Hàn Hạo Dương thấy cô cứ phụng phịu tức giận như vậy mà cười nói.
_Không sao cả, chỉ cần em cố gắng tập quen dần là được ấy mà.
!
_Anh muốn em tập quen dần thế nào.
!!
Cô hơi khó hiểu với câu nói của anh, nhưng nhìn mặt anh đầy gian manh nghi ngờ mà hỏi lại.
_Thì là.
anh với em ngày nào cũng vận động mạnh như vậy, đến lúc quen dần em sẽ không còn thấy mệt nữa.
_Anh.
anh, đúng là vô sĩ mà.
!
_Anh chỉ vô sĩ với mình vợ anh thôi.
!!
Anh thản nhiên trả lời cô, Sở Diệu Linh đúng là cạn lời với tên mặt dày vô liêm sĩ nhà anh mà.
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn, lại bị tiếng rõ cửa bên ngoài như phá tan.
Cốc.
cốc.
cốc.
Hàn Hạo Dương đứng dậy bước về phía cửa, giọng lạnh lùng cất lên.
_Có chuyện gì.
!!
_Đây là đồ mà cậu đã kêu tôi chuẩn bị.
Bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong mọi người đang đợi hai người ạ.
!
_Tôi biết rồi, nói với mọi người chúng tôi sẽ xuống liền.
!!
Anh nhận lấy quần áo của cô từ tay quản gia, sau đó đóng cửa bước vào đưa quần áo cho cô, bế cô vào phòng tắm giúp cô vệ sinh, thay váy cô.
___________
Một lúc sau, cả hai xuống nhà dùng bữa cùng mọi người, đang dùng bữa thì mẹ Hàn liếc thấy trên cổ cô có mấy vết đỏ đỏ.
Bà mĩm cười hài lòng nhìn đứa con trai của mình, giọng từ tốn mà hỏi cô.
_Linh Linh cổ con bị làm sao vậy.
!
Cô đang ăn nghe mẹ Hàn hỏi mà muốn mắc nghẹn, ấp a ấp úng mà trả lời bà, nhưng ánh mắt nhìn về phía anh như cầu cứu.
_Dạ, con!.
Hàn Hạo Dương nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô chỉ cười cười, lại thấy cô cứ ấp úng không nói thành lời thì cũng lên tiếng.
_Mẹ đừng chọc em ấy nữa, da mặt em ấy mỏng sẽ xấu hổ đó.
!!!
Suốt cả bữa ăn ai cũng nhìn cô khẽ cười, cô thì ngại muốn chết còn anh thì cười như được mùa vậy.
_Linh Linh ngoan, cháu ăn nhiều vào để bồi bổ sức khỏe.
!
Như vậy chắt của ông sinh ra mới thông minh lanh lợi, khỏe mạnh được.
!!
_Hả ông nội, ông nói gì cháu không hiểu.
?
_Haha, có chắt cho ta bế chứ còn sao nữa.
!
Tiểu Dương đã nói chắc chắn rằng trong tháng tới con sẽ có thai mà.
!!
Sở Diệu Linh nghe mà đỏ cả mặt, suýt chút nữa cô đã bị sặc hết cơm đang nhai trong miệng mà ho sặc sụa mấy tiếng.
Khụ.
khụ.
khụ!
"Có thai sao, chẳng lẽ mọi người đã biết hết chuyện tối qua rồi sao"!
Cô quay sang trừng mắt với anh, anh lại giả vờ như không thấy gì, trưng ra bộ mặt như không hề quan tâm hay nghe cuộc trò chuyện vừa rồi mà vỗ vỗ nhẹ lưng giúp cô.
Khiến cho cô vô cùng bực tức, đỏ mặt mà xấu hổ, không biết anh còn nói gì với mọi người nữa đây.
Ba Hàn nhìn Sở Diệu Linh xong lại quay sang nhìn mẹ Hàn, cả hai nhìn nhau cười tủm tỉm, một lúc ông cũng làm mặt nghiêm túc mà nói.
_Hai đứa cũng nên đi đăng kí kết hôn đi.
!
_Phải đấy, đằng nào tháng sau cũng kết hôn, bây giờ hai đứa cũng nên đăng kí là vừa rồi.
!!
Mẹ Hàn cũng tiếp lời chồng mình, tuy hai người chênh lệch tuổi tác một chút, nhưng lại không tạo cảm giác gượng ép.
Bà lại rất hài lòng về cô, cũng rất vui vì con trai của bà đã tìm được hạnh phúc, nên phải nhanh chóng rước cô về nhà.
Không để lâu, cô bị người khác cướp mắt không biết con trai bà sẽ lại ế đến khi nào nữa.
_______________
Sau bữa ăn, cô và anh tạm biệt mọi người quay về biệt thự riêng của anh.
Chiếc xe lăn bánh vào hoa viên biệt thự Thanh Uyển, anh xuống xe vòng qua mở cửa giúp cô.
Cả hai cùng nhau nắm tay đi vào nhà, vào phòng anh giúp cô chuẩn bị quần áo thoải mái, cô mĩm cười vào phòng tắm thay ra.
Còn anh thì qua thư phòng giải quyết một số vấn đề ở công ty, thư phòng và phòng để quần áo nối nhau bằng một cánh cửa.
Một lúc sau cô bước ra, thấy anh không có trong phòng, nghĩ anh đã qua thư phòng nên cô cũng qua đó tìm anh.
Cô bước tới thoải mái mà ngồi vào lòng anh, đầu dựa vào ngực anh mà tận hưởng mùi hương nam tính trên người của anh.
_Sao không nghĩ ngơi.
hửm.
đêm qua vợ đã rất mệt mà.
!
Nhìn cô vợ nhỏ đang ngồi trong lòng mình, khiến anh không khỏi yêu thương, giọng đầy sủng nịnh nói.
_Không có anh em không ngủ được.
!!
Cô chu môi làm nũng với anh, đúng là cô đã quen hơi của anh, nếu không có anh ôm cô không ngủ ngon được.
_Được, vậy đợi anh một chút, xong việc sẽ ôm em ngủ ngay.
!!!
_Dương, em có thể hỏi anh một chuyện không.
!!
_Chuyện gì.
!!
_Em có thể đến công ty của anh làm việc được không.
!
Ngón tay thon dài đang rõ thoăn thoát trên bàn phím máy tính, nghe câu nói của cô mà dừng lại, nhíu mày nhìn cô mà nói.
_Tại sao lại muốn đi làm.
hửm.
ở nhà đi anh nuôi em.
!!!
_Không chịu đâu, em muốn đi làm, ở nhà em buồn chán lắm.
!!
_Anh nói không được là không được.
!
Thấy anh đã cương quyết như vậy, cô có nói sao anh cũng không chịu, bây giờ cô chỉ còn cách sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng của mình thôi.
_Chồng à, anh cho em đi làm đi mà.
!!
Tiếng chồng từ miệng cô phát ra ngọt ngào làm sao, âm thanh mềm mại làm tim anh như muốn tan chảy, anh thật hết cách với cô mà.