Trọng Sinh Trở Về: Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù!

Chương 17: Vợ,em yên tâm,đời này Tưởng Thiên Dịch anh chỉ chung tình với mỗi em




Cáp treo vừa đủ bốn người,bọn họ nhanh chóng lên cáp ngồi vào chỗ của mình.
Cố Tuyết Nhi đang mang thai vậy nên luôn được chăm sóc chu đáo nhất.Cô ngã vào lòng anh,yên tĩnh nằm trong vòng tay Tưởng Thiên Dịch.
Lục Nghị Phạm,Thời Bắc Thần thấy cảnh này thì tức đỏ mắt nhưng chỉ dừng lại tới mức nghiến răng nghiến lợi chứ không dám hó hé gì.
Cảnh vật ở đây bao quanh toàn cây xanh và núi.Bốn mặt là cỏ cây thiên nhiên,Cố Tuyết Nhi lại là người thích hòa mình vào thiên nhiên vậy nên nơi đây như thiên đường dành riêng cho cô.
Cố Tuyết Nhi dựa người vào Tưởng Thiên Dịch,ánh mắt chăm chú nhìn bầu trời quang đãng bị hạn chế tầm nhìn vì đang ngồi trong cáp.
Tưởng Thiên Dịch nhìn xung quanh,anh cúi người nói vào tai cô" Thích ở đây không?"
Cố Tuyết Nhi dừng lại một lúc,gật đầu,cất tiếng" Thích"
Rất thích là đằng khác.Khi còn đi học Cố Tuyết Nhi luôn chọn những nơi yên tĩnh,tĩnh mịch như vậy để học bài.Vậy nên khu núi sau trường chính là nơi lí tưởng của cô học tập.
Bây giờ lại được đến đây,cùng đắm chìm vào cảnh sắc thiên nhiên này cô lại hạnh phúc biết nhường nào.
Khoảng mười phút sau,cáp treo dừng lại ở đỉnh núi,cách đó không xa chính là ngôi làng nơi mà bọn họ muốn đến.
Bọn họ nhanh chóng xuống cáp.
Dù là đi cùng nhau nhưng họ lại có công việc khác nhau.
Lục Nghị Phạm và Thời Bắc Thần thì cùng đoàn trong bệnh viện của họ cùng khám và kê thuốc cho những người lớn tuổi trong làng cũng như cung cấp những thiết bị y tế cần thiết cho việc khám bệnh.
Cố Tuyết Nhi,Tưởng Thiên Dịch tất nhiên sẽ không thể làm những việc như khám bệnh,kê đơn.Vậy nên sẽ đến một trường học chuyên dạy những đứa trẻ vùng cao.
Đây là lần đầu tiên Cố Tuyết Nhi được đi tình nguyện nên cũng cảm thấy hơi hồi hộp và mong chờ.
Cố Tuyết Nhi cũng từng là đứa bé không cha không mẹ nhờ vào học bổng mà mới được đi học.Cô thật sự rất cảm kích những người đã cho cô những phần học bổng được quyên tặng đó.
Thấy được vẻ phấn khích của Cố Tuyết Nhi,Tưởng Thiên Dịch ôm eo cô,hơi thở phả vào mặt cô,giọng nói trầm bỏng" Sao lại phấn khích đến vậy? Rất vui sao?"
" Ừm,rất vui.Vì em có thể làm một việc tốt như lúc trước em được nhận học bổng vậy đấy..."
Tưởng Thiên Dịch gật đầu như đã biết nhưng mày lại nhíu lại" Như lúc trước em được nhận học bổng?Em đã từng nhận rồi à,sao anh không biết?"
Nụ cười trên môi Cố Tuyết Nhi chợt cứng lại,ánh sáng trong mắt cũng mất đi.Thay vào đó là khuôn mặt có vài phần lạnh đi.
Cô quên mất cô bây giờ không phải là Tô Hạ mà là Cố Tuyết Nhi Đại tiểu thư của nhà họ Cố con dâu trưởng nhà họ Cố vợ của Tưởng Thiên Dịch.Kẻ đã tiếp tay giết chết cô!
...
Vừa mới đến cổng đã có vài người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi chạy ra đón họ vào.
Vừa nhìn thấy Tưởng Thiên Dịch,Cố Tuyết Nhi họ đã vội vàng cảm ơn cũng như cảm tạ lòng tốt của bọn họ đã không ngại đường xa lên đây.
Một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi đi đến tươi cười nhìn Tưởng Thiên Dịch " Thật sự rất cảm ơn Giám đốc Tưởng đã lặn lội từ xa lên đây.Lòng biết ơn này của tôi không biết phải thể hiện như thế nào để đền đáp lại ngài Tưởng"
Đứng trước người phụ nữ đó,Tưởng Thiên Dịch vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt chầm chậm lên tiếng" Không cần phải khách sáo đâu cô Trần.Dù gì cô và mẹ cháu cũng là bạn bè cũ của nhau cháu giúp đỡ làng cũng là việc dĩ nhiên"
Cố Tuyết Nhi đứng bên cạnh luôn được Tưởng Thiên Dịch ôm vào lòng bỗng chợt hiểu.Thì ra điều là người quen với nhau.Đúng thật là....
" Anh Dịch không biết anh còn nhớ em không?"một cô gái chạc đôi mươi nãy giờ đứng bên cạnh dì Trần đột nhiên lên tiếng,khuôn mặt xinh xắn vì câu hỏi đó mà e ngại hai má ửng đó vì xấu hổ.
Dì Trần bỗng nhớ ra gì đó,nhìn Tưởng Thiên Dịch với hai mắt sáng ngời" Quên giới thiệu với cháu,đây là cháu họ của dì tên là Diệp Châu.Lúc nhỏ dì thường nhắc con với nó.Không ngờ bây giờ lại gặp nhau ở đây.Đúng là rất có duyên"
"..."Gì nữa đây? Bây giờ đến khúc mai mối rồi à?
Tưởng Thiên Dịch vẫn giữ thái độ lạnh nhạt,bàn tay càng siết chặt lấy Cố Tuyết Nhi,nở một nụ cười không mặn không nhạt xa cách đáp lại" Cháu cũng quên giới thiệu với dì,đây là Tuyết Nhi,vợ của con"
Dì Trần và cô gái Diệp Châu bỗng đứng hình tại chỗ đưa mắt nhìn Tưởng Thiên Dịch rồi lại nhìn Cố Tuyết Nhi.
Sao nãy giờ bọn họ lại không tinh mắt nhìn thấy cặp tình nhân đang ôm ấp nhau trước mặt họ chứ.Đúng thật là quá mất mặt mà.
" Anh Dịch,anh có vợ lúc nào thế? Sao em chưa nghe nói bao giờ?" Cô nàng Diệp Châu đến giờ vẫn chưa chịu từ bỏ,cô ta nở một nụ cười nhìn Tưởng Thiên Dịch hỏi.
" Tôi có vợ là việc của tôi.Không lẽ cũng phải báo cáo với cô sao?"
"..."
Lần này chính là Cố Tuyết Nhi đứng hình.Dù sao cũng là cháu họ gì gì đó của dì Trần gì gì đó của anh.Dù cô cũng chẳng ưa nhưng cũng không nên nói như tát vào mặt người ta như vậy.
Nhìn khuôn mặt xấu hổ của Diệp Châu,Cố Tuyết Nhi vừa thấy mắc cười vừa thấy tức.
Cho bỏ tật tự nhiên không quen không biết xen vào làm quen.
Chính dì Trần là người xóa bỏ không khí gượng gạo giữa bốn người.Mà nói bốn cũng không đúng vì chỉ có mỗi dì Trần và Diệp Châu thì ngượng,còn anh và cô vẫn choàng tay qua nhau đứng nhìn bọn họ.
Đợi đến khi họ đi chỗ khác,Cố Tuyết Nhi hất tay Tưởng Thiên Dịch đang đặt khỏi eo mình ra.
" Sao vậy?" anh hỏi.
" Không có gì"
Tưởng Thiên Dịch ôm lấy Cố Tuyết Nhi lần nữa hỏi" Em ghen à?"
Cố Tuyết Nhi nhíu mày nhìn anh" Ghen gì"
" Thì ghen với cái cô tên Diệp Diệp Châu gì gì đó"
Cố Tuyết Nhi nhếch miệng nhìn anh.Cô sao có thể ghen với cái cô Diệp Châu gì gì đó mà anh còn chẳng nhớ tên người ta chứ.
" Tại sao em phải ghen?"
Tưởng Thiên Dịch cau mày nhìn Cố Tuyết Nhi,bỗng hôn lên má cô ôn tồn đáp" Cũng đúng.Chưa kịp để em ghen anh đã tống cô ta ra chuồng gà rồi mà.Nào có cơ hội cho em ghen.Vợ,em yên tâm,đời này Tưởng Thiên Dịch anh chỉ chung tình với mỗi em"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.