Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 277: Anh không đáng ghét như bọn họ




Tôi vẫn giữ thói quen thời cấp 3, đi học không bao giờ sờ tới sách.
Mấy ngày nay tôi ngủ nhiều, với lại đang đầy tâm sự, nên buổi tối toàn ra ngoài thuê phòng với Vi Nhi, làm cho cô gái nhỏ này kiệt sức, mỗi ngày đều cầu nguyện Nhan Nghiên mau chóng bình phục, nếu không mình nàng bị tôi làm chết mất.
Nhan Nghiên thấy tôi không ngủ được, mà lại đang ngẩn ngơ nhìn nàng, thì đem quyển sách chắn ở giữa nói:
“Chúng ta xem sách đi, anh cũng nên xem qua nó một chút, nếu không đến kỳ thi thì phải làm sao bây giờ! Đừng hy vọng tôi sẽ truyền đáp án cho anh!”
Tôi nghe nói, trong lòng mừng rỡ, việc này đã nói Nhan Nghiên đã bắt đầu quan tâm tới tôi! Đúng là khổ tận cam lai. Tôi đang cao hứng, chợt nghe có người gọi tên của tôi: “Lưu Lỗi, em trả lời vấn đề này cho tôi!”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thì thấy một giáo sư đang nhìn tôi.
Trời a, đây chẳng phải là chơi tôi hay sao, đột nhiên sao lại hỏi vấn đề này.
Đang lúc tôi đang bất ngờ, Nhan Nghiên đá tôi một chút nhỏ giọng nói:
“Thứ 69, đếm ngược từ dưới lên!”
Tôi vội vàng cầm lấy sách, lật nhanh tới trang đó, nói:
“Nhà xuất bản Đại học Thanh Hoa, định giá 2938 đông…”
Trời ạ, trong lòng tôi đang nghĩ chuyện nha đầu Nhan Nghiên này đã nói cho tôi đáp án, nên giở nhầm tới trang 96!
Nhất thời trên lớp học truyền đến một trận cười vang, Nhan Nghiên giận đến mức dậm chân, nghĩ thầm đúng là rèn sắt không thành thép!
“Khụ khụ! Lưu Lỗi, tôi biết cậu mỗi khi lên lớp đều ngủ, hiếm khi không ngủ, nhưng lại không chuyên tâm nghe giảng, thái độ học tập như cậu, thực là không đúng…”
Giáo sư thao thao bất tuyệt giáo huấn tôi.
Sau đó lại nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục nói về chương trình này, nó cần phải làm như thế nào….”
Nói xong, hắn viết lên bảng, dường như quên mất tôi, không cho tôi ngồi xuống.
Chuyện này không phải cố ý chơi tôi hay sao! Nhưng mà giáo sư không lên tiếng, tôi cũng không ngồi xuống, dù sao ở trường học cũng phải tôn sư trọng đạo một chút .
Nhưng mà…Hắc hắc, nếu như chơi tôi như vậy, thì oan aon luôn tương báo? Tôi bắt đầu nhìn chương trình mà hắn viết lên bảng.
“Cái chương trình này có thể làm như vậy…”
Giáo sư vừa viết vừa giảng nói:
“Xong rồi, mọi người có vấn đề gì nữa không?”
“Giáo sư, chương trình này thấy viết quá mức phức tạp, tuy rằng kết quả thì đúng, nhưng cũng nên tinh giản một chút!”
Tôi nói.
Các bạn trong lớp, ngay cả Nhan Nghiên cũn dùng vẻ mặt quái dị nhìn tôi, bọn họ không rõ một người không bao giờ nghe giảng như tôi, lại nói như vậy, hay là cố ý phá rối?
Giáo sư lấy tay nâng kính nhìn tôi nói:
“A? Vậy theo ý bạn, thì nên tinh giản ra sao?”
Tôi đi về phía bục giảng, cầm lấy phấn, vốn cái chương trình kia cần viết tới hơn 100 con số, nay chỉ còn hơn 50
Khi tôi viết xong trở về chỗ ngồi, giáo sư dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi. Bỗng nhiên có chút bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, lúc này đến lượt tôi nghi hoặc.
Tôi thuận thế ngồi xuống, hắc hắc, tư vị này thật khó tả!
“Bạn Lưu Lỗi tinh giản chương trình tốt vô cùng, chẳng những ưu hóa số liệu, mà còn tăng thêm hiệu suất….”
Giáo sư bắt đầu giảng giải chương trình mà tôi viết lên bảng.
Chỉ thấy Nhan Nghiên dùng vẻ mặt bội phục nhìn tôi, bất quá ngoài miệng lại nói:
“Có khi là mơ ngủ!”
Những lời này làm cho tôi nhớ lại khi vừa mới lên trung học phổ thông, Triệu Nhan Nghiên cũng nói y như vậy.
“Anh không phải là không chịu học tập trên lớp hay sao?”
Triệu Nhan Nghiên kỳ quái hỏi.
“Ai….ai nói tôi không học, chỉ là thời gian ban ngày đều dùng để tán em, không rảnh học tập, nên ban đêm mới thắp đèn dã chiến…”
Cạc cạc, thật sự đúng là thắp đèn dã chiến, nhưng mà dã chiến với Vi Nhi.
“Dừng…không để ý tới anh nữa!”
Nhan Nghiên đỏ mặt xoay người
Hắc, hắc, tôi cũng không tin, em còn thoát khỏi tay tôi hay sao!
“Lưu Lỗi, em tới phòng làm việc của tôi một chút!”
Khi tan học giáo sư nhìn tôi nói
Gọi tôi đến phòng làm việc? Không thể nào, chẳng lẽ lại tiếp tục giáo huấn tôi?
Tôi đi theo giáo sư…A? Phòng làm việc của chủ nhiệm Khoa? Lão đầu này thật là chủ nhiệm Khoa? Vậy thì xui xẻo rồi! Còn tưởng hắn là một giáo sư bình thường cơ chứ.
“Lưu Lỗi, em có nhớ tôi không? “ Giáo sư đóng cửa lại, rót cho tôi chén nước, sau đó ngồi trên ghế salon nói.
“Thầy…”
Tôi nhìn lướt qua bảng tên trên bàn làm việc: Đổng Dục Thần, không có ấn tượng gì, tại sao hắn lại hỏi tôi vấn đề này? Chẳng lẽ người này cũng trọng sinh?
“Đổng giáo sư, chúng ta quen nhau hay sao?”
Tôi thử hỏi.
“Đúng vậy, chẳng những đã gặp mặt, mà tôi còn trao giải cho cậu!”
Vừa nói Đổng Giáo sư liền mở máy tính trên bàn làm việc.
Trao giải? Tôi càng ngày càng hồ đồ, lúc này tôi được trao giải? Chỉ có thể là năm đó đi thi với Nhan Nghiên mà thôi?
Tôi nhớ lại một chút, người trao giải cho tôi đúng là có chút giống hắn, nhưng kiểu tóc đã thay đổi, cho nên tôi nói:
“Đổng giáo sư, thấy nói tới cuộc thi máy tính thanh thiếu niên toàn quốc?”
“Đúng vậy! Cậu nhớ rồi ư?”
Đổng giáo sư gật đầu nói.
“Đó là cuộc thi máy tính toàn quốc lần thứ nhất, tôi là ban giám khảo, cho nên tôi có ấn tượng vô cùng sâu sắc với cậu! Tác phẩm năm đó của cậu tôi còn giữ! “ Nói xong, hắn lấy ra một tấm hình, đó chính là bức hình Triệu Nhan Nghiên mặc quần áo trắng, đứng trước cửa trường Đại học Thanh Hoa.
Bỗng nhiên giáo sư như có điều suy nghĩ chỉ vào màn hình máy tinh, nói với tôi:
“Cô gái này chính là người ngồi bên cạnh cậu?”
Tôi gật đầu
“Không trách được, ngày đầu tiên tôi đã có chút quen mắt, không ngờ cậu còn dự liệu nàng ta vào được đại học Thanh Hoa?”
Đổng giáo sư hỏi.
“Ách…Đây chính là mục tiêu phấn đấu của chúng tôi! Ha hả.”
Tôi thuận miệng nói
“Hóa ra là như vậy! Xem ra nguyện vọng cũng không bình thường, nhưng tại sao gương mặt lại giống như cô gái kia bây giờ? Tác phẩm này của cậu…”
Đổng giáo sư rốt cuộc hỏi vấn đề trí mạng của tôi.
“A!”
Tôi sửng sốt, không ngờ hắn lại có thể nói như vậy, tôi nghĩ phải mau chuyển đề tài khác, vì vậy tôi ứng phó nói:
“Đây chỉ là em tưởng tượng tới sau này khi nàng trưởng thành, không nghĩ tới lại giống như vậy, ha ha..”
Đổng giáo sư gật đầu không nói tiếp, mà nói vào chuyện chính:
“Nếu như hôm nay cậu ngủ, tôi thật không cách nào phát hiện ra tôi có một học trò là thiên tài như vậy!”
“Ha hả”
Tôi cười khan nói.
“Đúng rồi, mấy ngày qua còn đang buồn phiền vì chuyện nhân tài, vốn là trường định thành lập một công ty phần mềm máy tính, chủ khai phá vào lĩnh vực chữ Hán! Hạng mục này do tôi làm chủ, Lưu Lỗi, cậu hỗ trợ tôi chứ!”
Đổng giáo sư noi.
“Được”
Tôi suy nghĩ một chút nói:
“Nhưng mà hạng mục này cần kinh phí rất nhiều, chúng ta có đủ tiền không? Theo em được biết phần mêm OCR này chẳng những phải tương thích với máy tính, hơn nữa còn cần phần cứng trợ giúp!”
“Ha hả, tài chính thì hiệu trưởng đã phê chuẩn rồi, có thể vận dụng tài chính từ công ty đầu tư!”
Đổng giáo sư nói:
“Lưu Lỗi, tôi đúng là không nhìn nhầm người, OCR em cũng hiểu, xem ra em rất rõ về phương diện phân biệt hệ thống!
Công ty đầu tư Thanh Hoa? Đây chẳng phải là công ty do Trương Giai Mih làm chủ hay sao, xem ra Vương Bằng nói cũng không sai, tài chính của Trương Giai Minh này thực không nhỏ.
“Em cũng chỉ biết trên website của nước ngoài thôi” Tôi khiêm tốn nói. Ha hả, cái hệ thống OCR này đem lại lợi nhuận rất lớn, nên tôi đã bảo chú triệu đầu tư vào nghiên cứu từ lâu rồi.
“Tốt, cứ quyết định như vậy đi, tôi còn phải tìm mấy bạn học khác cùng nhau nghiên cứu, cậu cứ chờ tới khi nào tôi gọi!”
Đổng giáo sư nói.
“Được!”
Tôi đem số di động của mình để lại cho ĐỔng giáo sư, sau khi ra khỏi phòng của chủ nhiệm Khoa, tôi sung sướng cười, như vậy là sau này trốn học không phải xin phép rồi?
Trở lại phòng học, phát hiện Trương Giai Minh đang ngồi chỗ của tôi, nói chuyện với Nhan Nghiên, Nhan Nghiên thì chán ghét vô cùng, thấy tôi đi vào vội nói:
“Lưu Lỗi, mới vừa rồi Đổng giáo sư tìm anh làm cái gì?”
Tôi tiêu sái trở về chỗ ngồi của mình nhìn Trương Giai Minh nói:
“ngại quá, bạn gái của tôi tìm tôi, xin tránh ra”
Trương giai Minh rất không thoải mái đứng dậy, trước khi đi còn nhìn Triệu Nhan Nghiên nói:
“Triệu Nhan Nghiên, cậu suy nghĩ một chút đi nhé!”
Nhan Nghiên không thèm nhìn hắn một cái, Trương Giai Minh chỉ đánh trợn mắt nhìn tôi một cái, ấm ức không vui rời đi.
“Sao, cầu cứu anh sớm như vậy, không phải là em ghét anh lắm hay sao?”
Tôi cười nói
“Đúng vậy, nhưng mà không đáng ghét như bọn họ, mang anh ra làm bia đỡ đạn thì được!”
Triệu Nhan Nghiên giảo hoạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.