Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1057:




Rời khỏi mảnh lãnh địa kia, Diệp Tinh đi tới bên cạnh cô bé.
“Thúc thúc, nhiều bảo vật như vậy đều bị ngươi lấy được, ngươi qua lợi hại rồi.” Tiểu Bảo Nhi ngửa đầu nhìn Diệp Tinh, rất là hưng phấn nói.
Cô vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, giống như là mình cũng tham dự trong đó.
Diệp Tinh cười cười, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, hỏi: “Đúng rồi, Bảo Nhi, bảo vật trong cơ thể những yêu thú chó này đã không còn rồi, về sau sẽ lại có không?”
Nếu mà không có thì những người khác lại đến đánh chết đám yêu thú chó này, đó chính là hoàn toàn vô dụng.
“Không phải nha”. Cô bé lắc đầu, nói: “Qua chừng hai mươi mấy ngày nữa, trong cơ thể của những sinh vật này lại sẽ xuất hiện bảo vật giống vậy”.
“Ra là vậy”. Diệp Tinh gật đầu.
Nhưng mà nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng rất bình thường, dù sao đây cũng là một thế giới ảo. Nếu bảo vật trong cơ thể một con vật trong đây đã bị đánh ra là không có nữa, thì phỏng chừng việc tìm kiếm bảo vật sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chỉ cần tụt lại phía sau thì sẽ rất khó đuổi theo.
Vì khả năng sinh mệnh trong thế giới ảo mà bọn họ đang chiến đấu rất có khả năng đã từng bị các cường giả khác giết qua.
Đối với việc này, Diệp Tinh khong có ý nghĩ gì nhiều, qua hai mươi mấy ngày nữa thì chắc loại bảo vật cấp độ này đã bị đào thải.
Cười cười, Diệp Tinh lấy bảo vật ra, nói: “Bảo Nhi, ngươi xem ngươi có cần trường kiếm và mũ sắt này hay không?”
Sau khi lấy được bảo vật thì nhất định phải tăng lên thực lực của bản thân.
“Thúc thúc, ta không biết chiến đấu, cho dù có được trường kiếm cũng vô dụng, nhưng ta cần mũ sắt vì mũ của ta chỉ có thể tăng 3 phòng ngự”. Tiểu Bảo Nhi vui vẻ nói.
“Vậy ta bán thanh trường kiếm này đi nhé. Lấy được điểm ảo thì chúng ta chia đều”. Diệp Tinh mỉm cười nói.
Căn cứ theo suy đoán của hắn, thì lực công kích của mọi người trong giai đoạn hiện tại chỉ là 3 và 4. Chắc chắn có rất nhiều cường giả muốn đạt được thanh kiếm Trường Bạch này.
Nghe vậy, cô bé suy nghĩ một chút rồi nói: “Thúc thúc, tất cả đồ vật vẫn để ở chỗ ngươi, khi nào kết thúc thì cho ta là được”.
“Được”. Diệp Tinh trầm tư một chút thì gật đầu đồng ý.
Còn chường mười năm nữa thế giới ảo này mới kết thúc, mỗi một lần đạt được bảo vật lại chia đều, như vậy xác thật rất phiền toái.
Trong lòng vừa động, một đạo quầng sáng xuất hiện trước mắt hắn, Diệp Tinh nhấp vào một chút, ngay sau đó một đạo tin tức xuất hiện ở trước mắt.
“Ngươi sắp bán vũ khí kiếm Trường Bạch: tăng 4 công kích, có công bố tên của mình hay không?”
“Không công bố”.
Diệp Tinh lại nhấn thêm lần nữa.
Ngay lập tức, tin tức này đã được gửi đi.
“Thông báo toàn thể mọi người, thông báo toàn thể mọi người, một vị cường giả không rõ danh tính chuẩn bị giao dịch kiếm Trường Bạch của bản thân, thanh kiếm này có thể tăng 4 công kích, vị cường giả nào có điểm ảo có thể liên hệ trao đổi, tiến vào sàn trao đổi để tiến hành giao dịch”.
Cường giả ở khắp nơi trong thế giới ảo nhanh chóng thu được tin tức.
“Mẹ kiếp, vậy mà lại bán binh khí có tăng 4 công kích, đây là vị cường giả nào vậy?”
“Trên người ta mới chỉ có binh khí tăng 3 công kích mà thôi”.
“Mau vào sàn trao đổi thôi, không nhanh lên sẽ bị người khác dành trước mất”.
Tin tức này vừa ra đã tạo nên một trận chấn động.
Có được binh khí mạnh hơn mới có thể đánh chết sinh vật mạnh hơn, sau đó lại được đến binh khí mạnh hơn.
Đây là một vòng tuần hoàn.
Diệp Tinh nhìn sàn trao đổi của bản thân càng ngày càng có nhiều tin tức được gửi đến, chúng đều là số điểm ảo mà các cường giả khác có thể đưa ra để trao đổi.
Người nào đưa ra số điểm ảo càng cao thì tin tức của người đó sẽ càng được xếp phía trên.
“Thật là điên cuồng.” Diệp Tinh cười, hắn đưa mũ giáp cho Tiểu Bảo Nhi, mỉm cười nói: “Bảo Nhi, cho ngươi mũ giáp.”
“Cảm ơn thúc thúc.” Tiểu Bảo Nhi rất có lễ phép nói cảm ơn.
“Đúng vậy”. Tiểu Bảo Nhi nghe Diệp Tinh nói như vậy, trong ánh mắt toát ra vẻ hiểu rõ.
“Thúc thúc ngươi thật lợi hại, những con thỏ, con rùa đen đó đều không phải đối thủ của ngươi”.
“Cho nên ngươi chỉ cần nói cho ta biết bảo vật trong cơ thể sinh vật nào, sau đó ta trực tiếp đi đối phó chúng. Về phần bảo vật lấy được… hai chúng ta chia đều”. Diệp Tinh ngồi xổm xuống, ôn hòa nói.
Cho dù ngồi xổm xuống thì chiều cao của hắn vẫn cao hơn cô bé một chút.
“Được”. Tiểu Bảo Nhi không hề do dự mà vui vẻ gật đầu đồng ý.
Nếu là những người khác thì cô còn rất sợ hãi, thế nhưng cô rất có thiện cảm với Diệp Tinh nên không sợ chút nào.
Lúc trước Diệp Tinh còn tặng cô đôi giày nhỏ.
Ông…
Ngay sau đó, mũ sắt trên đầu Bảo Nhi biến mất, một cô bé giống như búp bê sứ xuất hiện trước mặt Diệp Tinh.
Khi nhìn đến mặt Tiểu Bảo Nhi, Diệp Tinh giật nảy mình.
Khuôn mặt cô bé giống như người trái đất, hơn nữa còn có một điểm vô cùng đặc biệt.
“Sao tướng mạo của Bảo Nhi lại có chút giống mình và Tiểu Ngư vậy?”
Diệp Tinh ngơ ngẩn nhìn cô bé trước mặt. Lúc trước hắn cảm thấy đôi mắt của Tiểu Bảo Nhi có chút quen thuộc, trên thực tế, đôi mắt của cô bé giống y như hắn.
Lông mày và mũi của Tiểu Bảo Nhi là gần giống với Lâm Tiểu Ngư.
Nếu không phải xác định chính mình và Lâm Tiểu Ngư chỉ có một đứa con duy nhất là Diệp Lân thì Diệp Tinh sẽ cảm thấy Tiểu Bảo Nhi chính là con của hắn với Lâm Tiểu Ngư.
Trong lòng có rất nhiều ý nghĩ, nhưng Diệp Tinh chỉ nhìn cô và ôn nhu hỏi: “Bảo Nhi, ngươi có người nhà sao?”
“Người nhà?” Cô bé nghiêng cái đầu nhỏ nhắn, trong mắt có một chút mất mát, đáp: “Bảo Nhi không có người nhà”.
Nghe vậy, Diệp Tinh lại hỏi tiếp: “Vậy ngươi từ đâu tới? Sao lại tiến vào không gian này?”
Hắn luôn cảm thấy trong chuyện này có gì đó khá kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.