Hôm nay vẫn như mọi khi, Sở Diệu Linh thức dậy từ sáng sớm, chạy bộ vòng quanh biệt thự một lúc, cô vào nhà vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống bếp nấu bữa sáng.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến tập đoàn JS làm việc, mọi thứ phải chuẩn bị thật chỉnh chu, tất cả mọi thứ phải thật hoàn hảo.
Sở Diệu Linh mặc một bộ đồ công sở, chân đi giày cao gót cao năm phân, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của người con gái đang tuổi đôi mươi.
Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, hôm nay được cô buộc cao, trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Bước ra khỏi cổng biệt thự, cô đang đứng đợi taxi thì lại gặp ngay tên tra nam mà hôm qua cô vô tình cứu phải.
"Hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng lại không tốt với cô, ra đường đúng là không coi ngày mà lại gặp tên tra nam này".
cô nghĩ.
_Người đẹp lên xe tôi đưa cô đi.
!!
Lãnh Phong ngồi trên ghế lái chiếc xe mui trần nhàn nhã ngã người ra sau ghế, cười tươi nhìn cô mà lên tiếng.
_Không cần.
tôi tự đi được, không dám làm phiền Lãnh đại thiếu gia đây.
!
Sở Diệu Linh lên tiếng rồi đi nhanh về phía trước, nhưng cái tên này vẫn bám dai như đĩa vậy!
Đuổi cỡ nào cũng không chịu đi, thật là tức chết cô mà, đúng là cô tự mình rước họa vào thân rồi.
Sở Diệu Linh không muốn lên xe, nhưng Lãnh Phong cứ chạy theo sau cô mãi đến đường lớn, khiến mọi người nhìn vào mà xì xào bàn tán.
Sở Diệu Linh bất đắc dĩ phải lên xe, cô bước vào với vẻ mặt tối sầm lại, tức giận liếc xéo người kế bên.
**********
Bắt đầu từ ngày hôm đó, ngày nào cô cũng luôn có cái đuôi phía sau bám theo.
Sở Diệu Linh cũng không còn quá cáu gắt nữa, cô bắt đầu coi Lãnh Phong như một người bạn, mà nói chuyện qua lại, cả hai cũng trở nên thân thiết hơn!
Sở Diệu Linh sau khi suy nghĩ kĩ lại, cô thấy Lãnh Phong cũng không phải là người xấu, cho nên có thêm một người bạn vẫn tốt hơn là có thêm một kẻ thù!
************
Công việc của cô vẫn diễn ra rất suôn sẽ, lượng công việc hằng ngày cũng không nhiều lắm.
Sở Diệu Linh rất được lòng mọi người trong công ty! tính cách hoạt bát, năng động của cô khiến mọi người ai cũng quý mến.
Công việc của cô luôn hoàn thành rất tốt, rất nhanh đã có chổ đứng trong công ty!
Cuộc sống của cô từ lúc đến đây luôn vui vẻ, thi thoảng cô vẫn nhớ đến Hàn Hạo Dương, Sở Diệu Linh biết mình đã rung động với anh ngay từ lần gặp đầu tiên.
Nhưng cô chỉ có thể giấu kín tình cảm ấy vào sâu trong đáy tim mình, khóa chặt trái tim mình lại không để nó nhảy nhót lung tung.
Sở Diệu Linh không muốn vướng vào mớ bồng bông này để rồi người chịu thiệt thòi vẫn là cô, cách tốt nhất bây giờ là lựa chọn thời điểm thích hợp để hủy hôn.
Tránh xa Hàn Hạo Dườn càng xa càng tốt, cho nên bây giờ cô phải cố gắng buông bỏ đoạn tình cảm này, bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi không có hình bóng của Hàn Hạo Dương.
Suy nghĩ một lúc ánh mắt chợt điểm tỉnh lại, ý cười tràn ngập trên khóe mắt, cô cứ vui vẻ rồi sẽ tìm được người thích hợp luôn yêu thương, quan tâm mình.
Bước đến bên cửa sổ hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra vẻ mặt đầy thỏa mãn, bầu không khí nơi này mát mẻ trong lành không khác gì thành phố A náo nhiệt.
- ---------------------------------------------
Hôm nay cũng như mọi khi, Lãnh Phong đã đứng trước cổng biệt thự mà chờ cô, nhưng lại xảy ra một chuyện mà cả hai không ngờ tới!.
Chiếc xe lăn bánh chạy được một lúc thì bị một chiếc xe khác cản lại phía trước, cô gái từ trên chiếc xe phía trước bước xuống.
Cô ta mang vẻ mặt tức giận đứng cản trước đầu xe Lãnh Phong! cô ta với thân hình bóc lửa, khuôn mặt trang điểm sắc xảo, mùi nước hoa nồng nặc khiến người ta thật sự cảm thấy khó chịu khi đứng gần.
Lãnh Phong thấy cô ta cản đầu xe mình mà cũng hơi tức giận mở cửa bước xuống.
Cô thấy vậy cũng bước xuống cùng anh ta xem là có chuyện gì.
_Lãnh Phong.
anh vì cô ta mà không chịu đính hôn với em sao.
!!
Ả ta tức giận khi thấy Lãnh Phong cùng cô bước xuống xe, nhìn anh mà quát lớn.
_Đúng như cô thấy đấy.
!
Lãnh Phong nhìn ả đang tức giận mà nhếch môi cười khinh giọng lạnh lùng lên tiếng.
_Anh thật quá đáng, cô ta có cái gì hơn em chứ.
!!
_Cô ấy cái gì cũng hơn cô hết, được rồi chứ, nếu đã biết tôi có bạn gái rồi, thì từ nay đừng đến làm phiền tôi nữa.
!
Nói rồi Lãnh Phong nắm tay cô lên xe chạy đi.
Lúc này ả tức giận, la hét như người điên khiến mọi người xung quanh ai thấy cũng phải sợ hãi.
Trên xe Sở Diệu Linh cũng nhàn nhạt quay sang lên tiếng với Lãnh Phong.
_Anh nói như vậy, không sợ mọi người hiểu lầm về mối quan hệ giữa hai chúng ta hay sao.
!
_Có gì phải sợ chứ, ai thích nói sao thì kệ họ, miệng là của họ tôi đâu quản được, nhưng nếu người đẹp em bằng lòng làm người yêu của tôi thì càng tốt chứ sao.
!!
_Đúng là vô sỉ, làm ơn nhặt lấy liêm sỉ lên giùm cái, anh không phải mẫu người mà tôi thích.
!
_Em được lắm, dám chê bai tôi, em cứ đợi đó, tôi sẽ khiến em phải thay đổi.
!!
Sở Diệu Linh không nói gì chỉ bỉu môi với Lãnh Phong.