Hứa Lập nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, hắn chờ cô cười xong mới nói.
- Không biết tiểu sinh có may mắn mời Phạm tiểu thư ăn trưa không?
- Ừ, coi như có thành ý, bản tiểu thư chấp nhận.
Phạm Ngọc Hoa nói xong lại không nhịn được cười. Cô mỉm cười rất tươi như đóa bách hợp đang nở.
Từ sau khi xác định quan hệ với Hứa Lập, Phạm Ngọc Hoa chỉ cảm thấy có Hứa Lập bên cạnh là mình luôn vui vẻ, mình như trẻ đi vài tuổi, cô rất thích gặp và đấu khẩu với Hứa Lập. Mà Hứa Lập lại giống như người anh luôn lừa cô, cảm giác đó làm cô rất hạnh phúc.
Hứa Lập lái xe đưa Phạm Ngọc Hoa tới quán ăn đồ đông bắc nổi tiếng của thị xã. Người đông bắc thích ăn cay, càng cay càng ngon, về phà đồ ăn tây chủ yếu là vẻ hào nhoáng.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Phạm Ngọc Hoa chăm chú lắng nghe Hứa Lập kể chuyện xảy ra ở Vọng Giang trong thời gian qua. Khi cô cười to vì đám người Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh bị bắt, khi thì thét chói tai khi thấy Hứa Lập mạo hiểm, lúc cô lại buồn bã vì cảnh ngộ của Tô gia.
Thời gian vui vẻ luôn qua nhanh, thoáng cái đã tới 1h30, Hứa Lập đưa Phạm Ngọc Hoa tới trụ sở cơ quan rồi hẹn chiều tối sẽ tới đón cô.
Tạm biệt Phạm Ngọc Hoa, Hứa Lập trong lúc nhất thời không biết mình nên đi đâu. Còn ba tiếng nữa mới hết giờ làm buổi chiều, mình đâu thể ngồi mãi trong xe chờ chứ? Nghĩ mãi Hứa Lập quyết định tới công trường xây dựng của tập đoàn Huệ Tân, xem tình hình ở đó ra sao, tốt nhất là có thể tìm một quân nhân Tuyết Báo xuất ngũ làm lái xe cho mình, như vậy mình làm gì cũng tiện hơn.
Khi Hứa Lập tới công trường xây dựng, hắn tờ xa đã thấy nơi này vẫn đang hoạt động rất tấp nập, ở đây không bị bệnh Sars ảnh hưởng. Mà khi Hứa Lập tới cửa công trường lại bị người chặn lại. Thì ra công trường sớm thực hiện biện pháp quản lý phong bế, tất cả công nhân không được tùy tiện ra ngoài, phát hiện ra ai làm trái sẽ bị đuổi việc ngay. Đồng thời nhân viên từ ngoài cũng không được vào công trường, nếu có chuyện muốn ra vào công trường phải bị kiểm tra nghiêm ngặt. Dù sao ở công trường này có hơn chục ngàn công nhân đang làm việc, nếu Sars bùng phát ở đây sẽ có hậu quả như thế nào?
Hứa Lập nói rõ thân phận và ý đồ tới, nhân viên kiểm tra vẫn làm đúng theo trách nhiệm, y không vì Hứa Lập là thị trưởng hay là vì tới tìm giám đốc công ty Huệ Tân tại Tùng Giang mà sơ sẩy. Dù là bản thân Lâm Thường Thanh tự mình qua lại cũng phải bị kiểm tra gắt gao.
Hứa Lập không tức mà còn rất phối hợp. Vọng Giang mới trải qua cuộc kiểm tra gặp gao, Hứa Lập hết sức giải thích cho những người này, hơn nữa hắn càng thêm phục bọn họ. Phải biết rằng những người này là ở tuyến đầu đối mặt với Sars, một khi phát hiện người nhiễm Sars thì bọn họ cũng là người có khả năng lây nhiễm cao nhất.
Kiểm tra xong, Hứa Lập lái xe vào công trường. Đáng tiếc hắn quên số máy của Lâm Thường Thanh nên không thể liên lạc được. Cũng may Hứa Lập biết vị trí trụ sở chỉ huy công trường, Hứa Lập lái xe tới nơi đó. Hắn vừa xuống xe đã thấy người quen, đó là một trong những quân nhân xuất ngũ đầu tiên được Hứa Lập dẫn tới đây. Chẳng qua Hứa Lập không nhớ đối phương tên là gì.
Nhưng người này vẫn nhớ tới Hứa Lập, Hứa Lập như ân nhân với y. Y từ xa nhận ra Hứa Lập, thấy Hứa Lập xuống xe liền chạy thẳng tới trước mặt Hứa Lập. Đây là một người đàn ông khoảng gần 40, Hứa Lập cười nói:
- Chào anh, anh lúc trước đi cùng lão Chung phải không, công việc ở đây thế nào? Người trong nhà tới đây hết chưa?
- Thị trưởng Hứa, tôi là Trần Phó Bảo, tôi làm việc ở đây không mệt mà còn được tiền lương cao, vợ tôi còn có hai thằng con đều đã tới Tùng Giang. Công trường cũng cho vợ tôi làm ở nhà bếp, hai đứa con tôi cũng đi học, bây giờ nhà tôi coi như được hưởng phúc.
Nhìn Trần Phó Bảo đang có chút kích động, nhìn vẻ vui mừng của y, Hứa Lập cũng yên tâm. Xem ra Lâm Thường Thanh đối xử tốt với các quân nhân xuất ngũ này, chẳng những an bài công việc cho họ mà còn giúp cả gia đình. Hứa Lập vỗ vai Trần Phó Bảo nói:
- Làm việc cho tốt, cuộc sống tương lai của các anh sẽ càng tốt hơn.
Trần Phó Bảo gật đầu.
- Đúng rồi, lão Chung đâu, hoặc giám đốc Lâm Thường Thanh có ở đây không?
- Đều có ở công trường, bọn họ ở bên trong. Tôi vừa từ văn phòng giám đốc Lâm đi ra. Bọn họ đang nghiên cứu tổ chức trường bắn ở đây, vừa nãy họ tìm tôi hỏi mấy chuyện về súng lục, súng trước.
Trần Phó Bảo năm đó ở trong Tuyết Báo là một chuyên gia hàng đầu về súng. Mặc dù Trần Phó Bảo xuất ngũ nhiều năm, khoa học kỹ thuật phát triển nhưng mấy vấn đề cơ bản vẫn không thay đổi.
- Ừ, tôi tìm bọn họ có việc, lần sau chúng ta gặp nói chuyện.
Hứa Lập nghe thấy muốn xây dựng trường bắn ở đây, hắn ũng vui vẻ. Nhưng sau đó hắn lại tự trách, mình sao quên cả việc quan trọng này chứ nhỉ? Không có trường bắn thì công ty vệ sĩ Huệ Tân sao có thể mở ra được? Tương lai công ty vệ sĩ Huệ Tân còn phải tìm khách hàng ở cả nước ngoài nữa cơ mà.
Hứa Lập đi nhanh tới văn phòng giám đốc. Thư ký của Lâm Thường Thanh đã gặp Hứa Lập vài lần, hơn nữa Lâm Thường Thanh từng dặn nếu Hứa Lập tới thì mặc kệ mình đang làm gì cũng phải thông báo ngay.
Cho nên thư ký chẳng những không có ngăn cản Hứa Lập mà còn tự mình dẫn Hứa Lập tới văn phòng Lâm Thường Thanh.
Lâm Thường Thanh cùng Chung Đắc Lực có chút ngạc nhiên khi Hứa Lập tới đây, chẳng qua bọn họ vẫn rất vui mừng khi gặp được đối phương.
Hứa Lập quen với hai người này nên không hề khách khí. Hắn cười nói:
- Tôi lên thị xã tìm thị trưởng Tằng báo cáo công việc nên hôm nay không về Vọng Giang được. Vì thế rảnh rỗi tới thăm mọi người, tôi vừa nãy nghe nói các vị định xây dựng trường bắn?
Không đợi Lâm Thường Thanh nói chuyện, Chung Đắc Lực đã nói trước.
- Thị trưởng Hứa, đây là đề nghị của tôi. Tôi cảm thấy chúng tôi mặc dù đã xuất ngũ nhưng cũng nên thường xuyên tập luyện biết đâu có lúc dùng tới. Chúng tôi cũng biết muốn có súng thật về cơ bản là không có khả năng nên suy nghĩ có nên mở trường bắn để tìm lại cảm giác năm nào không?
Hứa Lập hiểu ý đối phương, đối phương đây là hiểu lầm mình, còn tưởng mình trách cứ nên mới nhận hết tội vào người.