- Việc này, việc này sợ là không thích hợp. Hứa Lập vừa nghe vừa thấy không khỏi giật mình. Trợ lý chủ tịch xã, đây là được đãi ngộ tương đương phó chủ tịch xã. Mình là người mới tới mà đã làm trợ lý chủ tịch xã rồi ư? Ngay cả Lý Thành Cường ngồi bên cũng sửng sốt, nhưng y lại khá bội phục quyết định này của Phó Đắc Bưu. Chẳng qua y thấy có một số việc muốn nhắc nhở một chút: - Ừ, lão Phó, dù tiểu Hứa có năng lực làm trợ lý chủ tịch xã nhưng dù sao cũng còn một năm thử việc. Mà chức trợ lý chủ tịch xã không phải ông nói là xong, còn cần trên huyện đồng ý mới được. - Sai, ở xã Nhị Đạo này tôi nói được là được, hơn nữa Đảng ủy xã đã sớm họp thông qua với sự ủng hộ tuyệt đối, đám người trên huyện còn không quản được đến xã Nhị Đạo này của tôi. Nếu ai không đồng ý bảo hắn đến tìm Phó Đắc Bưu tôi. Tiểu Hứa, trước tiên cậu làm trợ lý chủ tịch xã, mọi đãi ngộ do xã phụ trách. Về phần công văn bổ nhiệm chờ cậu thử việc xong, tôi sẽ lên huyện đòi. Phó Đắc Bưu nói mấy câu đủ mạnh đến mức ngay cả Lý Thành Cường cũng không dám nói một chữ. Bởi vậy có thể thấy Phó Đắc Bưu có vị trí không nhỏ ở trong huyện, người dám trêu hắn sợ rằng không có nhiều. - Lão Từ, tiểu Hứa trước tiên đi theo ông một thời gian, ông giúp Tiểu Hứa làm quen tình hình công việc. Ôi tôi chỉ sợ tiểu Hứa không ở xã Nhị Đạo được bao lâu, nước ở Nhị Đạo quá cạn không đủ nuôi con rồng lớn như tiểu Hứa. Đúng rồi, ông cũng cho thằng con ông đi theo học hỏi tiểu Hứa, lúc rảnh rỗi có thể hỏi nhiều một chút để tránh lần sau thi công chức lại trượt. Tiểu Từ, cháu đi theo tiểu Hứa mà học, người ta tùy tiện chỉ điểm cậu một chút tuy không đủ để cậu đạt điểm cao nhất trong kỳ thi nhưng cũng có thể vào đến vòng vấn đáp. Nếu không vào được vòng vấn đáp thì chú và bố cháu muốn giúp cháu cũng không được, biết chưa? Nhân viên văn phòng Từ Cương chính là con trai chủ tịch xã, bây giờ y chỉ là nhân viên văn phòng, lần này thi công chức hắn cũng tham gia. Khi Hứa Lập đăng ký thi tuyển vào xã Nhị Đạo, người phụ trách đăng ký chính là chủ nhiệm văn phòng đảng ủy Vương Trung, hắn đi ra ngoài chính là gọi điện cho chủ tịch Từ. Chẳng qua Từ Đắc Hậu không để ý với việc Hứa Lập đăng ký thi vào xã Nhị Đạo, dù sao con mình có trình độ gì mình cũng biết, kết quả không nằm ngoài dự liệu của Từ Đắc Hậu. Từ Cương ngay cả thi viết cũng không qua căn bản không vào được vòng vấn đáp. Nói cách khác Từ Cương là không cạnh tranh được với Hứa Lập. Từ Đắc Hậu làm chủ tịch xã đã mấy năm nên rất hiểu ý trong lời nói của Phó Đắc Bưu đó là Hứa Lập sẽ không làm việc ở xã Nhị Đạo lâu dài, Từ Cương muốn thi công chức thì còn phải nhờ người ta vì dù sao Hứa Lập cũng đứng đầu toàn thị xã cơ mà. Từ Cương làm trong ủy ban xã cũng đã hơn một năm, y đương nhiên biết mình nên làm như thế nào. Nếu nói y không có khúc mắc gì với Hứa Lập thì không đúng. Nhưng con người là như vậy, khi hai người không khác nhiều lắm sẽ là cạnh tranh lẫn nhau, chỉ khi nào mà hắn thấy thua kém nhiều ắt sẽ thành kính nể. - Hứa ca, tôi học không tới nơi tới chốn, chỉ tốt nghiệp trung cấp. Anh và tôi đều biết bây giờ tìm được công việc tốt là rất khó khăn, tôi cũng chỉ muốn vào công chức mà thôi. Sau này mong Hứa ca giúp đỡ tôi, chỉ cần đỗ kỳ thi công chức thì Hứa ca là đại ân nhân của tôi, Từ Cương xin khắc cốt ghi tâm, tôi kính anh một chén. - Không dám nhận, tuổi chúng ta không hơn nhau mấy, sau này chỉ là giúp đỡ lẫn nhau. Cậu yên tâm, nếu sang năm có thi công chức tôi cam đoan cậu sẽ tiến thẳng vào vòng thi vấn đáp. Hứa Lập vừa đến xã Nhị Đạo nên muốn làm việc yên ổn ở đây thì không nên đắc tội với chủ tịch Từ, hắn liền đáp ứng yêu cầu của Từ Cương. Dù sao cuộc thi công chức cũng không khó, chỉ cần Từ Cương không phải kẻ ngu dốt thì chỉ cần mình phụ đạo một thời gian là hắn thi đỗ rất dễ dàng. - Được, có lời này của Tiểu Hứa tôi cũng yên tâm, tôi cũng mời cậu một chén thay lời cảm ơn. Từ Đắc Hậu cả đời chỉ có một người con trai, hôm nay mình làm chủ tịch thì con có thể làm nhân viên văn phòng. Nhưng khi mình về hưu thì người khác lên trong khi con mình vẫn làm công ăn lương tất nhiên sẽ bị đuổi đầu tiên, chỉ có thi đỗ công chức thì mới có thể đảm bảo. Những người khác chứng kiến không chỉ có trưởng phòng Nhân sự, ngay cả bí thư đảng ủy, chủ tịch xã cũng coi trọng Hứa Lập, vừa tới đã làm ngay trợ lý chủ tịch thì bọn họ đâu dám đắc tội Hứa Lập. Tất cả đều thay nhau lấy cơ hội chúc rượu Hứa Lập, đây coi như là kéo gần quan hệ. Hứa Lập ai tới cũng không từ chối, trong chốc lát hắn đã uống hơn lít rượu mà mặt không đỏ, vẫn rất bình tĩnh nên những người khác khá kinh ngạc về tửu lượng của Hứa Lập tốt như vậy. Phó Đắc Bưu vui vẻ không nói lên lời, y liên tục nói: - Được, được, uống rất tốt, với tửu lượng của Tiểu Hứa thì làm trợ lý chủ tịch xa là hoàn toàn dư sức. Hứa Lập cười thầm, tửu lượng và chức vị sao có quan hệ với nhau được chứ. Nhưng trong mắt Phó Đắc Bưu thì đây lại lại là tiêu chuẩn quan trọng xem một người có xứng đáng hay không. Bữa liên hoan kết thúc trong không khí vui vẻ, mặc kệ là trưởng phòng Lý hay là Phó Đắc Bưu cũng đều coi trọng Hứa Lập. Lý Thành Cường lúc gần đi kéo Hứa Lập tới gần lặp đi lặp lại dặn dò: - Tiểu Hứa, tính lão Phó rất thẳng, nếu có gì nói không đúng làm cậu cảm thấy bực tức thì tới tìm tôi. Thật sự không được tôi điều cậu lên phòng, mặc dù là trong lúc nhất thời không thể để cậu làm tới cấp phó trưởng phòng nhưng làm một trưởng bộ phận vẫn thừa sức. Hứa Lập đến giờ cũng không rõ ràng lắm tại sao đám người Lý Thành Cường cùng Phó Đắc Bưu đều đối tốt với mình đến thế, nhưng đây dù sao cũng không phải chuyện xấu. Ai cũng nói Phó Đắc Bưu là cổ hủ nhưng Hứa Lập lại thấy ngược lại, đây là một người dễ mến, thẳng tính, dễ quan hệ. - Trưởng phòng Lý, mấy người bí thư Phó đối với tôi rất tốt, tôi ở đây sao có gì thiệt thòi chứ. Ngài cứ yên tâm, khi nào rảnh tôi lên huyện cảm ơn ngài. - Không cần, không cần. Đúng rồi, nếu cậu thấy trưởng ban Phạm – ban tổ chức cán bộ thị ủy thì đừng quên gửi lời chào thay tôi Nói xong Lý Thành Cường được tiểu Mã dìu vào xe, chỉ còn có Hứa Lập đứng ngẩn ra đầy khó hiểu. Hứa Lập nghe Lý Thành Cường nói cuối cùng cũng hiểu vì sao những người này coi trọng mình, có lẽ là trưởng ban Phạm ở trên thị xã đã nói gì với họ. Nhưng mình đâu có quen lãnh đạo nào trên thị xã, ngay cả đến lãnh đạo huyện bây giờ mình còn không biết ai cơ mà, hay là họ đã hiểu lầm? Sau khi tiễn Lý Thành Cường, mọi người đều trở về nghỉ ngơi. Phó Đắc Bưu và Từ Đắc Hậu đều là người Nhị Đạo cho nên hai người về nhà. Còn những người khác đều có nhà trên huyện, bình thường khi không có việc thường đến hơi muộn, về sớm một chút, nếu có việc đột xuất sẽ nghỉ ngơi ngay tại trụ sở. Bây giờ trời còn sớm nên ai cũng về văn phòng mình ngủ một giấc.