- Ôi, ăn cơm không thấy ngon là việc nhỏ, tôi cảm thấy chúng ta bây giờ đã quên đi truyền thống gian khổ, mộc mạc của Đảng năm nào. Đặc biệt là một ít cán bộ lãnh đạo Đảng viên trẻ tuổi, mỗi ngày ăn thịt cá thì sao còn giác ngộ của Đảng viên cơ chứ? Tôi cảm thấy lúc thích hợp chúng ta phải triệu tập lãnh đạo Đảng viên toàn thị xã đi ăn cơm khổ, để bọn họ chỉnh đốn lại tư tưởng, thái độ của mình mới được.
Cát Binh làm bí thư thị ủy chẳng những phải quan tâm tới sự phát triển kinh tế toàn thị xã, còn muốn quan tâm tới vấn đề tư tưởng, tác phong của lãnh đạo Đảng viên.
Thấy mọi người đã ăn xong, Lâm Quảng Thành mới nói:
- Bí thư Cát, thời gian tới rồi, chúng ta chắc nên đi qua. Các vị thường vụ khác có lẽ đã tới.
- Ừ, đi thôi.
Nói xong Cát Binh dẫn đầu đi ra văn phòng, Tằng Ích cùng Hứa Lập theo sát sau đó, Lâm Quảng Thành đi cuối cùng để đóng cửa. Mấy người cùng nhau đi đến phòng hội nghị.
Thường vụ thị ủy Tùng Giang có tổng cộng 11 người phân biệt là thư thị ủy Cát Binh, thị trường Tằng Ích, phó bí thư thị ủy Đổng Lập Sơn, phó bí thư thị ủy Khương Yển, Phó thị trưởng thường trực Phạm Kiệt, trưởng ban Tổ chức cán bộ Quách Hiểu Nam, bí thư đảng ủy công an cục trưởng cục Công an Trương Quý Tường, Trưởng Ban tuyên giáo Trầm Lực, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lãnh Hiểu Minh; tư lệnh quân khu Tùng Giang - Vương Đạo Bình, trưởng ban thư ký thị ủy Lâm Quảng Thành.
9h đúng, mọi người đã đến đông đủ, chẳng qua hội nghị thường vụ lần này khác so với bình thường là có thêm Hứa Lập tham gia và do Tằng Ích chủ trì hội nghị lần này.
Tằng Ích đoan chính ngồi bên tay trái Cát Binh, y hắng giọng rồi nói:
- Hôm nay vội vàng triệu tập mọi người đến đây họp là vì một việc chính là nghiên cứu vấn đề công ty con của tập đoàn Kang tại Tùng Giang chúng ta. Không biết mọi người đã xem thời sự hôm nay hay chưa, tập đoàn du lịch Kang – Đức vào 2h sáng nay theo giờ Bắc Kinh đã chính thức tuyên bố phá sản, toàn bộ lãnh đạo của tập đoàn đã bỏ trốn. Tất cả nhân viên liên can của công ty Kang – Tùng Giang do Carlo cầm đầu cũng đã bỏ trốn, mà công ty này còn đang nợ ngân hàng tới 700 triệu tệ.
Tằng Ích vừa dứt câu, các thường vụ quay sang bàn luận với nhau. Sáng nay lúc Lâm Quảng Thành thông báo tổ chức hội nghị thường vụ với mọi người thì y cũng đã nói qua nội dung hội nghị với mọi người. Mọi người sáng hôm nay đã thông qua Tv hoặc mạng mà biết được tin này. Chẳng qua tất cả mọi người đều rất khó tin một tập đoàn xuyên quốc gia với số tài sản lên tới hàng chục tỷ Usd lại thoáng cái phá sản được.
- Xin mọi người yên lặng.
Tằng Ích nói tiếp.
- Sau đây xin mời đồng chí Hứa Lập giới thiệu chi tiết tình hình của công ty Kang – Tùng Giang với mọi người.
Hứa Lập nắm rõ tình hình của công ty Kang – Tùng Giang, căn bản không cần suy nghĩ nhiều đã có thể trình bày ra cho các vị lãnh đạo nghe.
Chờ Hứa Lập giới thiệu xong, Tằng Ích bổ sung thêm:
- Theo chúng tôi biết thì tập đoàn Kang trước đó đã vay tiền ở chín thành phố du lịch nước ta với số tiền lên tới hơn 60 tỷ tệ, đồng thời cũng vay các ngân hàng Châu Âu hơn 38 tỷ Usd. Có thể nói lãnh đạo tập đoàn Kang đã có dự mưu và kế hoạch từ trước, sau khi lấy được tiền liền bỏ trốn ngay. Hiện nay cảnh sát hình sự quốc tế đã phát lệnh truy nã bọn họ trên toàn thế giới. Bọn họ bỏ trốn tạo thành tổn thất rất lớn cho Trung Quốc, vừa nãy tôi lên mạng đọc tin thấy có một vị thị trưởng vì cho tập đoàn Kang vay tiền vượt quá quy định nên đã nhảy lầu tự sát.
Nghe nói Tằng Ích nói như vậy, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lãnh Hiểu Minh vội la lên:
- Vậy thị xã chúng ta có tổn thất như thế nào? Có cần Ủy ban kỷ luật chúng tôi lập án điều tra không?
- Lão Lãnh, lần này chỉ sợ không cần anh.
Tằng Ích cười nói:
- Carlo mặc dù đã từng nhiều lần xin vay tiền chẳng qua có bí thư Cát cầm lái, bí thư Cát cho rằng thủ tục vay vốn của bọn họ không đầy đủ, số tiền vay quá lớn, chúng ta vì thế vẫn chưa cho vay. Hôm nay bọn họ chạy trốn, chúng ta chẳng những không có bất cứ tổn thất gì, hơn nữa tập đoàn Kang ban đầu đầu tư 700 triệu, sau đó còn vay vốn 700 triệu. Bọn họ chỉ chuyển đi có 200 triệu, nói cách khác bọn họ không công cung cấp 500 triệu vào xây dựng ngành du lịch của thị xã Tùng Giang chúng ta, chúng ta cảm ơn bọn họ còn không kịp.
Các vị thường vụ nghe rồi đều mỉm cười.
Chẳng qua Cát Binh lại biết Tằng Ích đang nói giúp mình. Nếu như ý của mình thì sợ rằng mình đã sớm đáp ứng yêu cầu cho Carlo vay 5 tỷ.
- Lần này có thể nói không cho công ty Kang vay có công rất lớn của thị trưởng Tằng và phó trưởng ban thư ký Hứa Lập. nếu không do hai người bọn họ giữ lập trường kiên định, tích cực đả thông công tác với các ngân hàng thì sợ rằng tiền đã sớm vào tài khoản tập đoàn Kang. Đến lúc đó sợ rằng có không ít người trong chúng ta nhảy lầu.
Tằng Ích nghe Cát Binh nói thế, y vội vàng nói sang việc khác.
- Lần này thị xã chúng ta mặc dù không tổn thất, ngược lại còn chiếm được 500 triệu tiền xây dựng nhưng chút tiền đó về cơ bản đã dùng tới công trường, mà giấy tờ sử dụng đất cũng đều đặt ở ngân hàng xây dựng, có thể nói hạng mục du lịch hiện nay không còn một đồng tiền nào cả. Theo tập đoàn Kang phá sản, hạng mục du lịch đang khởi công xây dựng của Tùng Giang chúng ta chỉ có thể dừng lại. Sáng hôm qua mấy ngàn công nhân ở công trường đã yêu cầu trả tiền lương. Nếu không phải cục trưởng Trương kịp thời dẫn người chạy tới thì sợ rằng con có hỗn loạn. Mọi người nói xem chúng ta nên xử trí mấy ngàn công nhân và việc xây dựng hạng mục như thế nào?
Phó bí thư thị ủy Đổng Lập Sơn mở miệng nói đầu tiên.
- Tôi chỉ có một ý kiến là hạng mục du lịch này quyết không thể dừng xây dựng, cho dù là dùng hết tài chính của thị xã cũng phải tiếp tục xây dựng.
- Tôi đồng ý với ý kiến của lão Đổng, hạng mục này vốn là do thu hút đầu tư, tôi cho rằng có thể tiếp tục tiến hành thu hút đầu tư, xem có thể tiếp tục dẫn một tập đoàn lớn tới hoàn toàn tiếp nhận hạng mục này không? Bây giờ hạng mục đã không phải là đầu tư gần 1,2 tỷ sao, trong đó chỉ có 700 triệu là tiến hành thu hồi đất. Tôi cho rằng có thể tiến hành đấu giá toàn bộ hạng mục với giá đưa ra là 700 triệu. Như vậy tôi nghĩ chắc là có thể thu hút được nhà đầu tư.
Khương Yển nói tiếp.
Phạm Kiệt suy nghĩ một chút cũng mở miệng nói:
- Việc thu hút đầu tư là nhất định phải làm nếu không với thực lực kinh tế của Tùng Giang chúng ta sợ là không thể hoàn thành vụ đầu tư lớn đến thế. Nếu như muốn miễn cưỡng hoàn thành thì chỉ có thể dồn hết tiền dành cho các đơn vị hành chính sự nghiệp khác vào hạng mục, nhưng làm như vậy cũng có hậu quả quá nghiêm trọng. Không tới bất đắc dĩ thì tốt nhất không nên dùng biện pháp này.