Trọng Sinh Về Năm Kiến Nguyên Thứ Tư

Chương 47:




Năm Thiên Mệnh thứ nhất, tháng 10 ngày 16, tất cả bách tính ở Yển thành cơ hồ đều thảo luận về trương Hoàng bảng thật dài treo bên ngoài hoàng thành.
"Mọi người nói nhóm sĩ tử năm ngoái đều có phúc, được Nữ Hoàng tự mình giám thị, là môn sinh của thiên tử. Nhưng nhìn mấy vị năm nay mà xem, ngay từ đầu đã được nói sẽ giữ lại Yển thành. Ở lại Yển thành tức là ở cạnh Nữ Hoàng, việc này rõ ràng tốt hơn nhiều so với hư danh!"
"Đúng vậy, trước kia trừ Hình bộ Thượng thư Trữ đại nhân và sĩ tử xuất thân khoa cử là ngay từ đầu được giữ lại Yển thành ra, những người khác sau khoa cử năm đó không phải đều bị phái ra ngoài lịch lãm vài năm mới được đề bạt lên từng bước một sao. Nay bọn họ có vận khí thế này, còn không biết mai sau sẽ có thành tựu tới đâu."
"Từ ngày Nữ Hoàng đăng cơ đến giờ, đầu tiên là trọng dụng Đại tướng quân Vân Tranh và Chung Khiêm Đức, sau lại có Lễ bộ Thượng thư Lưu đại nhân, Lại bộ Vũ đại nhân. Những người đó đều là thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, hiển nhiên rõ ràng là Nữ Hoàng đang nuôi dưỡng —"
"Nữ Hoàng trẻ tuổi, đương nhiên thích dùng người trẻ tuổi. Việc này thì có gì kỳ quái, dù sao đối với chúng ta mà nói đều là chuyện tốt."
"Đương nhiên không kỳ quái, Lữ huynh nói rất đúng. Nữ Hoàng của chúng ta thích người trẻ tuổi mà, nghĩ lại cũng phải, dù sao Nữ Hoàng cũng là nữ nhân. Một nữ tử mới hai mươi mấy tuổi đang độ tuổi xuân thích người trẻ tuổi cũng là chuyện nhân chi thường tình. Ngày ngày phải đối diện với một đám lão thần râu tóc bạc phơ, thế còn không nghẹn chết ah –"
"Huynh đệ, ăn nói cẩn thận —"
"Ai cho ngươi lá gan đó, dám ở nơi này công nhiên bàn luận Nữ Hoàng!" Vốn vì nghe được tin tức, khó nén kích động trong lòng cho nên mới một mình vụng trộm xuất cung đi xem hoàng Hảng, nhưng không ngờ vừa tới trước Hoàng bảng liền nghe những lời như thế, Việt Thanh Phong lập tức giận khôn nguôi.
Có lẽ không nghĩ người mở miệng quát lớn dĩ nhiên lại là một tiểu nữ tử ôn nhu yếu đuối, mọi người lập tức sửng sốt.
Chậm rãi lại gần, nhìn chằm chằm nam tử mặc nho phục nói không biết lựa lời kia, Việt Thanh Phong thấp giọng gằn từng chữ, "Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng giống một người đọc sách, chẳng lẽ không biết thế nào gọi là phi lễ vật ngôn* à?"
(1 câu của Khổng Tử, nghĩa là: không nên nói điều sai trái)
"Ta —" Người bị quát lớn kỳ thật cũng là sĩ tử năm nay, chính vì thi rớt trong lòng uất ức nên mới nhịn không được nói mấy câu.
Vốn có chút sợ hãi lẫn hối hận, nhưng nhìn thấy người quát mình lại chỉ là một nữ tử, nhất thời cảm thấy tối tăm mặt mũi, lại bị mọi người nhìn chằm chằm, mặt hắn lập tức nóng lên, bắt đầu mở miệng cãi láo, "Tại hạ hình như cũng đâu nói sai, thế nhân đều biết Nữ Hoàng của Đại Chu ta không thể thành thân, nhưng Nữ Hoàng cũng mới ở tuổi thanh xuân lại nói không thể gả, nhưng cũng đâu nói không thể nuôi một hai nam sủng? Bằng không ngươi giải thích thế nào chuyện Nữ Hoàng cũng không thích thái giám đến gần, những kẻ hầu hạ bên cạnh đều là —"
"Làm càn!" Không còn phân mừng thầm vừa nãy nữa, cũng không ngờ bên ngoài thế nhưng lại nghĩ về người đó như vậy, Việt Thanh Phong không kịp nghĩ nhiều liền quăng qua một cái tát.
"Chát" một tiếng, đối phương kinh hãi, song nhãn đỏ hồng vung tay về phía Việt Thanh Phong.
Mắt thấy đối phương có thái độ như thế, Việt Thanh Phong liền tiến lên, lập tức lớn tiếng phẫn nộ nói, "Nữ Hoàng từ khi lên ngôi, Đại Chu liền chưa từng chân chính an ổn. Đầu tiên là Bắc Khiết Đan cùng Tây Vệ Quốc tiền hậu giáp kích, sau lại khắp nơi thiên tai không ngừng. Suốt một năm qua, Nữ Hoàng vừa phải trấn an quốc dân Đại Chu, trọng hưng quốc lực trấn an nạn dân. Một bên vừa phải gom góp lương thảo cho tiền tuyến chống cự quân Khiết Đan xâm nhập, còn phải cẩn thận đề phòng Vệ quốc sẽ lật lọng thừa cơ mà vào! Kết quả là làm một thành viên của Đại Chu, ngươi lại có thái độ như vậy với Nữ Hoàng sao!"
Dân chúng ban đầu vây quanh bốn phía lập tức chỉ trỏ tên thanh y nam tử kia.
Sợ sự tình lớn chuyện, một vị lão giả lớn tuổi lập tức bắt lấy cánh tay thanh y nam tử, cao giọng khuyên nhủ Việt Thanh Phong, "Vị cô nương này, ta thấy vị tiểu huynh đệ này cũng chỉ nhất thời hồ đồ mới nói những lời như vậy. Nếu cô nương đã muốn xuất thủ giáo huấn hắn, kia cần gì phải khí thế bức nhân đến vậy!"
"Khí thế bức nhân?" Kỳ thật hôm nay cho dù người mà chúng nhân nói là nàng thì nàng cũng không kích động như vậy. Nhưng hắn cố tình lại nói Chu Xảo Hân, nàng đâu thể cho phép người khác nói người ấy như thế.
"Thần dân không thể bàn luận quân vương, đây hình như là chuyện ai nấy đều biết. Nữ Hoàng hơn một năm qua đều cẩn trọng lao tâm lao lực tự giải quyết mọi chuyện. Khoa cử một năm một lần, đây đã là ân huệ lớn lao đối với các ngươi. Kết quả các ngươi không biết ơn thì thôi, lại vẫn ở đây nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Mà đã để mặc hắn nói hươu nói vượn thì chớ, lại còn không cho ta phản bác một hai sao!"
"Ta –" Lão nhân mở miệng khuyên can nhìn Việt Thanh Phong một thân y sam đẹp đẽ hoa quý rực rỡ, lập tức nghẹn lời.
"Xú nha đầu, ngươi đừng không cho người khác mặt mũi —" Một viên đá lăng không bay tới lập tức đập vào miệng tên thanh niên kia, Lý Tứ che miệng lập tức kêu to.
Những người vừa mới vây quanh bên cạnh bị doạ không nhẹ, vội vàng lui về phía sau.
"Giết người!" Không biết vòng ngoài ai hô lên một câu như vậy, vài tên thủ vệ hoàng cung đã sớm quan sát tình hình bên này liền vọt lại đây.
"Bên ngoài hoàng thành không được ồn ào, hơn nữa –"
Dung mạo của Việt Thanh Phong đã sớm được thị vệ hoàng cung ghi nhớ kỹ lưỡng, tiến lên thấy nàng đứng đó, mấy tên thị vệ lập tức quỳ xuống, "Thủ thành vệ tham kiến Quận Chúa điện hạ, Quận Chúa thiên tuế!"
"Quận Chúa?" Mặt Lý Tứ đã trắng bệch.
Việt Thanh Phong còn đang quan sát xem viên đá vừa rồi do ai ném tới, quay đầu lại đã thấy tất cả mọi người chung quanh đều quỳ xuống.
"Điện hạ, tiểu dân thật sự chỉ nhất thời lỡ miệng, còn – còn thỉnh điện hạ tha mạng!" Lý Tứ vội vàng quỳ xuống theo.
Đã tinh mắt nhìn thấy có điều bất thường, mấy tên thị vệ ngoài Ngọ môn vội vàng đem hai tay Lý Tứ bắt chéo sau lưng đè xuống đất, "Quận Chúa, là hắn nói năng vô lễ? Thuộc hạ lập tức áp giải hắn tới –"
Hơn một năm qua đi, đã sớm hiểu thân phận trên người bây giờ có thể tuỳ thời đoạt mạng người, cho nên Việt Thanh Phong ngắt lời đối phương, nói, "Đưa hắn trói vào thiên trụ bên ngoài Ngọ môn phơi nắng nóng ba ngày*, răn đe là được."
(Hình phạt trói tội nhân vào cột bên ngoài hoàng cung để phơi nắng, thường diễn ra dưới trời nắng nóng, không cho phép ăn uống gì, để làm đối phương kiệt sức, có thể chết người)
Tuy nàng tức giận, nhưng biết không thể chỉ dựa vào việc người khác nói một hai câu liền muốn tánh mạng đối phương, chẳng qua tội chết có thể miễn, mang vạ vào thân cũng không thể miễn.
Trời tháng mười sao có thể phơi nắng chết người, chúng nhân xung quanh đều thở phào. Lý Tứ bị doạ đến tiểu ra quần hấp tấp quỳ xuống đất rồi ngẩng lên, "Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ. Sau này tiểu nhân cũng không dám nói hươu nói vượn nữa."
Không để ý tới hắn, Việt Thanh Phong ngẩng đầu vẫn lưu ý bốn phía rốt cuộc phát hiện ra nữ tử vốn không nên xuất hiện ở đây ở phía xa xa, liền kìm lòng chẳng đặng đi về phía đó.
"Kia – đó là ngự tiền hắc vệ bên cạnh Nữ Hoàng, nhìn lệnh bài tam phẩm bên hông bọn họ kìa!" Thanh âm đột nhiên toát lên khiến Việt Thanh Phong đang đi tới trước chậm lại bước chân.
Tới giờ nàng mới phát hiện bên cạnh Chu Xảo Hân còn có mấy người đi theo.
"Là Nữ Hoàng bệ hạ!" Có người rốt cục phản ứng lại, sau khi nhận ra hồng y nữ tử được hắc y thị vệ vây quanh là ai, liền lập tức quỳ xuống.
Tiếp theo mọi người bốn phía vừa sợ vừa ngạc nhiên đồng thời quỳ xuống, "Nữ Hoàng vạn tuế!"
"Nữ Hoàng, là Nữ Hoàng!"
"Nữ Hoàng vạn phúc!"
"Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!"
Thân mình đang hướng tới trước lập tức cứng đờ, nhìn đám người rậm rạp quỳ xung quanh, nghe thanh âm kích động cùng tiếng khóc lóc vang lên bên tai.
Việt Thanh Phong chầm chậm đứng thẳng người, sau đó cũng theo mọi người quỳ xuống, "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mặt mang ý cười đi từng bước tới gần, Chu Xảo Hân một thân hồng y la quần chậm rãi lại gần, rồi nâng Việt Thanh Phong dậy. Sau đó nàng nhìn dân chúng khẽ cười, "Mọi người đứng lên đi, Cô hôm nay cũng chỉ tuỳ tiện đi một chút!"
"Hoàng Thượng, Quận Chúa xin trở về đi!" Nhìn đám người lao tới Ngọ môn, Vân Hành tiến lên nhẹ giọng đề nghị.
Hướng về bốn phía hơi nở nụ cười một chút, Chu Xảo Hân lôi kéo Việt Thanh Phong đi về phía Ngọ môn ở cách đó không xa.
"Nữ Hoàng, tại hạ là —"
"Nữ Hoàng, tiểu quốc Khiết Đan có phải về sau sẽ không bao giờ có thể là địch với Đại Chu quốc chúng ta không?"
"Nữ Hoàng, đây là bảo kiếm gia truyền của lão hủ, còn thỉnh Nữ Hoàng nhận lấy!"
"Nữ Hoàng, thành trì Tây Vệ đoạt của chúng ta, khi nào chúng ta có thể đoạt lại?"
"Nữ Hoàng, có thể ban thưởng một tục danh cho hài tử của ta không? Tiểu nhân vô cùng cảm kích!"
"Nữ Hoàng —"
Đám người xung quanh như phát điên, toàn bộ lao về phía hai người bọn họ.
Cổng Ngọ môn đã mở ra, có vô số thanh lam khôi giáp thị vệ chạy ra, vội vàng giúp hắc vệ ngăn chặn đám đông kích động.
"Nữ Hoàng!"
Dân chúng như bị bệnh chỉ nhìn chằm chằm mạt thân ảnh hồng sắc giữa đám đông, như phát điên chen chúc tới gần.
Chưa bao giờ gặp tình cảnh như thế, sắc mặt Việt Thanh Phong thoạt trắng bệch.
"Làm càn, kẻ nào dám tiến lên giết không tha!" Vốn nên bảo trì lễ nghi phong độ, nhưng cổ tay bị Việt Thanh Phong khẩn trương siết chặt phát nóng lên, Chu Xảo Hân liền nổi giận.
Đám người hơi gần Chu Xảo Hân lập tức an tĩnh quỷ dị, tiếp theo đó mọi người như khôi phục lý trí, an tĩnh xuống.
"Bên ngoài hoàng thành không được phép ồn ào, nếu có kẻ dám tái phạm, không cần bẩm báo có thể xử quyết!" Lạnh lùng nhìn bốn phía, trong mắt lộ ra sát ý. Trong lúc chúng nhân bị doạ hoá đá tại chỗ, Chu Xảo Hân vội vàng lôi kéo Việt Thanh Phong nhanh chân vào trong.
Ai nấy an tĩnh lại, bây giờ mới nhận ra vừa rồi mình làm gì. Nhớ tới mấy trăm kẻ phản nghịch bị Nữ Hoàng hạ lệnh treo cổ ở đây năm ngoái, chúng nhân lại nơm nớp lo sợ quỳ xuống.
"Lục vệ nghe lệnh, bắt đầu từ ngày hôm nay bên ngoài hoàng thành phải phái thêm người canh gác. Nếu phát hiện có kẻ làm ồn hoặc đưa ra lời bất kính với Nữ Hoàng, có thể xử quyết mà không cần bẩm báo!" Nhớ lại sắc mặt lạnh như băng của chủ tử vừa rồi, Vân Hành đen mặt ra lệnh.
Theo mệnh lệnh của Vân Hành, toàn bộ khu vực bên ngoài Ngọ môn lập tức bị giới nghiêm.
Đám sĩ tử bách tính ban đầu vây quanh đây để xem Hoàng bảng rốt cục nhớ ra đây là địa phương nào, liền vội vàng từng bước cẩn thận thối lui về phía sau.
Đợi Vân Hành mắt lạnh nhìn vên ngoài rốt cục khôi phục bình thường, có thị vệ thân cận tiến lên nhỏ giọng nói, "Bẩm, vừa rồi thủ vệ có báo lại, nói có người thừa dịp loạn cướp đi kẻ ăn nói vô lễ vừa nãy trên tay họ."
"Lập tức phái người truy tìm cho ta!" Mặc dù vừa rồi chủ tử chưa hạ lệnh, hắn cũng không muốn để kẻ kia tiện nghi rời đi như thế. Hơn nữa vừa rồi rõ ràng Việt Thanh Phong đã hạ lệnh xử trí đối phương, hắn sao có thể dễ dàng để tội nhân biến mất.
"Tướng quân, Thanh vệ doanh vừa rồi báo lại, nói bên ngoài có người hình như bị đạp chết, hỏi đại nhân nên xử trí thế nào?"
"Thanh vệ doanh?" Hoàng cung Lục vệ, từ khi Nữ Hoàng đăng cơ tuy rằng hắn đã thay thế vị trí nội vệ thủ lĩnh của Chung Khiêm Đức, nhưng Nữ Hoàng lại chỉ cho hắn Hắc -Bạch hai vệ, giống như hai vệ Thanh – Lam vừa rồi đi ra hỗ trợ, đến nay hắn cũng chưa từng chân chính tiếp xúc.
"Một người?" Đột nhiên hiểu ra, Vân Hành lập tức trực tiếp đi ra ngoài. Đợi từ xa xa nhìn thấy nam tử bị dẫm đạp đến biến dạng kia, hắn hít sâu một hơi, biết việc này có thể là do chủ tử của mình mệnh lệnh Thanh vệ làm. Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Vân Hành vội xua tay ý bảo thủ hạ mau chóng xử lý thi thể.
Hết chương 47
- --------------------------------------
Bách Linh: Chọc giận Thanh Phong nhà mình, đâu có dễ gì được bỏ qua như vậy:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.