Trọng Sinh Vi Quan

Chương 3: Giấc mộng mười năm




Ngay khi toàn thể phòng 308 đang đồng thanh ức hiếp tên béo, người nằm dưới giường Hạng Long vẫn chùm kín chăn không nói một câu. Người này không phải ai khác lại chính là Hứa Lập. Cho đến bây giờ Hứa Lập vẫn thấy như mình đang nằm mơ. Mình lúc ấy rõ ràng trúng năm viên đạn, cũng tận mắt thấy vợ con chết nằm trong vũng máu, mình cũng dần dần rơi vào hôn mê nhưng sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Hứa Lập vẫn còn nhớ không ít chuyện diễn ra ở đại học Bắc Kinh. Lần này có lẽ là lần duy nhất mà toàn bộ phòng ngủ đi đến quảng trường xem lễ chào cờ. Hôm đó mọi người cùng đi xem hết lễ chào cờ rồi ép tên béo chiêu đãi bữa sáng. Hơn nữa bởi vì bữa sáng này Hứa Lập ăn nhiều nhất nên trên đường về trường hắn bị mọi người ép mua cho mỗi người một chai nước, chút tiền còn thừa hắn bỏ ra mua vé số. Nhưng đó là năm 1998 cách năm mình sống tận mười năm, chẳng lẽ mình lại về mười năm trước? Nếu đây là thật thì Lữ Tĩnh nhất định vẫn còn khỏe mạnh. Mặc dù con mình chưa sinh ra nhưng chỉ cần Lữ Tĩnh còn thì sau này muốn sinh mấy đứa con không phải dựa vào bản lĩnh của mình sao? Chẳng qua Hứa Lập có chút không thể tin tưởng, hắn thậm chí không dám vén chăn ra. Hắn sợ những điều mình vừa nghe chỉ là mơ tưởng, hắn không thể chịu nổi đả kích mạnh đến vậy một lần nữa. Hứa Lập đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng người, ánh sáng ùa vào làm hắn đau mắt. Dù Hứa Lập không dám đối mặt với sự thật đến đâu nhưng điểm ngăn cách cuối cùng cũng đã bị người vén lên. Hứa Lập chỉ có thể mở hai mắt nghênh đón sự thật. - Túc tử, dậy mau, cùng đi xem chào cờ. Hạng Long nằm ở giường trên thấy Hứa Lập hôm nay không biết như thế nào mà có vẻ không bình thường. Nếu là bình thường Hứa Lập luôn là người thích trêu đùa, sợ là sớm đã ngẩng đầu lên tham gia vào nhóm chèn ép tên béo. Hạng Long nóng lòng nên nhảy xuống giường vén chăn của Hứa Lập ra. Hứa Lập mất một lúc lâu mới thích ứng được với ánh sáng trước mặt. Hắn chỉ thấy một tên để trần tay đứng trước đầu giường nhìn mình. Hình ảnh này rất quen thuộc với Hứa Lập. Bốn năm mọi người ở cùng phòng, cùng ăn cùng ở. Mặc dù sau khi tốt nghiệp do Hứa Lập nhập ngũ nên mọi người ít liên lạc nhưng đợt tết hàng năm chỉ cần hắn không chấp hành nhiệm vụ thì mặc kệ mọi người ở đây cũng sẽ gọi cho mấy anh em cùng phòng chúc tết. bây giờ hắn dù có nhắm mắt lại trong đầu vẫn rõ ràng hiện lên hình ảnh của mọi người. - Hạng ca. Hứa Lập chỉ cảm thấy mũi chua xót. Mười năm, mười năm trời. Mười năm trải qua mưa gió, bao trận chiến nguy hiểm cuối cùng bình yên xuất ngũ nhưng không ngờ nghênh đón hắn lại là tiếng súng tội ác khiến cho vợ và con hắn, người hắn yêu quý nhất đời mất mạng. Điều này làm Hứa Lập rất không cam lòng nhưng ông trời đã cho hắn trở lại một lần nữa. Nó sao không khiến Hứa Lập có nhiều cảm xúc. - Túc tử, ông sao vậy? Bị bệnh à? Hạng Long nói xong còn đưa tay sờ trán Hứa Lập. Hạng Long là lão đại của phòng ngủ, lại là lớp trưởng của lớp nên trông rất có dáng vẻ một đại ca. Đừng nhìn bình thường y vui cười với bạn bè, rất hòa ái nhưng đến lúc cần sẽ lộ ngay bộ mặt thật của một vị đại ca. Năm 1996 khi mới vào trường, một nhóm sinh viên khóa trước đến phòng muốn dạy cho đám tân sinh viên một bài học. Những người khác nhìn thấy đối phương có năm sáu tên, hơn nữa mình mới vào trường nên đâu ai dám nói gì. Đáng thương nhất là Vương Đào, nhà hắn ở nông thôn lần đầu lên Bắc Kinh, gặp việc này sợ đến độ hai chân run lên. Đám sinh viên khóa trước thích nhất là ăn hiếp đám tiểu quỷ nhát gan như Vương Đào. Người như Vương Đào không có lai lịch gì, bị đánh cũng không dám phản kháng. Một tên tóc vàng trong đó đi đến trước mặt Vương Đào, không Vương Đào mở miệng đã vung tay tát. Vương Đào bị đánh đến choáng váng, chỉ có thể biết ôm mặt run run nhưng không dám kêu thành tiếng. Đối phương đánh sướng tay còn định đánh Vương Đào tiếp, miệng hắn còn mắng. - Mày là thằng nhà quê, Bắc Kinh là nơi mày có thể tới sao? Còn dám khóc? Cút về nhà bú tí mẹ đi. Nhưng hắn không thể đánh được nữa, chặn hắn lại là Hạng Long. Nhà Hạng Long cũng ở Bắc Kinh, bố còn là một trưởng phòng ở Cục công an thành phố, mẹ làm ở Bộ tài chính. Mà cậu hắn ỷ vào chút ảnh hưởng nho nhỏ của anh và chị nên mở một câu lạc bộ. Nhà cậu Hạng Long chỉ có một con gái cho nên rất thương yêu Hạng Long. Vì không để Hạng Long bị ăn hiếp nên ông cậu thường dẫn thằng cháu đến câu lạc bộ mở mắt. Hạng Long vì thế gặp qua không ít loại người, lưu manh, côn đồ thậm chí tội phạm giết người cũng đã gặp vài lần. Mấy tên sinh viên khóa trước này có đáng là gì với đám người Hạng Long gặp ở câu lạc bộ. Bây giờ mặc dù y còn chưa quá quen với mấy người Vương Đào nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người khác ăn hiếp người cùng phòng ngủ của mình. Hơn nữa hắn cũng biết lần này bị đám người kia ức hiếp, về sau phòng 308 sẽ khó có thể sống yên ổn, sợ là phải đợi đến một năm tới khi có sinh viên khóa mới nhập trường thì mới có thể rời sự chú ý của mấy người này đi. - Huynh đệ, anh làm như vậy là không tốt rồi. Người Bắc Kinh thì sao chứ? Người Bắc Kinh là có thể ức hiếp người khác sao? Tiếng Bắc Kinh chính cống làm tên tóc vàng thoáng do dự, hơn nữa lực truyền lại trên tay cũng làm y hơi kinh hãi. Bản thân tên tóc vàng cũng là người tỉnh ngoài, chẳng qua chỉ là ỷ vào thân phận sinh viên khóa trước ức hiếp đám tân sinh mà thôi. Nhưng nếu đối đầu với người Bắc Kinh, ai biết người ta rốt cuộc có thế lực gì. Nếu chọc vào một tên không thể chọc vào, vậy mình không phải không ăn được ư? Hơn nữa phòng ngủ 308 còn có bốn tên nữa, đều mới nhập học, đều dễ tức giận. Mấy tên này cũng đã xuống giường. Nhất là nhìn có một tên béo nặng tầm trăm cân kia càng làm đám tên tóc vàng lo lắng. - Được, hôm nay mày ra mặt giúp nó, bọn tao tạm tha cho thằng nhà quê này. Mấy đồng bọn của tên tóc vàng cũng lên nhưng thấy đối phương khá đông người, bọn họ đành nói vài câu rồi rút. Chuyện lần đó đã xác định vị trí lão đại trong phòng ngủ của Hạng Long. Khi bầu lớp trưởng của lớp, các phòng ngủ khác do chưa quen nhau nên còn cố kỵ, người ở phòng 308 lại sớm quen nhau như anh em ruột. Dưới tình huống như vậy nên càng làm Hạng Long thuận lợi được bầu làm lớp trưởng. Vương Đào sau chuyện đó cũng đã trưởng thành lên rất nhiều. Biến hoá lớn nhất chính là mỗi ngày hắn đều dậy sớm tập thể dục. Con nhà nông thôn vốn có cơ thể cường tráng, thêm mỗi ngày chăm chỉ tập luyện khiến sau một năm bụng Vương Đào đã có tám múi. Một năm sau, tên tóc vàng lần đó đến đánh người trong một đêm về muộn bị người chặn đánh chảy máu đầu. tên tóc vàng này bình thường làm mất lòng người nhiều, bảo vệ cũng hỏi qua xem có đoán được ai đánh không, tên tóc vàng không thể nói rõ. Chẳng qua người ở phòng ngủ 308 lại biết rõ ràng. Đêm đó Vương Đào về muộn không nói, Mắt kính còn thấy vết máu ở quần áo của Vương Đào. Hơn nữa từ đó về sau cả người Vương Đào trông sáng sủa, thoải mái hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.