Tập đoàn JS!
Sau khi tan làm, bước ra khỏi cửa đã thấy Lãnh Phong đứng đợi, cô vui vẻ đi đến chổ Lãnh Phong trước sự ghen tị của những xung quanh.
Cả hai đến nhà hàng dùng bữa, sau đó Lãnh Phong đưa Sở Diệu Linh về biệt thự của cô.
Sở Diệu Linh vào nhà, đến bên tủ đồ lấy một cái váy ngủ hello kity xinh xắn của mình vqof phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn nước ấm, làm cô cảm thấy thoải mái, trong đầu lại cứ suy nghĩ đến chuyện của anh và cô!
Nếu như linh hồn cô trong một thân thể khác mà không phải thân thể này, liệu anh có để mắt đến cô hay không.
Đến bây giờ cô mới hiểu vì sao chủ nhân thân thể này lại yêu anh nhiều như vậy.
Trong mắt cô, anh là một người đàn ông hoàn hảo, ngũ quan tinh tế, cử chỉ ân cần chăm sóc khiến cô động lòng với anh lúc nào không hay.
Chỉ muốn được ở bên cạnh anh, nhưng cô lại không thể vì anh không yêu cô, cứ mãi miên man trong dòng suy nghĩ, đến khi ngủ quên trong phòng tắm lúc nào không hay!
Khi cô tỉnh dậy đã là của mấy tiếng đồng hồ sau, nước trong bồn tắm cũng không còn ấm nữa mà thay vào đó là cái lạnh đến rét run cả người!
Sở Diệu Linh cả người run rẩy, lê tấm thân mệt mỏi đi đến giường, quấn chăn che kín cả mặt mà run.
thân thể mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi cô thức dậy cũng đã chín giờ hơn, giật mình bật dậy vì đã trễ giờ làm, cô với tay lấy chiếc điện thoại được đặt ở đầu giường, nhanh chóng nhấn nút gọi vào một dãy số mà cô mới lưu mấy hôm trước.
Đầu dây bên kia thấy số của cô gọi đến thì rất nhanh đã nhắc máy, giọng một người đàn ông trẻ tuổi vang lên.
_Tôi nghe đây, thư kí Sở sao hôm nay cô không đến tập đoàn.
!!!
_Giám đốc hôm nay tôi thấy hơi mệt trong người.
anh có thể cho tôi xin nghĩ hôm nay không!!
Lời chưa kịp nói hết cô đã hắc xì mấy cái liên tục.
_Thư kí Sở cô bị cảm à.
có nặng lắm không.
!!
Giám đốc Trương nghe thấy vội lên tiếng giọng hơi lo lắng cho cô, dù chỉ mới gặp cô không lâu, nhưng anh lại rất yêu mến cô!
_Tôi không sao chỉ bị cảm thường thôi, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏe ngay thôi.
!
_Vậy cô nghỉ ngơi đi.
có gì cần thì gọi tôi.
!!!
Nói xong thì cả hai cúp máy.
Sở Diệu Linh muốn nằm thêm một chút nữa cũng không được!
Ting.
tong.
ting.
tong!
Tiếng chuông cửa bị người ta bấm sắp hư đến nơi luôn rồi, tức giận cố gắng ngồi dậy rời khỏi giường.
Sở Diệu Linh lê tấm thân mệt mỏi, người nặng như bị đá đè, cả người quấn cái chăn bông.
xuống nhà mở cửa.
Cạch.
_Người đẹp cô làm cái gì mà tôi điện cả chục cuộc mà cô không thèm nghe máy vậy.
!!
Lãnh Phong có chút tức giận khi cô làm lơ không nghe điện thoại của mình, hắn đã rất lo sợ cô có chuyện gì, mà tức giận quát cô.
_Tôi ngủ nên không nghe thấy anh gọi.
!!
Vừa nói vừa đi lại ghế sopha nằm xuống, mặc kệ Lãnh Phong vẫn đang tức giận đứng trước cửa mà chẳng làm được gì!
_Người đẹp cô bị sao vậy.
thời tiết tháng tám mà người quấn cả cái chăn bông thế này, cô ổn chứ.
!!!!
Lãnh Phong thấy cô như vậy cũng đẩy cửa bước theo vào, lo lắng mà quên luôn chuyện tức giận với cô, lại gần quan tâm hỏi thăm cô.
_Tôi chỉ bị cảm nhẹ thôi.
!!. Hã𝐲 tìm đọc t𝙧ang chính ở ﹢ t𝙧𝘶m t𝙧𝘶𝐲𝖊n.𝓥𝘕 ﹢
Miệng nói nhưng mắt vẫn nhắm chặt, chẳng buồn nhìn người đang nói lấy một cái.
_ Cô bị sốt rồi, không được chúng ta phải đến bệnh viện ngay.
!!
Lãnh Phong hốt hoảng đưa tay sờ vào trán của cô, cảm giác rất nóng từ cô khiến anh phải giật mình mà hốt lên.
_Không cần đâu.
tôi không muốn đến bệnh viện.
uống thuốc nghỉ ngơi sẽ hết ngay ấy mà.
không cần làm quá vấn đề lên như vậy!!
Lãnh Phong nhìn cô gái trước mặt cả người nóng như lửa đốt mà vẫn quấn cả cái chăn bông, tức đến không nói nên lời.
Biết cô là người mạnh mẽ, nhưng không cần phải lúc nào cũng tỏ ra là mình mạnh mẽ đến như vậy, thật khiến người ta không thể không lo lắng mà.
_Vậy cô ngủ đi.
tôi đi rất nhanh sẽ quay lại.
!!
Lãnh Phong đứng dậy bước nhanh ra cửa, thật hết cách với cô mà, cô không chịu đi bệnh viện thì anh đi đến lấy thuốc cho cô vậy.
************
Một lúc sau Lãnh Phong cũng quay lại, trên tay lúc này theo hai cái túi là thuốc hạ sốt và cháo cho cô mà anh mới đi mua về.
Bước vào trong thấy cô vẫn còn đang ngủ hắn nhẹ nhàng vào bếp đổ cháo ra tô hâm nóng lại, bước đến gần lạy nhẹ người cô dậy.
_ Tôi đã mua thuốc và cháo cho em này, ngồi dậy ăn đi, rồi hẳn uống.
!!
Nói rồi Lãnh Phong đặt tô cháo xuống bàn, còn mang thêm cho cô một ly nước lọc để trán miệng!
Sở Diệu Linh cũng không nói gì được, bây giờ cô phải nghe lời của Lãnh Phong, nếu không anh ta sẽ bắt cô phải đến bệnh viện, nghe đến bệnh viện cô đã cảm thấy sợ hãi rồi.
Cố gắng ngồi dậy ăn một chút cháo, cô chỉ ăn được một nữa, uống thuốc rồi lại nằm xuống sopha mà ngủ tiếp.
Bây giờ cô thật sự rất mệt, chỉ muốn được ngủ thôi, trước khi ngủ cô cũng không quên nói lời cảm ơn với Lãnh phong.
_Chuyện lần này, thật sự cảm ơn anh.
!!
_Không cần cách sáo với tôi như vậy.
!
Lãnh Phong cũng ngồi lại một chút, nhìn thấy cô đã ngủ, anh cũng không muốn làm phiền đứng dậy bước ra về!
*************
_Tập đoàn Hàn thị
Hàn Hạo Dương vừa xuống phi cơ riêng.
Căn dặn Trác Viễn lái xe đến tập đoàn.
_Trong phòng làm việc.
Hàn Hạo Dương đang xử lí một số tài liệu quan trọng, tay thoăn thoắt trên bàn phím máy tính.
Hàn Hạo Dương như nhớ chuyện gì đó rất quan trọng, đôi tay chợt dừng lại, sau đó nhấn vào nút trên điện thoại bàn!
_Vài giây sau!
Trác Viễn nhanh chóng bước vào cúi đầu lên tiếng.
_Boss ngài có gì căn dặn.
!
_Điều tra xem suốt nửa tháng nay cô ấy đã làm gì.
!!
Hàn Hạo Dương lên tiếng nhưng không nhìn người trước mặt.
Trác Viễn kinh ngạc cô ấy mà boss nói tới là ai.
"chẳng lẽ là Sở tiểu thư".
Hàn Hạo Dương một lúc lâu không thấy Trác Viễn lên tiếng thì chau mày, tay dừng lại trên bàn phím nhìn Trác Viễn.
_Tôi nghĩ chắc tháng này cậu không cần lấy lương nữa đâu nhỉ!!
Trác Viễn nghe anh nói mà giật mình, nhìn thấy ánh mắt như dao găm đang nhìn mình mà run sợ!
_Dạ boss tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay đây.
!!
Trác Viễn vừa nói vừa cúi đầu chạy ra ngoài, không dám nán lại thêm giây nào nữa.