"Diệp Tinh, bốn phía hoàn toàn bị vây quanh, có một con dị thú cấp hoàng cảnh, vương cảnh cũng có mười con, chúng ta trốn không thoát."
Trên đống đổ nát, lúc này còn có ba người đứng thẳng.
Một người đàn ông trung niên trên người mặc lớp giáp kỳ dị, trong tay cầm một thanh chiến đao thật lớn.
Một người thanh niên khác vô cùng cường tráng, cánh tay để trần, trong tay cầm một thanh cự chùy.
Người thứ ba là một thanh niên cắt đầu tấc, trong tay cầm một thanh nhuyễn kiếm uốn lượn giống như độc xà.
"Lân Pha, Băng Hoàng ở đâu?" Diệp Tinh tựa hồ trong nháy mắt thích ứng thân phận của mình, hắn nhìn thanh niên cường tráng kia hỏi.
"Băng Hoàng trước khi dị thú chưa tới đã rời đi, đi tới các thành phố khác cứu viện rồi, không biết tình huống nơi này." Lân Pha nhanh chóng nói.
Nghe vậy, Diệp Tinh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nắm trường kiếm trong tay, trầm giọng nói: "Lân Pha, Lam Thành, Tam Đại, kế tiếp do chúng ta chiến đấu phá vòng vây, về phần sống hay chết thì tùy vận khí của mình đi!"
- Được! Trên mặt ba người tất cả đều không có vẻ sợ hãi, nhanh chóng xông về phía dị thú.
Trong ngày tận thế này, họ đã sẵn sàng cho cái chết.
......
Bên kia, một người con gái mặc áo giáp màu lam, lưng đeo một thanh trường thương, khuôn mặt lạnh như băng đang tiến về phía một thành phố.
"Ừm?" Đột nhiên, người con gái dừng lại, nhìn về phía xa, cô dường như nghe thấy tiếng gầm.
"Tô Châu xuất hiện tình huống gì vậy?" Người con gái trầm giọng hỏi.
Nhất thời có một người con gái khác tiến lên, cung kính nói: "Băng Hoàng, Tô Châu có dị thú cấp hoàng cảnh bỗng nhiên phát động công kích, hiện tại đã hoàn toàn bao vây Tô Châu."
"Tại sao không nói sớm?" Băng Hoàng nhất thời vẻ mặt âm trầm nhìn cô ta.
Ầm ầm!
Thân ảnh của cô bạo động, nhanh chóng bay về phía tô thị.
"Băng Hoàng, Tô Châu đã không ngăn cản được nữa rồi, trở về cũng vô dụng." người con gái kia hô to, nhưng lúc này thân ảnh Băng Hoàng đã biến mất.
......
- Phanh! Phanh!
Trên phế tích, đông đảo tu luyện cường giả cùng những yêu thú kia điên cuồng chiến đấu cùng một chỗ.
- Roẹt! Một dị thú giống như con mãng xà đánh úp lại, xẹt qua cổ họng Diệp Tinh, nhưng bị Diệp Tinh mạo hiểm tránh thoát.
Trường kiếm của hắn trong nháy mắt đâm ra, đem thân thể một con mãng xà này trực tiếp chém thành hai nửa.
- Gào!
Một chỗ khác, một con dị thú giống như báo hoa mai, trên người tản ra huyết khí cường đại nhìn chằm chằm Diệp Tinh, tiếng gầm gừ nhanh chóng đánh tới.
"Không tốt, bị chú ý rồi." Sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến.
Hắn một mực cẩn thận chiến đấu, không gây ra nhiều động tĩnh, chuẩn bị tìm kiếm cơ hội đột phá vòng vây.
Loại yêu thú khủng bố như báo hoa mai đánh tới, tốc độ nhanh đến cực hạn, móng vuốt xẹt lên cánh tay Diệp Tinh, thậm chí vẽ ra một đạo vết thương, mà công kích của Diệp Tinh rõ ràng bị nó ngăn cản.
Thực lực của con dị thú giống báo này vượt qua Diệp Tinh!
- Diệp Tinh! Mấy người khác thấy thế, muốn tới trợ giúp, nhưng bị dị thú khác dây dưa, căn bản không cách nào đến.
Sau vài lần công kích, trên người Diệp Tinh đã có rất nhiều vết thương.
- Muốn chết ở chỗ này sao? Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.
"Kết quả như vậy cũng không tệ đi." Hắn lắc đầu, trong lòng cũng không có gì sợ hãi.
Lần lượt công kích, vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều, thậm chí hầu họng cũng xuất hiện một ít vết thương.
- Gầm gừ! Dị thú giống báo gầm nhẹ, lại bay về phía Diệp Tinh, huyết khí trên người vờn quanh, mục tiêu công kích của hai móng vuốt chính là điểm yếu của Diệp Tinh.
Diệp Tinh vội vàng ngăn cản, thế nhưng ngăn cản được móng vuốt thứ nhất, thì móng vuốt thứ hai lập tức đánh tới, Diệp Tinh thậm chí cảm giác được sự đau đớn ở cổ họng mà móng vuốt đánh tới.
"Roẹt!"
Thế nhưng, bỗng nhiên một đạo khí tức rét lạnh bao phủ mà đến, toàn bộ thân thể dị thú báo hoa mai kia trong nháy mắt kết thành một tầng băng sương, sau đó toàn bộ thân thể vậy mà chia làm hai nửa.
Vốn tưởng rằng mình sắp chết, nhưng bỗng nhiên con báo này bị đánh chết trước.
Đây hẳn là chuyện rất cao hứng, nhưng sắc mặt Diệp Tinh lại đột nhiên biến hóa, hắn nhìn cô gái lạnh như băng xuất hiện mang áo giáp màu lam xa xa, vội vàng nói: "Tiểu Ngư, cô tới làm cái gì vậy? Ra khỏi đây ngay.”
Thân ảnh Lâm Tiểu Ngư xẹt qua, trong nháy mắt liền đi tới bên cạnh Diệp Tinh, cô nắm lấy bả vai Diệp Tinh, trầm giọng nói: "Tôi mang cậu rời đi."
Cô nắm lấy Diệp Tinh, nhanh chóng bay về phía xa.
- Gào!
Trên không trung, con gấu khổng lồ lớn hơn mười thước, cả người chớp động lôi điện rõ ràng cảm ứng được sự tồn tại của Lâm Tiểu Ngư, rống giận một tiếng, nhanh chóng bay tới.
Nhất thời, vô số đạo lôi điện lan tràn hướng nơi này.
Ở đây, chỉ có một mình Lâm Tiểu Ngư có thể đe dọa nó.
Mang theo Diệp Tinh, tốc độ của Lâm Tiểu Ngư giảm đi rất nhiều.
- Lâm Tiểu Ngư, mặc kệ tôi, cô mau đi a!
Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư, giận dữ nói.
- Cậu cho rằng thực lực hoàng cảnh mình có thể sống sót ở chỗ này sao? Lâm Tiểu Ngư nhìn lôi điện của con gấu khổng lồ xa xa, trầm giọng nói.
Cô huy động trường thương trong tay, từng đạo băng tinh trên không trung nhanh chóng ngưng tụ mà thành, công kích lôi điện của con gấu khổng lồ kia.
- Cho dù tôi không sống được, cô cũng rời khỏi nơi này cho tôi! Diệp Tinh rống giận, sắc mặt đều trở nên có chút vặn vẹo.