- Không đâu, em sao đối xử không tốt với họ được, em hứa đó. Phạm Ngọc Hoa sốt ruột đến mức muốn đưa tay thề. Cô làm vậy khiến Hứa Lập ôm bụng cười nói: - Được không? Anh tin em, anh tin. Hai người ở trong phòng nói chuyện một hồi thì nghe thấy bên ngoài có người ho khan vài tiếng, Hứa Lập biết là giọng của cha, hắn lớn tiếng nói: - Cha, cha đã về. - Ừ, cha và mẹ con cùng về. Nói xong Hứa Thành Hữu cầm thức ăn cùng Đổng Tinh đi vào. Phạm Ngọc Hoa vừa thấy Hứa Thành Hữu cùng Đổng Tinh mặt lại đỏ: - Thúc thúc, dì. Phạm Ngọc Hoa bắt chuyện xong lại cúi đầu không dám nhìn hai ngườii. Nhưng Hứa Thành Hữu cùng Đổng Tnh lại cẩn thận đánh giá Phạm Ngọc Hoa. Càng nhìn càng thấy cô gái này và con trai mình rất đẹp đôi, hai ông bà cười gật đầu, ánh mắt hướng Hứa Lập ra hiệu. hai ông bà ý bảo phải chiêu đãi người ta thật tốt, sau đó hai ông bà đi vào bếp. Đổng Tinh chiều còn phải đi làm, hơn nữa Hứa Thành Hữu từ khi lên chức làm giáo viên chủ nhiệm khiến tính tích cực trong công việc càng tăng vọt, ngày nào cũng đi sớm về khuya. Cho nên thức ăn hai người mua đều là vài món đơn giản, hai người nấu không đến nửa giờ liền gọi Hứa Lập cùng Phạm Ngọc Hoa vào ăn cơm. Phạm Ngọc Hoa vẫn đang xấu hổ nhưng dù sao cô cũng tham gia công tác hơn một năm nên có kinh nghiệm xã giao chứ không còn là cô nương ngây thơ khờ khạo như trước kia. Việc xấu hổ vừa rồi Phạm Ngọc Hoa tạm thời cho sang một bên, cô ngồi bên Đổng Tinh thỉnh thoảng gắp thức ăn cho bà, đồng thời cô còn không ngừng nói Đổng Tinh nấu ăn ngon, cô cũng khen tài nấu của Hứa Thành Hữu. Hứa Lập ngồi bên không ngờ Phạm Ngọc Hoa lại giỏi lừa người như vậy. Trời đất chứng giám cả bàn ăn chỉ có trứng gà chiên cà chua, thịt sốt đậu là do Đổng Tinh làm còn lại là món ăn sẵn. Về phần tài dao kéo của bố mình thì càng không có gì đáng để Phạm Ngọc Hoa khen cả, ông có mỗi việc vào cắt đậu thôi mà. Hai ông bà nghe Phạm Ngọc Hoa ca ngợi, không những không ngại mà còn cười rất vui vẻ. Ăn cơm xong, ngoài Hứa Lập ở nhà nghỉ thì mọi người đều đi làm, Đổng Tinh và Hứa Thành Hữu lúc gần đi dặn Hứa Lập phải đưa Phạm Ngọc Hoa tới chỗ làm, không được để cô đi một mình. Chỉ là vài câu nói hay, khuôn mặt tươi cười, Phạm Ngọc Hoa đã khiến cha mẹ Hứa Lập bị mua chuộc. Họ đối với Phạm Ngọc Hoa còn thân hơn cả với Hứa Lập. Hứa mẫu thiếu chút nữa lấy vòng trên tay đeo cho con dâu tương lai. Đối với cha mẹ yêu cầu, Hứa Lập chỉ có thể gật đầu, hắn còn có thể nói gì chứ. Phạm Ngọc Hoa đi bộ cùng Hứa Lập trên đường cái, cô cười vô cùng sáng lạn. Hứa Lập trêu cô: - Ngọc Hoa, em từ lúc ra khỏi nhà miệng vẫn luôn cười không ngậm lại, cẩn thận không gió vào trong bụng đấy. - Em nguyện ý. Có phải là do thúc thúc và dì rất tốt với em, anh ấm ức à? Phạm Ngọc Hoa như một cô nương ngây thơ, khờ khạo vui vẻ kéo tai Hứa Lập nói. - Ghen tị? Anh ghen? Đó là cha mẹ anh, anh ghen? Có cần vậy không? Hứa Lập vẻ mặt khoa trương nói. - Đúng thì cứ nhận đi. Nói đi, có không, em sẽ không cười anh đâu. Lại nói còn có em đối tốt với anh cơ mà. Phạm Ngọc Hoa cố ý chọc giận Hứa Lập. Hai người giống như đôi nam nữ đang yêu nhau, nói chuyện vui vẻ khiến dọc đường đi không biết có bao nhiêu người hâm mộ. Hứa Lập mới quay về huyện Giang Ninh hơn một tháng về cơ bản không có người quen. Nhưng Phạm Ngọc Hoa dọc đường đi bắt chuyện rất nhiều người, cô lại thủy chung không buông tay Hứa Lập ra. Hai người đi tới cửa phòng tài chính, Phạm Ngọc Hoa lưu luyến nói: - Em vào làm đây. Hẹn gặp lại. Hứa Lập gật đầu nói: - Ừ, hẹn gặp lại. Nhìn Phạm Ngọc Hoa đi khuất sau cổng, Hứa Lập mới quay người đi về nhà. Đối mặt với sự ôn nhu, chăm sóc của Phạm Ngọc Hoa, Hứa Lập cảm giác có chút áp lực. Hứa Lập mới về nhà thì điện thoại đổ chuông, nhìn mã số là Phạm Ngọc Hoa. Hai người mới xa nhau chưa quá nửa giờ, chẳng lẽ cô gái nhỏ này muốn gặp mình nữa? - Ử, Ngọc Hoa, nhớ anh à? - Chán ghét. Em đang ở văn phòng mà. Hứa Lập nghe thấy tiếng cười từ điện thoại truyền đến, xem ra xung quang Phạm Ngọc Hoa còn có người đang nghe hai người nói chuyện. - Có chuyện gì không? - Tối anh có thời gian không? Cha em bảo mời anh đến nhà em ăn cơm tối. - Được, anh đương nhiên có thời gian, em biết cha tìm anh có việc gì không? Hứa Lập không biết sao Phạm Kiệt lại chủ động muốn gặp mình, chẳng qua lấy thân phận con rể tương lai của mình thì chỉ sợ có chuyện tốt chứ không có chuyện xấu. - Em không biết, cha vừa gọi điện cho em. Anh yên tâm có bán anh cũng không ai mua đâu. - Vậy được rồi, mấy giờ em tan làm, anh đến đón em. - Năm giờ em hết giờ làm, anh đứng ở trước cửa bưu điện chờ em là được. Nói xong Phạm Ngọc Hoa bỏ máy, Hứa Lập lại nghe thấy tiếng cười đùa đầu bên kia. Bốn rưỡi Đổng Tinh hết giờ làm về nhà, Hứa Lập nói với mẹ một tiếng rồi đi ra cửa. Hắn đến cửa bưu điện đợi Phạm Ngọc Hoa rồi hai người cùng nhau về nhà Phạm Ngọc Hoa. Vào cửa Hứa Lập đã thấy Phạm Kiệt đang ngồi ở ghế salon phòng khách xem ti vi. Thấy hai người về ông nhiệt tình bắt chuyện Hứa Lập. Lúc này Tôn mẫu – Tôn Minh Tuệ ở trong nhà bếp cũng nói: - Hai đứa đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm. Trên bàn cơm, uống một ngụm rượu Phạm Kiệt nói: - Tiểu Hứa, lần này cháu làm rất tốt ở huyện Giang Ninh, không nghĩ cháu không chỉ văn tốt mà võ cũng tốt. Chẳng qua lần sau có chuyện như vậy cháu không được lỗ mãng, an toàn của mình là quan trọng nhất. Nếu mạng sống không còn thì công lao có ích lợi gì? Phạm Ngọc Hoa ngồi bên nghe cha khen Hứa Lập, cô cảm thấy vui hơn cả cha khen mình. Cô cũng vui chen vào nói: - Cha, cha đang nói có phải chuyện mỏ đá ở xã Nhị Đạo không? Sao cha biết được? Tôn mẫu cười nói: - Tiểu Hứa lần này không những làm huyện Giang Ninh nở mặt mà cả thị xã Tùng Giang cũng nở mặt, ít nhất toàn bộ nhân thị xã dân không còn lo lắng những kẻ tội phạm này gây án nữa. - Không có gì, có thể bắt được đám tội phạm này thì công lao phần lớn là mấy người Triệu Quốc Khánh, cháu chỉ giúp họ chút mà thôi. Phạm thúc thúc nói vậy sau này cháu chú ý hơn. Hứa Lập khiêm tốn nói. - Được rồi, ở đây không có người ngoài, cháu không phải giấu diếm sự thật, báo cáo của công an huyện Giang Ninh chú đã xem qua, chú cũng nghe qua chuyện trên núi có hơn ba mươi kẻ tội phạm bao vây mà cháu đánh ngã gần mười người. Nếu không có cháu thì mấy người Triệu Quốc Khánh đừng nói phá án, muốn xuống núi an toàn cũng khó rồi. Phạm Kiệt cười nói: - Cháu không biết chứ, không chỉ công an huyện muốn điều cháu đến mà chính phó giám đốc sở công an – Hồng An cũng có ý điều cháu lên sở đó.