Trọng Sinh Trở Về: Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù!

Chương 13: Tưởng Thiên Dịch vào bếp




Nhân viên mắt mở to ra,vâng vâng dạ dạ chạy nhanh vào soạn ngay mấy túi đồ hàng hiệu cho trẻ sơ sinh như yêu cầu của bà Cố.
Trong lòng họ sớm đã mừng như thấy vàng.Xem như hôm nay bọn họ được về sớm một hôm.
Mua sắm xong,hai người phụ nữ cùng nhau dạo phố ghé qua vài cửa hàng nữa rồi mới ra về.
Về đến nhà,Tưởng Thiên Dịch vẫn chưa về nhà.Chắc có lẽ công việc hôm nay của anh khá bận nên sẽ không về sớm.
Cất hết đồ hiệu vừa mua,Cố Tuyết Nhi sắn tay áo bước vào nhà bếp.Đã lâu rồi cô không tự nấu ăn,sợ rằng bỏ lâu quá sẽ quên luôn cách bắt bếp.
Dì Ba giúp việc nhà họ Tưởng thấy Cố Tuyết Nhi đi vào bếp thì đi theo sau,ngại ngùng lên tiếng" Phu nhân,nếu cô đói bụng thì để tôi nấu cho cô.Lỡ ông chủ về thấy cô trong nhà bếp thì tôi bị đuổi việc mất"
Cố Tuyết Nhi dịu dàng nhìn dì Ba,lắc đầu bảo bà muốn đi đâu thì đi đi còn việc nấu ăn bữa tối này cứ để cô.
Thực ra tay nghề của cô cũng chẳng cao siêu gì.Cũng chỉ đủ để nấu vài món ăn lót dạ nhưng vì đang mang thai,Cố Tuyết Nhi cũng chỉ có thể ăn được một món canh và rau củ luộc dinh dưỡng.
Giải quyết xong bữa tối,cô lên phòng bắt đầu làm việc của mình.
Giá cổ phần của nhà họ Tưởng đang giảm xuống.Đó chính là điều mà cô mong muốn từ lâu.Suốt ba năm nay,cô đã giám sát nhà họ,việc đẩy họ xuống phá sản cũng chẳng khó khăn gì nhưng quan trọng phải có tài liệu ghi lại vụ tham ô mấy năm trước.
Việc này thì cô chưa làm được.
Khoảng tám giờ,Tưởng Thiên Dịch mới mệt mỏi đi về.
Trên người anh thoang thoảng mùi rượu nhưng quần áo vẫn phẳng phiu không có một nếp nhăn.
Nhìn thấy Cố Tuyết Nhi đang ngồi trên sô pha xem tivi.Anh nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm rửa cho sạch rồi mới đi ra để tránh mùi rượu áp lên người cô được.
Vừa đi ra anh liền đi lại chỗ cô.Ôm lấy vai cô,hôn nhẹ lên trán rồi cất tiếng" Em đã ăn gì chưa?"
Cố Tuyết Nhi giật mình,dời mắt khỏi màn hình,nhìn anh cười cười nói" Em ăn rồi"
" Nghe nói hôm nay em cùng mẹ đi mua sắm à.Đã mua được gì rồi?"
"Đã mua quần áo cho con"
" Vậy à? Còn cần gì nữa không,chừng nào có thời gian anh dẫn em đi mua"
Cố Tuyết Nhi lắc đầu,dựa đầu vào vai anh,cả người ngã vào lòng anh,ánh mắt ấm áp hỏi" Còn anh,đã ăn gì chưa?"
" Ừm,đã ăn rồi" Tưởng Thiên Dịch mỉm cười đáp.
Cả hai nhìn nhau nhưng không ai mở miệng nói hôm câu nào.Không khí im lặng,tiếng tivi đang phát không biết bị gì mà cũng như đã bị tắt tiếng.
Cô nhìn anh,bỗng phun ra một câu" Nếu lỡ mai này anh phát hiện em lừa dối anh thì sao?"
***
Chưa đợi đến lúc rảnh,ngay ngày hôm sau Tưởng Thiên Dịch đã dành ra một hôm để dẫn cô đi mua sắm.
Cả hai cùng nắm tay nhau đi trên đường khiến mọi người xung quanh phải ngước mắt lại nhìn.Quả thật đúng là một cặp đôi trời sinh.Anh thì có tài nàng thì có sắc không ngớt người ghen tỵ.
Anh cùng cô ghé vào một cửa hàng đồ gia dụng cho trẻ em.Hôm qua mẹ Cố cũng chỉ mới mua quần áo,còn cần nhiều thứ khác nữa cần mua.
Cho dù anh là một doanh nhân thành đạt nhưng cũng chỉ là lần đầu làm ba.Nhìn hàng tá món trên kệ nào là bình sữa,bỉm,quần áo,khăn....khiến anh không khỏi hoa mắt.
Cố Tuyết Nhi đứng cạnh anh cũng không khỏi ngỡ ngàng.Không ngờ trẻ con cũng cần nhiều thứ như vậy.
Khác với vẻ mặt đang ngơ ngác của Cố Tuyết Nhi và Tưởng Thiên Dịch,cô gái làm nhân viên ở đây hình như rất chào đón hai người,tư vấn rất nhiệt tình khiến hai kẻ đang đứng ngơ ngác càng không biết làm gì.
Tưởng Thiên Dịch xoa xoa thái dương lạnh lùng nói" Có cái gì lấy hết cho tôi!"
Đi mua sắm thật sự rất phiền phức nha!
"..."
Trước khi về nhà,Tưởng Thiên Dịch còn phải ghé qua siêu thị mua thức ăn để trữ cho mấy tuần sau.Sắp tới đây anh không có nhiều thời gian bên cô.Nên mọi thứ cần phải chuẩn bị từ trước.
" Ông xã,em muốn ăn xúc xích!"
" Ông xã,em muốn ăn bò nướng!"
" Ông xã,em muốn ăn món hải cảo dồn thịt!"
....
Tưởng Thiên Dịch chỉ biết bó tay đối với cô.Nhưng anh cũng chẳng từ chối.Vợ đã muốn ăn thì anh cũng chẳng thể cản.
Thế là Tưởng Thiên Dịch Tổng giám đốc Tập đoàn Tưởng Thị như mọi hôm phải làm đầu bếp phục vụ riêng cho Cố Tuyết Nhi.
Do Cố Tuyết Nhi đang mang thai, Tưởng Thiên Dịch không muốn cô làm việc nặng.Đồng nghĩa với việc cô chỉ cần ngồi đó còn mọi việc còn lại cứ để anh.
Thao tác của Tưởng Thiên Dịch rất điêu luyện và cực kì đẹp mắt.Bàn tay như tạc tượn,từng đốt gân hiện lên khiến Cố Tuyết Nhi không thể rời mắt được.
Dường như nhận thấy người nào đó đang nhìn mình,Tưởng Thiên Dịch quay lại đối mắt nhìn cô.Ánh mắt đượm buồn cất tiếng:
" Bà xã,anh biết là em muốn nhưng em đang mang thai!"
Cố Tuyết Nhi: ủa ủa? Ai nói vậy?! Sao anh lại suy nghĩ đen tối đến vậy chứ!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.