Trọng Sinh Trở Thành Phu Nhân Của Hàn Thiếu

Chương 19:




Sở Diệu Linh gạt bỏ suy nghĩ ấy sang một bên, quay về bàn của mình làm việc.
Một lúc sau, toàn thể nhân viên xếp thành hàng dài dưới sảnh chào đón chủ tịch.
Chiếc BMW đen bóng phiên bản giới hạn dừng ngay trước cửa tập đoàn.
Hàn Hạo Dương từ trên xe bước xuống, trên người mặc bộ âu phục màu đen, đôi chân dài thẳng tấp.
Khuôn mặc góc cạnh, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt to tròn, sóng mũi cao vút, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo đi vào.
Anh đi thẳng một đường vào đến thang máy dành riêng cho chủ tịch, lúc đi ngang qua cô anh chỉ liếc nhẹ một cái rồi mới bước vào.
Sở Diệu Linh nhìn thấy anh mà giật cả mình, hốt hoảng nấp sau lưng đồng nghiệp nhằm trốn ánh mắt của anh!
Tất cả những hành động đó điều lọt hết vào tầm mắt của Hàn Hạo Dương, đôi môi mỏng cong lên thành một điệu cười tà mị, liếc nhìn cô một cái rồi rời khỏi sảnh.
Qua một lúc mọi người cũng giải tán, ai về phòng nấy, Sở Diệu Linh cũng nôm nốp lo sợ quay về phòng mình. Truyện Khác
Bước đến trước cửa phòng, bầu trời của Sở Diệu Linh như kéo mây đen u tối, Trác Viễn đang đứng ngay cửa đợi cô.
Thấy cô đang đi tới Trác Viễn vui vẻ đi đến chổ cô, nhanh chóng lên tiếng.
_Sở tiểu thư, boss đang đợi cô trên phòng chủ tịch, ngài ấy bảo cô lên gặp ngài ấy ngay bây giờ.
!
_Được, tôi sẽ lên phòng chủ tịch ngay.
!!
_Vậy tôi xin phép đi trước.
!
Sở Diệu Linh trong lòng khóc không nói nên lời! bước từng bước nặng nhọc đến trước cửa phòng của chủ tịch!
!! Cốc!! cốc.
cốc.
_Vào đi.
!!
Một giọng nói lạnh lùng nói bên trong cánh cửa vang lên.
Sở Diệu Linh mở cửa bước vào cúi đầu không dám ngẩn đầu nhìn người đối diện!
Người không sợ trời không sợ đất như cô đây, nhưng lại sợ khi đứng trước mặt Hàn Hạo Dương.
Sở Diệu Linh cô như con mèo con rụt rè sợ sệt!
_Chủ tịch ngài tìm tôi có việc gì căn dặn!!
Hàn Hạo Dương lúc này mới để ý người bước vào là cô.
chỉ liếc nhìn một cái rồi lại nhìn xuống tập tài liệu đang xem giở!
_Tại sao em lại chuyển đến đây mà không báo với tôi một tiếng!!!
Hàn Hạo Dương không nhanh không chậm lên tiếng, giọng nói có phần hơi tức giận.
_ Tại sao tôi lại không được đến đây! tôi muốn đi đâu, ở đâu đó là quyền của tôi, mà tại sao tôi lại phải báo cho Hàn tổng đây biết chứ.
!
Sở Diệu Linh vừa nói vừa thản nhiên bước lại ghế sopha trong phòng ngồi xuống, giọng điệu ghét bỏ anh mà lên tiếng.
Giống như cô không làm gì sai cả, không nhìn đến gương mặt Hàn Hạo Dương bây giờ đã đen hơn lọ nồi!
Hàn Hạo Dương thấy cô thản nhiên như vậy mà hơi nhíu mày.
đóng tập tài liệu lại, bước đến ngồi xuống cạnh cô!
Sở Diệu Linh thấy anh ngồi cạnh mà giật cả mình giọng lắp bắp mà nói.
_Này anh.
sao lại ngồi.
gần như vậy!!
Sở Diệu Linh định đứng dậy bước qua kia, bất ngờ cánh tay có một lực kéo mạnh, khiến cô giật mình ngã xuống.
Sở Diệu Linh hoàn hồn lại thấy mình ngồi trên đùi anh mà giãy giụa.
đẩy anh ra nhưng sức lực của anh quá lớn.
_Anh muốn làm gì.
không được làm bậy đâu đó.
!!
Cô nhìn anh đầy cảnh giác mà lên tiếng.
Hàn Hạo Dương thấy cô càng giãy giụa càng ôm cô chặt hơn.
như sợ buông ra cô sẽ chạy mất.
Nhìn cô cảnh giác như vậy khiến anh rất muốn phì cười.
_Để im cho tôi ôm một lát.
!!
Giọng nhẹ nhàng, nhưng không kém phần dịu dàng.
Hàn Hạo Dương gục đầu xuống hỏm vai cô, ngửi mùi hương hoa nhài trên tóc.
khiến anh cảm thấy thật thoải mái!
Nửa tháng nay anh thật sự rất mệt, chỉ những lúc gần cô như vậy anh mới được thư giãn một chút!
Cả người Sở Diệu Linh như có dòng điện chạy ngang qua, tim đập rất nhanh, bây giờ cô cảm thấy rất ấm áp xen lẫn một chút gì đó của hạnh phúc.
Sở Diệu Linh lúc này chắc chắn một điều cô đã yêu người đàn ông này! yêu rất nhiều.
" Bây giờ anh có yêu cô hay không cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần biết cô yêu anh là đủ.
"
suy nghĩ bá đạo lúc này của cô.
Qua một lúc lâu, giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai mẩn cảm của cô.
_Em là đến đây muốn trốn tôi.
hửm!!!
Sở Diệu Linh rùng mình, như bị nói trúng tim đen cô lắp bắp nói, nhưng mắt không dám nhìn thẳng anh.
_Tôi đâu có.
trốn.
!
Hàn Hạo Dương hài lòng với câu trả lời của cô nhếch mép khẽ cười, xoa nhẹ đầu cô cưng chìu mà lên tiếng.
_Tốt nhất là không có, nếu không em biết hậu quả rồi đó!!
Lời vừa dứt, Hàn Hạo Dương xoay người cô lại, áp môi anh vào môi cô mà càn quét, hút hết mật ngọt trong khoang miệng.
Sở Diệu Linh chưa hiểu chuyện gì đã bị anh hôn tới tấp.
cô nghĩ.
"Anh đây là đang muốn cảnh cáo cô sao".
Sở Diệu Linh cô cũng rất nhớ anh, hai tay vòng qua cổ anh, cả cơ thể như không còn là của cô nữa, tất cả đã bị lý trí lấn át.
Mở miệng đáp trả lại nụ hôn của anh, thấy cô đáp trả lại mình, anh càng hôn càng mãnh liệt hơn.
Tay không an phận luồn vào váy mà xoa nhẹ một cái.
Ưm.
Sở Diệu Linh giật nẩy mình đẩy anh ra, nhưng anh đâu dễ dàng buông tha cô.
Xoay người cố định cô nằm xuống ghế, tay luồn trong áo mà nhẹ nhàng vuốt ve hạt đỉnh hồng! môi mỏng cắn vào vành tai cô nói nhỏ.
_Em là đang muốn quyến rũ tôi sao.
!!
_Ưm! không có.
!
Sở Diệu Linh vì chịu kích thích từ anh, khó khăn lên tiếng.
_Thật không! đường cong trên người em rất quyến rũ tôi!!
Hàn Hạo Dương vừa vuốt ve đường cong trên cơ thể cô.
ánh mắt ma mị nhìn cô.
_Không được.
đây là phòng làm việc anh không thể làm thế!!!
Sở Diệu Linh chưa nói hết câu, bên ngoài vang lên tiếng rõ cửa.
Trác Viễn bước vào mà kinh ngạc.
đây là boss lạnh lùng không gần nữ sắc đây sao.
Sở Diệu Linh thấy Trác Viễn nhìn mình mà xấu hổ, muốn kiếm cái lổ mà chui xuống!
Hàn Hạo Dương nhíu mày, nhìn Trác Viễn ánh mắt như muốn giết người vì dám phá hoại chuyện tốt của anh!
_Boss cuộc họp cổ đông sắp bắt đầu rồi ạ!!
Trác Viễn nói mà không giám nhìn anh, cả người không rét mà run!
Hàn Hạo Dương đứng dậy chỉnh lại quần áo, nhìn người phía dưới mà khẽ cong môi cười.
Sở Diệu Linh lúc này quần áo xộc xệch, tóc hơi rối, đôi môi sưng đỏ!
Hàn Hạo Dương nhìn thấy mà hài lòng! bước về phía ghế lấy áo khoác đắp lên người cô.
_Ngoan ở đây đợi tôi, xong việc tôi sẽ quay lại!!!
Hàn Hạo Dương nói xong rồi quay đi.
trước khi đi không quên hôn nhẹ lên trán cô.
sau đó cùng Trác Viễn ra ngoài.
Sở Diệu Linh bây giờ cảm nhận tim mình đập nhanh như muốn văng ra ngoài mà cười xấu hổ.
Đứng vậy chỉnh lại váy áo rồi chạy ra khỏi phòng! không quan tâm lời anh vừa nói!
"Có ngu mới ở lại đây đợi anh.
không biết lát quay lại anh có thịt cô luôn không nữa kìa.
"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.