Một lúc sau, hai người cùng nhau nắm tay bước ra khỏi phòng, trên người quần áo đã chỉnh tề.
Vừa bước khỏi cửa đã gặp ngay Trác Viễn, có lẽ là đã đến từ sớm.
_Boss.
Sở tiểu thư.
!!
Trác Viễn vừa nhìn thấy hai người đi ra, liền bước đến chào hỏi, sau đó mở cửa xe để hai người ngồi vào.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chạy thẳng đến một nhà hàng sang trọng ven bờ hồ, hai người bước xuống xe đi vào dưới sự kinh ngạc lẫn ánh mắt ghen tị của những người xung quanh.
Chàng trai thì khuôn mặt đầy góc cạnh, không kém đi phần lạnh lùng cao ngạo thường ngày.
Cô gái thì vô cùng xinh đẹp, dáng người mãnh mai, khuôn mặt thuần khiết nhưng lại rấtquyến rũ.
Phải nói là cả hai vô cùng xứng đôi, khiến ai ai nhìn thấy cũng đều phải ghen tị.
Nhưng cái khiến họ ranh tị hơn là cả hai cùng bước xuống từ chiếc xe phiên bản giới hạn, không phải ai cũng có thể sở hữu nó, đúng không phải người tầm thường.
Hai người bỏ qua lời bàn tán của những người xung quanh, như không nghe thấy mà đi thẳng vào nhà hàng.
Cả hai là người không thích ồn ào nên anh đã căn dặn sắp xếp một phòng bao yên tỉnh.
Qua một lúc, cả hai dùng bữa xong anh cũng đưa cô về biệt thự ở thành phố S.
*************
Chiếc xe chạy cả hết cả buổi, cũng về đến biệt thự của cô, Hàn Hạo Dương bước xuống sau đó vòng qua mở, cửa nắm tay giúp cô bước ra, nhìn cô bằng ánh mắt đầy dịu dàng.
_Ngoan ở yên đây đợi anh, xong việc sẽ đến tìm em ngay.
!!
Hàn Hạo Dương ôn nhu nhìn cô dịu dàng lên tiếng, giọng quyến luyến không rời nhìn cô.
_Vâng, em biết rồi.
!
Anh cưng chìu hôn lên trán cô, anh biết cô rất hiểu chuyện, sẽ không vì vậy mà giận anh!
_Không được gặp riêng bắt cứ người đàn ông nào.
nhất là tên họ Lãnh kia.
!!
Sở Diệu Linh ngây người nhìn anh, anh ấy biết Lãnh Phong sao, suy nghĩ một lúc cũng lên tiếng muốn trêu anh một tí.
_Tại sao em không được gặp chứ.
anh gặp mấy cô chân dài thì được à.
!
Cô chu môi làm nũng, vẻ mặt giận dỗi nhìn anh mà lên tiếng.
Hàn Hạo Dương nhíu mày nhìn cô, nhưng rất nhanh đã giãn ra nhếch môi cười nhìn cô đầy cưng chìu.
Nhìn cô như vậy anh thật sự không muốn đi một chút nào, chỉ muốn ăn cô ngay lập tức.
_Anh sẽ tránh xa những người phụ nữ kia ra! nhưng anh sẽ ghen nếu em gặp riêng người đàn ông khác.
!
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
_Anh sẽ ghen sao.
!!
_Ngốc quá.
anh sợ người khác sẽ cướp em khỏi anh.
!
Hàn Hạo Dương vừa nói vừa chạm nhẹ cánh môi cô, sau đó ôm cô vào lòng thật chặt.
_Em sẽ nghe lời, ở yên chờ anh quay lại.
!
Hai người ôm nhau thật chặt, nghe lời cô vừa nói, anh hài lòng mà nở nụ cười ma mị ghé vào tai cô nói nhỏ, lời nói hơi ngập ngừng.
_Nếu em dám không nghe lời, lúc anh quay lại em sẽ.
em sẽ không thể xuống giường được đâu.
!!
Nói xong anh hôn lên trán tạm biệt cô, rồi sau đó đi vào xe, chiếc xe rất nhanh đã mất dạng.
Sở Diệu Linh đứng nhìn xe anh dần dần mất dạng, thì phía sau một chiếc xe khác ngừng ngay bên cạnh.
Lãnh Phong từ phía sau chạy đến nhìn thấy cô thẩn thờ nhìn phía trước mà tò mò hỏi.
_Người đẹp em đứng đây làm gì vậy.
!!
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc, đưa mắt liếc xéo hắn một cái, không nói gì đi thẳng vào nhà.
Lãnh Phong cũng lái xe chạy vào sân, thản nhiên bước vào nhà, cứ như nhà hắn không bằng.
Thấy cô đang ngồi ở sopha xem điện thoại, Lãnh phong cũng bước đến ngồi bên phải cô.
_Dạo này anh nhiều việc bận lắm à.
!!
Sở Diệu Linh nói nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái.
_Em là nhớ tôi à.
!!
Lãnh Phong nói như nữa thật nữa đùa nhìn cô cười cười.
Cô nghe hắn nói mà muốn buồn nôn, quay qua trừng mắt nhìn hắn một cái rồi mới lên tiếng.
_Anh đang ảo tưởng đấy à.
!!
_Chọc em thôi, tôi bận chút việc phải ra nước ngoài một chuyến nên giờ mới về.
!
Nói rồi anh lấy từ trong túi áo một chiếc hộp đưa đến trước mặt cô.
_Tặng em, tôi nghĩ sẽ hợp với em nên mua.
!!
Sở Diệu Linh thờ ơ nhìn vào chiếc hộp, sau đó cũng đưa tay nhận lấy, bên trong là một chiếc vòng tay được thiết kế vô cùng tinh xảo.
_Cảm ơn anh nó rất đẹp.
!!
_Tối nay tôi có vinh hạnh được mời em dùng bữa không.
!
Lãnh Phong thấy cô nhận món quà anh tặng mà vui vẻ, anh đã chọn rất kĩ trước khi đem đến tặng cô!
Sở Diệu Linh là một cô gái rất đặc biệt mà Lãnh Phong anh từng gặp.
Cô là một tiểu thư cao quý nhưng không bao giờ kiêu ngạo, luôn sống rất giản dị và tự lập.
Một người bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại rất yếu đuối, cũng muốn được che chở.
Càng ở gần cô, Lãnh Phong anh càng yêu mến cô hơn, anh cũng không hiểu anh đối với cô là yêu hay chỉ là thích như một tri kỉ.
_Hôm nay không được, hôm khác đi, hôm nay tôi rất mệt chỉ muốn ngủ thôi.
!
Thật sự là hôm nay cô rất mệt, đêm qua bị anh hành cô cả đêm, người chả còn chút sức lực nào mà đi nữa.
Bây giờ cô mới nhớ tới lời anh nói lúc nảy, cả người chợt rùng mình một cái.
"Hàn Hạo Dương anh thật biết hành hạ người khác mà" cô nghĩ.
Thấy cô mệt mỏi như vậy anh cũng không muốn ép cô làm gì.
Lãnh Phong cũng muốn chuẩn bị một bữa tối thật lãng mạn cho cô.
_Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi có việc phải về đây.
!
Nói xong anh đứng dậy nhìn cô một cái rồi cũng ra về cho cô nghỉ ngơi.
Sở Diệu Linh cũng về phòng, tắm lại lần nữa rồi lên giường ngủ một giấc thật sâu chẳng còn biết gì nữa.