Trọng Sinh Vi Quan

Chương 93: Trò khôi hài




Lúc này hai chân quản lý Trương run lên, mồ hôi lạnh trên đầu đã chảy xuống, y rất vất vả đi tới chỗ Điền Căn Sinh cúi đầu nhỏ giọng nói: - Sếp Điền, là, là tiên sinh này ăn cơm xong, dùng thẻ tín dụng thanh toán, nhưng thẻ không có tiền, họ lại không có tiền mặt. Tôi bảo bọn họ gọi bằng hữu lấy tiền, nhưng họ không chịu, cuối cùng, cuối cùng tôi không thể làm gì khác hơn là gọi bảo vệ tới. Hứa Lập nghe quản lý Trương nói xong, chỉ nói một câu: - Thẻ tín dụng thật sự không có tiền ư? Chu Thông giờ ở đâu? Điền Căn Sinh nghe xong chau mày, tên Chu Thông hắn cũng nghe qua, tên này nổi tiếng ăn chơi ở Tùng Giang, có hắn trong chuyện này e rằng không có chuyện tốt: - Quản lý Trương, rốt cục có chuyện gì, ông không hi vọng kinh động tới ông chủ chứ. Tôi hi vọng ông nói rõ ràng. Điền Căn Sinh dù nói không tàn nhẫn nhưng giọng điệu lạnh như băng khiến quản lý Trương lạnh từ đầu tới chân. - Tôi, tôi, nhưng sự thật là như vậy. Quản lý Trương muốn ngoan cố đến cùng, nếu nói rõ ràng thì chức vụ của mình khó giữ. - Hừ, lão đệ, cậu đưa thẻ tín dụng cho tôi, tôi bảo tiểu Lữ đi kiểm tra một chút. Hứa Lập lấy thẻ tín dụng trong ví đưa cho Điền Căn Sinh. Điền Căn Sinh kêu đội trưởng Lữ đi cùng quản lý Trương tới quầy kiểm tra. Một lúc sau đội trưởng Lữ dẫn tên quản lý Trương cúi đầu đi về. Đội trưởng Lữ hướng tới Điền Căn Sinh nói: - Sếp Điền, trong thẻ này có hơn một triệu, đủ tiền để tiêu xài. - Quản lý Trương, vừa rồi tại bàn thanh toán kiểm tra rồi chứ? Ông có gì muốn nói? Điền Căn Sinh không nghĩ ở Long Cung lại có chuyện này, cố ý làm khó khách hàng. Trước không nói đến thân phận của Hứa Lập, dù bất cứ một khách hàng nào gặp tình thuống này sợ rằng cũng không thể bỏ qua. Hứa Lập có thể bình tĩnh xử lý như vậy đã là giữ thể diện cho Long Cung. Nhìn ánh mắt bốc hỏa của Điền Căn Sinh, quản lý Trương quỳ xuống trước mắt Điền Căn Sinh, vừa khóc vừa nói không thành tiếng: - Sếp Điền, tôi sai rồi. Là Chu Thông, là hắn sai tôi làm vây, hắn nói chỉ cần tôi làm tốt sẽ giúp con tôi có công việc tốt, tôi nhất thời bị mờ mắt mới làm cho hắn. Sếp Điền, anh tha cho tôi lần này, từ giờ tôi không dám nữa. - Tha cho ông? Quản lý Trương, ông làm ở Long Cung cũng không phải thời gian ngắn, vì Long Cung ông cũng lập không ít công lao. Quản lý Trương nghe xong gật đầu, hi vọng Điền Căn Sinh sẽ tha cho hắn. Nhưng Điền Căn Sinh nói tiếp: - Nếu bỏ qua cho ông lần này thì Long Cung sau này loạn ư? Nếu ai cũng tùy ý làm khó dễ khách hàng thì Long Cung này sẽ làm ăn thế nào. Ông nói tôi có thể tha cho ông không? Quản lý Trương cũng biết tội lần này là không thể tha thứ, y vốn chỉ muốn làm khó Hứa Lập một chút khiến Hứa Lập gọi bằng hữu tới thanh toán, rồi làm cho bảo vệ đánh cho hắn một trận thì xong việc này. Nhưng không nghĩ tới Hứa Lập kinh động tới sếp Điền, vì mình tham tiền đồ cho con, cuối cũng tự đập đá vào mình. Điền Căn Sinh nói với đội trưởng Lữ: - Tiểu Lữ, cậu mang quản lý Trương tới phòng kế toán trả lương cho hắn, nói phòng kế toán trả hắn đến cuối năm, coi như chúng ta cũng không cạn tàu ráo máng. Quản lý Trương biết chuyện không thể cứu vãn, y đứng lên đi theo đội trưởng Lữ. Điền Căn Sinh lúc này quay lại nói với Hứa Lập: - Lão đệ, lần này ca ca xin lỗi cậu, bữa này tính là tôi mời. Đi, chúng ta đi uống vài chén, xem như đại ca tạ tội với cậu. Hứa Lập lắc đầu nói: - Đại ca, lần này không được. Hôm nay tôi mời bạn gái, sao có thể để anh mời được. Tiền vẫn phải thanh toán chẳng qua nếu anh mời thì tôi sẽ không từ chối. Điền Căn Sinh nghe Hứa Lập nói vậy mới đầu ngẩn người, rồi cũng hiểu ngay, cười ha hả nói: - Được, người đâu, mau thanh toán rồi sai người dọn phòng Kim Long, sau đó tới nhà bếp bảo làm vài món, tôi muốn cùng anh em uống vài chén. Thanh toán xong tất cả mọi người cùng nhau đi tới phòng ăn Trung Quốc. Phạm Ngọc Hoa khoác tay đi theo Hứa Lập, cô không nghĩ chuyện cuối cùng lại như thế này. Cô có chút sùng bái Hứa Lập, đúng là không có chuyện gì có thể làm khó Hứa Lập. Cô cảm thấy chỉ cần ở bên Hứa Lập thì vô cùng an toàn, nếu trời có sụp cũng đã Hứa Lập cũng che chở cho cô. Tại phòng Kim Long - khu đồ ăn Trung Quốc, bốn người Điền Căn Sinh, Hứa Lập, Phạm Ngọc Hoa, Nhạc Tắc Giang vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã bắt đầu mang đồ ăn lên. Những tên cảnh sát theo Nhạc Tắc Giang đã quay về đồn, dù sao đồng công an không thể không có người, chỉ có Nhạc Tắc Giang không tiện từ chối nên ở lại. Điền Căn Sinh hết sức tò mò hỏi Nhạc Tắc Giang: - Sếp Nhạc, lão đệ tôi thật là anh hùng trong hệ thống công an của các anh sao, thế nào mà thành người một nhà? Nhạc Tắc Giang cười nói: - Xem ra sếp Điền không xem tin tức tại huyện Giang Ninh chúng ta rồi. Chủ tịch xã Hứa tại huyện Giang Ninh chúng ta là một đại danh nhân, cậu ấy một mình đối đầu với hơn ba mươi kẻ tội phạm, và tiêu diệt hơn một nửa bọn tội phạm. Có thể nói dùng sức một mình phá bọn cướp liên hoàn các tiệm vàng trên địa bàn thị xã Tùng Giang chúng ta. Qua vụ án lần này toàn bộ phòng công an huyện Giang Ninh được Bộ Công an thưởng huy chương chiến công chiến hạng ba, sở Công an tỉnh thưởng bằng khen chiến công hạng hai, lãnh đạo cục Công an cũng thưởng. Nhưng vì một số nguyên nhân, Hứa lão đệ không được thưởng một cách tương ức, tình nghĩa này mọi người trong hệ thống công an Giang Ninh chúng tôi đều ghi lòng tạc dạ. Anh nói cậu ấy có việc chúng tôi lại không giúp hết sức sao? Điền Căn Sinh nghe xong không khỏi giật mình, y hỏi chuyện cụ thể nhưng Nhạc Tắc Giang biết không qúa nhiều, cuối cùng vẫn do Hứa Lập kể qua quá trình bắt được bọn Tiết lão nhị ra một lần cho mọi người nghe. Điền Căn Sinh nghe xong cười nói: - Xem ra hôm nay tôi có một người anh em quá tuyệt với, ca ca phục đệ đó. Được, ca ca mời đệ một chén, hi vọng cậu sau này tiền đồ phát triển nhanh chóng. Sau khi mọi người uống cạn, Điền Căn Sinh có chút lo lắng nói: - Lão đệ, cậu sao lại kết oán với Chu Thông? Hắn là một kẻ phách lối, ỷ vào cha hắn là Phó thị trưởng thị xã Tùng Giang nên không chỉ tại huyện Giang Ninh, mà cả ở Tùng Giang cũng hoành hành quen. Hơn nữa hắn thù rất lâu, sau này với cậu sẽ rất bất lợi, đặc biệt ở chốn quan trường cậu cũng có thể chịu ảnh hưởng. Hứa Lập cười, hắn không kịp nói thì Phạm Ngọc Hoa ngồi bên đã nói: - Đều là vì tôi, Chu Thông cứ làm phiền tôi, lần này lại làm trò trước mặt Hứa Lập cho nên Hứa Lập dạy hắn một bài học, không nghĩ hắn lại trả thù chúng tôi ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.