Sáng hôm sau, khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi, ánh nắng len lõi qua khung cửa sổ chiếu rọi vào trong căn phòng.
Hai thân thể không mảnh vãi che thân đang ôm ấp lấy nhau, trên người chỉ đắp tấm chăn đến ngang hông.
Cô mơ màng tỉnh dậy trong lòng anh, thấy anh vẫn còn đang ngủ rất say.
"Có lẽ anh đã rất mệt nên mới ngủ say đến như vậy, anh đã phải giải quyết công việc nhanh để về với mình, lại còn cùng cô quấn lấy nhau suốt cả đêm.
"
Cô nghĩ vậy chợt cười nhẹ một cái, nhẹ nhàng gở tay anh đang đặt ở eo cô xuống, động tác hết sức nâng niu như sợ làm anh thức giấc.
Vừa xoay người chuẩn bị ngồi dậy, phía dưới hạ thân truyền đến cơn đau dữ dội, cô cố gắng ngồi dậy đi vào phòng tắm, không quên liếc xéo anh một cái đầy hờn dỗi.
_Đàn ông khi vào trận đều là cầm thú mà, lại làm khiến mình đau đến như vậy.
!!
Vào ngâm mình trong bồn nước ấm, khiến cô thoải mái hơn một chút.
Qua một lúc cô bước ra, cả người mặc một chiếc váy rộng đơn giản, bước ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô đi thẳng xuống bếp chuẩn bị bữa trưa cho cả hai, vì bây giờ cũng đã hơn chín giờ rồi cũng không thể dùng bữa sáng được nữa.
Bước đến tủ lạnh, cô lấy một ít nguyên liệu để nấu ăn.
Loay hay trong bếp một lúc, cô cũng đã nấu xong bữa trưa.
Cô bắt đầu dọn hết mọi thứ ra bàn, không quên lấy thêm hai ly nước cam đặt bên cạnh, mĩm cười hài lòng tháo tạp dề đem cất, sau đó lên phòng gọi anh dậy.
Bước vào phòng thấy anh vẫn còn ngủ say, cô nở nụ cười dịu dàng bước đến bên cạnh anh mà ngồi xuống.
Nhìn ngắm khuôn mặt của anh lúc ngủ, đến cả ngủ cũng đẹp nữa, đúng là ông trời quá ưu ái cho anh mà.
Cái nhan sắc yêu nghiệt này thật khiến cô không thể kiềm lòng được mà cúi xuống hôn lên trán, hôn vào mặt, vào mắt, mũi rồi đến đôi môi của anh.
Cô hôn thật kêu, khiến anh hơi nhíu mày, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy cô đang chiếm tiện nghi của mình mà cười nhẹ một cái.
Kéo ngã cô nằm lên người anh, vòng tay ôm chặt cô vào lòng hít hà mùi hương trên tóc.
Anh cũng không ngờ rằng khi ở cạnh cô, anh lại chẳng chút cảnh giác gì mà lại có thể ngủ say đến như vậy.
_Dương anh đi vào vệ sinh cá nhân đi.
em đã nấu xong bữa trưa rồi.
!!
_Ừm vậy em xuống nhà trước, đợi anh một chút anh sẽ xuống ngay.
!
_Ừm vậy em xuống dưới trước đợi anh vậy.
!!
Nói rồi anh nới lỏng tay đang ôm eo cô xuống, anh cũng ngồi dậy đi vào phòng tắm, thấy anh vào phòng tắm cô cũng đi xuống bếp.
! Ting.
tong.
ting.
tong.
Hàn Hạo Dương từ trên cầu thang đi xuống, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, anh đi thẳng đến mở cửa xem là ai đến.
Cạch.
Sở Quân Hào ở bên ngoài, nhìn người mở cửa mà hai hàng chân mày nhíu lại, giọng hơi bất ngờ xen lẫn tức giận mà nói.
_Tại sao cậu lại ở đây, em gái tôi đâu.
!!
Sở Quân Hào vì suốt cả tháng nay không gặp cô mà cảm thấy nhớ, sẵn tiện đi công tác ở đây nên ghé qua xem cô sống thế nào.
Nhưng điều làm anh bất ngờ hơn là Hàn Hạo Dương tại sao lại có mặt ở đây, trong nhà của cô hắn muốn làm gì chứ.
_Anh không cần kích động như vậy, em ấy đang ở trong bếp.
!
_Em ấy gọi thân mật như vậy sao.
!!
Hàn Hạo Dương không màng trả lời ông anh vợ khó chìu này, đi thẳng vào sofa phòng khách mà ngồi.
Sở Quân Hào cũng tức giận, mặt mày tức giận nhăn nhó mà đi vào!
_Anh, anh đến rồi đấy à, em còn tưởng anh quên luôn đứa em gái này rồi chứ.
!!
Sở Diệu Linh từ phòng bếp đi ra, thấy anh cô vui mừng bước nhanh đến xà vào lòng anh mà làm nũng, không nhìn đến Hàn Hạo Dương bây giờ mặt đã đen hơn nhọ nồi.
Sở Quân Hào đang một bụng tức giận, nhưng nhìn cô làm nũng, lại dùng tuyệt chiêu giết người này với anh, làm sao anh có thể chống nổi sự đáng yêu này chứ.
_Con bé này, đã lớn như vậy rồi mà vẫn như con nít, vẫn hay làm nũng với anh như vậy.
!
Sở Quân Hào yêu chiều mà véo má cô một cái, sau đó anh búng một cái rõ đau lên trán cô.
_Á, đau.
Sở Diệu Linh chu môi giận dỗi nhìn anh mà lên tiếng.
Hàn Hạo Dương thấy hai người xem anh như không khí mà tức giận đùng đùng, đi đến bên cạnh ôm lấy eo cô kéo mạnh một cái xà vào lòng anh.
_Anh đói rồi chúng ta vào dùng bữa thôi.
!!
Cô lúc này mới chợt nhớ, mĩm cười tươi nhìn anh.
Cô cũng không quên xoay qua nhìn Sở Quân Hào mời anh cùng vào dùng bữa với hai người.
_Anh cũng vào dùng bữa với tụi em nhé.
!!
_Ừm cũng được.
!
Sở Quân Hào nhíu mày nhìn hành động thân mật của hai người mà hơi tức giận, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nở nụ cười đáp lại lời nói của cô.
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên khó thở hơn, hai người đàn ông chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt chẳng ưa gì nhau.
Sở Diệu Linh nhìn mà cũng cảm thấy khó xử, bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc trong sự yên tĩnh, lúc này Sở Quân Hào mới lên tiếng.
_Cậu ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
!