Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức reo không biết đến lần thứ mấy thì cô mới chịu ngồi dậy, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Thay chiếc đầm ngủ bằng một bộ đồ công sở, tóc búi cao gọn gàng, khuôn mặt đã đẹp chỉ cần thoa thêm một lớp son mỏng để tạo điểm nhấn.
Hôm nay dậy trễ nên cô không thể tự nấu bữa sáng, chan mang đôi giày cao gót bước nhanh ra cửa.
Vội vã bắt một chiếc taxi đến công ty.
Trên đường cũng ghé vào một quầy bán bánh, mua một cái sandwich ăn lót dạ rồi mới đến công ty.
Công việc của cô vẫn như mọi khi, nhưng hôm nay hình như công việc cần cô giải quyết ít hơn thường ngày một chút.
Đến giờ tan làm, sắp xếp lại tài liệu trên bàn, Sở Diệu Linh chào tạm biệt mọi người cùng phòng thì ra về.
Mọi thứ diễn ra với cô vẫn như vậy, sáng đi làm chiều thì về nhà.
________________
Bên anh lúc này mọi thứ diễn ra rất căng thẳng, anh đứng ra dẫn dắt mọi người, giải quyết một số căn cứ của bang Hắc Hổ.
Phá rất nhiều chuyện làm ăn phi pháp của hắn, làm cho hắn vô cùng tức giận.
Bang Hắc Hổ bị anh tiêu diệt toàn bộ hầu như căn cứ lớn nhỏ, bang chủ của bang Hắc Hổ thì phỉa trốn chui trốn nhũi.
Nếu như để anh bắt được không biết hắn sẽ thành ra thế nào.
hắn nghĩ đến đã thấy sợ.
Nhưng anh nào đâu dẽ dàng tha thứ cho hắn ta như vậy, anh là người đã diệt thì phải diệt tận gốc!
Hàn Hạo Dương cho người truy lùng khắp tất cả mọi nơi.
*********
Bang Thiên Long
Căn phòng dưới hầm tối trong bang Thiên Long, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo một người đàn ông mình đầy vết thương, đang nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo.
Một người đàn ông băng lãnh cả người tỏa ra đầy sát khí giết người.
Đang ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo lại, trên tay đang cầm điếu thuốc vẫn đang cháy, miệng không ngừng phả ra làn khói trắng.
Cảnh tượng thật khiến người ta run sợ.
Một người bước đến, tạt một xô nước lạnh thẳng vào người đàn ông ấy, khiến ông ta vì lạnh mà tỉnh dậy.
Ông ta cả người run rẫy, trên người không biết bao nhiêu vết thương, quần áo tả tơi.
_Hàn thiếu tôi biết sai rồi.
xin cậu.
hãy tha cho.
tôi.
!!
Người đàn ông giọng yếu ớt cầu xin anh, người đó không ai khác là bang chủ của bang Hắc Hổ.
Vì muốn diệt trừ anh, nắm quyền cai trị giới hắc đạo mà không ít lần cho người ám sát, nhưng đều không thành công.
Bây giờ lại rơi vào tay anh, lão ta chỉ biết van xin tha để giữ mạng sống.
_Tha cho ông sao, với những gì ông đã chuẩn bị để giết chết tôi sao.
!
Nhưng ông ta lại quên một điều rằng, anh nổi tiếng là sát vương trong giới hắc đạo, làm sao mà tha cho ông dễ dàng như vậy được.
_Xử lý ông ta, không được để ông ta chết dễ dàng như vậy được, phải khiến ông ta sống không được mà chết cũng không xong, có như vậy, những người hi sinh mới yên lòng mà nhắm mắt.
!!
Hàn Hạo Dương nhìn ông ta chỉ nhếch môi một cái, nói với Trác Viễn rồi quay người đi ra ngoài.
Hàn Hạo Dương lái xe về biệt thự riêng của anh, vào phòng tắm, mùi hương sữa tắm của anh tỏa ra, thật làm anh nhớ cô mà.
Đợi anh giải quyết xong mọi chuyện ở đây, lúc quay lại anh sẽ không tha cho cô.
Bây giờ anh chỉ muốn dày vò cô, người phụ nữ vô tâm mấy hôm nay không điện thoại cũng không nhắn cho anh một tin.
Anh thiệt là tức mà, anh nhớ cô như vậy mà cô không thèm gọi anh lấy một lần.
Lúc bước ra cả người anh chỉ quấn một cái khăn ngang hông, không kiềm được cầm điện thoại lên gọi cho cô.
_Dương em nghe đây, anh đã xong việc chưa.
!!
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói ngọt ngào của cô làm anh quên luôn chuyện bực tức vừa rồi.
_Vẫn chưa, còn một số việc cần anh đích thân giả quyết, mà em đang làm gì.
sao giờ vẫn chưa chịu ngủ.
hửm.
!!
Lúc này anh mới chợt nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ rồi mà cô vẫn còn thức, hàng chân mày nhíu lại nói.
_Em nhớ anh, nên không ngủ được, sợ phiền anh nên không dám điện thoại cho anh!!!
Cô không lòng vòng mà nói thẳng vào vấn đề cho anh biết, anh chỉ cười khi nghe cô nói vậy.
_Ngốc qua, nếu nhớ thì cứ gọi anh, là em gọi anh sẽ không thấy phiền.
!
Người con gái này thật khiến anh lúc nào cũng muốn yêu thương mà.
càng nghĩ anh càng cười tươi.
Người đàn ông lạnh lùng ít nói như anh, bây giờ lại có thể ôn nhu với một người con gái như vậy thật khiến người ta sợ mà.
Hai người nói với nhau một vài câu nữa rồi cũng tắt máy, cô ngủ còn anh thì qua thư phòng làm việc.
- --------------------------
Đã một tuần trôi qua, cô thật sự rất nhớ anh, mặc dù biết là ngày nào hai người cũng nói chuyện điện thoại với nhau.
Hôm nay cũng như mọi khi, cô vẫn đến công ty làm việc.
Điện thoại báo một tin nhắn đến, cô mở ra xem là ai thì thấy tin nhắn của Lãnh Phong gửi đến, hẹn cô ăn tối ở nhà hàng nổi tiếng của Lãnh Thị.
Cô cũng đã từ chối lời mời của Lãnh Phong rất nhiều lần, cũng không thể từ chối mãi, nên cô mới đồng ý ăn tối cùng Lãnh Phong.
Sau khi tan làm cô bắt taxi về nhà, thay đồ trang điểm xong thì Lãnh Phong đến đón cô.
Sở Diệu Linh hôm nay mặc một chiếc váy đen trễ vai khá đơn giản, chân đi giày cao gót, tóc được uốn xoăn xã xuống vai, tay cầm túi xách đi đến ngồi vào ghế phụ của xe.
Chiếc xe rất nhanh đã đến nhà hàng, Lãnh Phong lịch thiệp bước xuống vòng qua ghế bên kia mở cửa giúp cô.
Lãnh Phong ưa tay đến trước mặt Sở Diệu Linh, cô nở nụ cườ đầy gượng rạo nắm lấy tay Lãnh Phong từ từ bước ra.
Họ không biết rằng tất cả hành động của cả hai đều lọt hết vào tầm mắt người nào đó trên xe.
Hàn Hạo Dương ngồi trong xe nhìn mà tức đến trán nổi hết cả gân xanh, Trác Viễn trông thấy mà cũng sợ đến xanh hết cả mặt, cả người toát đầy mô hôi!