Trúc Báo Bình An

Chương 1:




Thanh Châu thành, ngõ trúc bình an.
Tiếng pháo nổ rộn ràng phát ra từ con ngõ nhỏ lặng lẽ khiến người qua đường đương nghỉ chân ngoái đầu nhìn xung quanh. Thì ra nhà đối diện tân khai tiệm trang sức, nhân ngày hoàng đạo hiếm gặp này, nhiệt nhiệt nháo nháo khai trương.
Trên bàn bày biện sổ sách của trà trang, Vân Viễn thảnh thơi nhấp ngụm trà. Ngoài cửa, dòng người lui lui vãng vãng, vị hàng xóm đối diện chưa từng gặp mặt bị vùi trong biển người. Ngõ trúc bình an này phong thủy không hẳn rất tốt, ở thì hợp nhưng buôn bán lại không, nhất là nhà đối diện, lần trước có người bàn hạ việc kinh doanh cửa tiệm, nhưng khai trương náo nhiệt như vậy, thật không nghĩ đến mấy ngày vừa rồi vô thanh vô tức. Vân Viễn trông coi trà trang nho nhỏ, trong lòng thầm nghĩ, tiệm đó lần này chẳng biết chống đỡ được mấy ngày. Giữa đám người lúc nhúc, trong sát na hé ra khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười đến mềm hồn người.
“Chưởng quỹ hẵng còn trẻ ni.”
“Trông rất được.”
Lời xầm xì nhỏ to lọt vào tai, đến giờ y mới trông thấy mặt mũi của hàng xóm tròn méo ra sao. Làn môi mỏng, sống mũi cao, đôi ngươi tinh anh ẩn dưới hàng mày kiếm khí khái đen dày. Dung mạo của người này thực trở thành đề tài bàn tán. Thấy hắn nhìn về phía mình, Vân Viễn gật đầu, nhàn nhạt cười.
Người nọ ly khai đám người, vén vạt áo thêu hoa, rảo bước thẳng tiến đến tiểu tiệm không có môn doanh(1) của y, một thân y sam hân hoan huyên náo tiểu trà trang vắng vẻ yên tĩnh: “Tại hạ Giang Mộ, sau này mong huynh đài chiếu ứng.”
Nụ cười hòa nhã dễ gần tựa xuân phong hóa vũ, đôi ngươi đen láy ẩn đầy tiếu ý ôn nhu, một khi đắm chìm không cách nào dứt bỏ. Vân Viễn buông chén trà, chắp tay nói: “Tại hạ Vân Viễn, cũng thỉnh huynh đài chiếu cố.”
Hàn huyên vài câu mới hay Vân Viễn hơn hắn hai tuổi. Hắn nhìn khuôn mặt Vân Viễn một hồi, mắt le lói tia sáng, cười cười: “Vân huynh đường đường ôn văn nhĩ nhã.” Quả thật lưỡi không xương, hắn mới là ngọc thụ lâm phong, cử chỉ không giống thương nhân bình thường, ngược lại trông như tiểu Hầu gia của Vương phủ nào đó. Vân Viễn buông rũ bờ mi, “Thua dung mạo tựa Phan An của hiền đệ.”
Ngẩng đầu, Vân Viễn thấy hắn vẫn đang nhìn mình, ánh mắt sáng ngời như muốn nhìn thấu toàn bộ con người y. Thu gương mặt tinh tế hơn nữ tử kia vào đáy mắt, Vân Viễn đón ánh nhìn của hắn, bất giác xoay nhẹ chén trà trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.