Beta: Lilly
Trần Tầm Phong hạ thấp giọng nói, gần như chỉ có Chu Ải nghe rõ, hắn giơ tay hạ bệ tỳ tay ở giữa ghế xuống, hai người dựa gần nhau hơn, vai và cánh tay chạm nhau, hắn nhìn Chu Ải chăm chú lắng nghe mình nói, đột nhiên cười nhẹ, hắn nói nhỏ: "Tôi đi vội quá, chỉ kịp đeo một chiếc cặp, trong cặp chỉ đựng hai quyển sách."
Hắn từ từ hỏi Chu Ải: "Phải làm sao bây giờ?"
Chu Ải liếc nhìn chiếc cặp treo trên lưng ghế trước, cặp của Trần Tầm Phong không nhỏ, nhưng đồ đạc đựng bên trong thì luôn ít, mỗi lần ép hết không khí ra khỏi cặp là cặp lại trở nên dẹt, mà lần này nhìn vẻ ngoài của cặp thì có thể thấy là Trần Tầm Phong thực sự không đựng gì nhiều.
Trần Tầm Phong cao hơn Chu Ải, Chu Ải có thể mặc quần áo của hắn, mặc áo thun của hắn như một chiếc áo oversize, mặc quần của hắn rồi gấp đôi gấu quần cũng vừa vặn, nhưng Trần Tầm Phong không mặc vừa quần áo của Chu Ải, quần áo của Chu Ải đối với hắn vẫn còn nhỏ, vì vậy lần này đi, Trần Tầm Phong không có quần áo thay phù hợp để mặc.
Chu Ải không ngần ngại, rũ mắt gõ chữ trên điện thoại: Mua cho cậu cái mới.
Nhưng Chu Ải cũng biết rõ mục đích của mình là đi thi, trong thời gian thi ở khách sạn, mỗi ngày của họ đều có lịch học dày đặc, có lẽ cậu không có thời gian riêng để ở bên Trần Tầm Phong, vì vậy sau khi gõ xong câu này, cậu đã mở ứng dụng mua sắm trên điện thoại.
Trần Tầm Phong có vẻ như cười nhẹ, sau đó hắn nắm lấy tay Chu Ải, hạ mắt nhìn mặt cậu: "Đùa cậu thôi."
"Tối hôm qua lúc cậu tắm, tôi đã chuyển hết đồ của tôi vào vali của cậu, lúc nãy cậu đã mang lên tàu cho tôi rồi." Trần Tầm Phong dùng ngón tay khều nhẹ cằm Chu Ải: "Cậu không thấy vali nặng sao?"
Ngón tay của Trần Tầm Phong cọ vào cằm khiến Chu Ải hơi ngứa, Chu Ải giơ tay lên chạm vào, nhẹ nhàng lắc đầu.
Có một giáo viên của trường số Sáu đi từ hàng ghế trước đến, nhìn hướng đi thì có vẻ là đến nhà vệ sinh, trước khi đi qua hàng thứ 11 của họ, Trần Tầm Phong và Chu Ải buông tay nhau, hai người ngồi cách xa nhau hơn một chút, Chu Ải cúi đầu tiếp tục làm bài tập vừa nãy, Trần Tầm Phong lấy từ trong cặp ra một chiếc mũ lưỡi trai đen đội lên đầu, chiếc mũ lưỡi trai che mất gần nửa khuôn mặt của Trần Tầm Phong, hắn kéo bàn nhỏ trên lưng ghế xuống, lấy bài kiểm tra và bút ra khỏi cặp.
Tàu vẫn tiếp tục chạy về phía trước, hai người không nói thêm gì nữa, chỉ làm việc của riêng mình, khi đã đi được hơn nửa đường, Chu Ải đặt một chai nước lên bàn của Trần Tầm Phong, không lâu sau, tấm chắn nắng của cửa sổ bị hành khách phía sau đẩy lên, ánh nắng chói chang giữa trưa xuyên qua cửa kính rọi vào hai người, Trần Tầm Phong nhận ra ánh sáng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Tàu hỏa chạy nhanh trên đường ray, bên ngoài cửa sổ là đồng cỏ xanh ngút ngàn, nhìn đâu cũng thấy màu xanh, hoàn toàn không thấy được ranh giới.
Trần Tầm Phong vừa vặn nắp chai nước vừa gọi người bên cạnh đang hơi cúi đầu: "Chu Ải?"
Chu Ải nghe tiếng mới ngẩng đầu lên, tầm mắt của cậu chậm rãi rời khỏi máy tính bảng, nhìn về phía Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong đưa chai nước đến trước mặt cậu: "Uống nước không?"
Chu Ải không khát, cậu nhẹ nhàng lắc đầu.
Trần Tầm Phong giơ tay đỡ đầu Chu Ải, đưa tầm mắt của cậu ra ngoài cửa sổ nhìn đồng cỏ: "Nghỉ ngơi một chút đi, nhìn máy tính bảng lâu sẽ hại mắt, thói quen dùng mắt không tốt, sau này đừng bị cận thị."
Chu Ải cầm lấy điện thoại bên cạnh, gõ chữ rồi đưa cho Trần Tầm Phong xem: Đã làm bài tập về mắt.
Chu Ải nói đến bài tập về mắt là bài tập được phát trên hệ thống phát thanh của trường vào lúc 2 giờ 30 phút chiều mỗi ngày, vào thời điểm đó toàn bộ học sinh trong trường cùng nhau tập bài tập về mắt, nhưng Trần Tầm Phong ít khi tập theo hệ thống phát thanh, lúc đó hắn thường nằm trên bàn ngủ hoặc tự làm bài tập của mình.
Chu Ải lấy lại điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu hơi dựa vào ghế sau, lòng bàn tay của Trần Tầm Phong đặt dưới cổ cậu.
Trần Tầm Phong dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa nắn cổ của cậu, nhìn Chu Ải là thấy mềm nhũn, ở phía sau Chu Ải lặng lẽ nói câu: "Ngoan quá.”
Chu Ải không nghỉ ngơi quá lâu, khi tàu hỏa đi vào đường hầm tiếp theo, cậu đã rời mắt khỏi cửa sổ, cúi đầu tiếp tục làm bài tập, Trần Tầm Phong cũng không làm phiền cậu nữa, quay đầu làm việc của mình, nửa sau chặng đường, hai người ít giao tiếp hơn, đều bận rộn trên chỗ ngồi của mình, cho đến khi tàu cao tốc vào ga, giáo viên đi theo nhắc nhở họ dọn dẹp đồ đạc.
Chu Ải đặt máy tính bảng xuống, trước tiên quay đầu nhìn Trần Tầm Phong đang ngồi bên cạnh, Trần Tầm Phong đã dọn xong cặp, hắn dựa vào ghế, vành mũ lưỡi trai trên đầu kéo rất thấp, Chu Ải chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của hắn, như thể nhận thấy ánh mắt, Trần Tầm Phong hơi ngẩng đầu, quay lại nhìn Chu Ải.
Tàu sắp dừng lại, toa tàu trở nên ồn ào, từng người một xách hành lý rời khỏi lối đi, giáo viên dẫn đoàn lại đến gọi tên Chu Ải, Chu Ải xếp xong cặp của mình, Trần Tầm Phong vẫn ngồi ở vị trí của mình, hắn không nói chuyện gì nữa, chỉ luôn hờ hững nhìn cậu.
Trần Tầm Phong thường xuyên lên bục chủ tịch của trường số Sáu để kiểm điểm, ngay cả khi giáo viên không quen biết hắn, học sinh cũng chắc chắn sẽ nhớ khuôn mặt đó, vì vậy khi lên xuống xe, Trần Tầm Phong sẽ cố tình tránh đội của Chu Ải.
Chu Ải xách cặp đứng dậy khỏi ghế, Trần Tầm Phong nghiêng chân nhường lối cho cậu từ phía bên trong đi ra, Chu Ải cuối cùng cũng nhìn Trần Tầm Phong, cuối cùng cũng đeo cặp đi ra, khi đi qua Trần Tầm Phong, cậu cảm thấy rõ ràng ống quần của mình đã chạm vào quần jean của Trần Tầm Phong, quần jean có ma sát lớn, ống quần của họ chậm rãi tách ra, Chu Ải rũ mắt nhìn đôi giày thể thao màu xám bạc của Trần Tầm Phong, rồi rời khỏi hàng ghế 11 của toa 08.
Khi lấy hành lý và theo đoàn quẹt thẻ ra khỏi ga, điện thoại trong lòng bàn tay của Chu Ải rung lên, cậu mở ra xem, Trần Tầm Phong đã gửi tin nhắn cho cậu: Tôi ra rồi, đã đặt phòng ở tầng trên phòng của các cậu, có chuyện gì cứ tìm tôi.
Sau tin nhắn này, Trần Tầm Phong còn gửi một bức ảnh, Chu Ải mở ra xem, bức ảnh được chụp từ góc nhìn từ trên xuống, Trần Tầm Phong chụp chính xác là cửa D nơi họ đang xếp hàng ra ga, sảnh nhà ga rộng rãi và cao tầng, những người ở chỗ họ trông rất nhỏ trong bức ảnh, Chu Ải nhìn thấy mình trong bức ảnh, mờ đến mức gần như không nhìn rõ mặt, cậu cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên xa xa.
Cách ba tầng lầu trở lên là quảng trường bên ngoài nhà ga, xung quanh quảng trường có một lan can, Chu Ải nhìn chằm chằm về hướng đó, cậu bàng hoàng nhìn thấy một bóng người mặc áo phông trắng, đội mũ đen, bóng người đó đang dựa vào lan can, nhưng khoảng cách quá xa, cậu thực sự không nhìn rõ khuôn mặt của người đó, sau đó bóng đen đó động đậy, như thể giơ tay vẫy cậu.
Giáo viên đi trước lúc này quay lại, đến lượt họ rồi, cô nhắc nhở Chu Ải: "Chu Ải, chúng ta đi thôi, cầm đồ đạc cho cẩn thận."
Chu Ải thu hồi tầm mắt từ xa, khẽ gật đầu với giáo viên.
Sau khi qua cửa soát vé, họ dừng lại chờ những người đi sau trong đoàn, Chu Ải một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn về phía quảng trường, nhưng bóng người vừa dựa vào lan can đã biến mất, bây giờ chỉ còn lan can và kính được sắp xếp theo cấu trúc, không còn ai.
Chu Ải thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhắn tin trả lời Trần Tầm Phong: Được.
…
Kỳ thi thực tế của vòng chung kết được sắp xếp trong hai ngày, một ngày thi viết và một ngày thi thực hành. Trong suốt thời gian không phải thi, Chu Ải và những người khác đều do giáo viên thống nhất sắp xếp, hoặc là học các khóa học, hoặc là thảo luận và tổng kết lại sau khi thi, cho đến khi thi xong ngày cuối cùng, họ mới được nghỉ ngơi.
Khách sạn đều là phòng đôi do giáo viên đặt, lần này chỉ có hai học sinh lớp 11 đi theo đoàn, Chu Ải và Tưởng Văn Ý. Ban đầu người được sắp xếp ở cùng phòng với Chu Ải là Tưởng Văn Ý, nhưng khi Chu Ải đến nơi thì mới phát hiện ra, Tưởng Văn Ý đã đổi phòng với một đàn anh lớp 12.
Vật lý là sở trường của Tưởng Văn Ý, cậu ta đã sớm xác định được con đường mình sẽ đi, thậm chí Tưởng Văn Ý hiện tại còn là tổ trưởng của nhóm thi vật lý của Chu Ải. Trong kỳ thi sơ khảo lần này, điểm bài thi của cậu ta chỉ thấp hơn Chu Ải hai điểm, vì vậy nhóm vật lý đã đưa cả hai đi thi.
Trong kỳ thi, mỗi sáng 7 giờ, Chu Ải và những người khác đều ra khỏi cửa, đến phòng của giáo viên để tập trung học bài, đến 11 giờ tối mới kết thúc buổi học tập chung, sau đó mới về phòng nghỉ ngơi. Vì vậy, Chu Ải chỉ gặp Trần Tầm Phong vào ngày đầu tiên đến, tối hôm đó cậu đã mang đồ của Trần Tầm Phong trong vali của mình lên tầng trên. Hai ngày sau, Chu Ải rất bận, còn Trần Tầm Phong cũng không chủ động nhắn tin cho cậu, họ hầu như không liên lạc gì với nhau.
Mô hình giáo viên dẫn học sinh đi thi này không có gì khác biệt mấy, cũng khá giống với quy trình mà Vương Bình Tề dẫn đoàn thời cấp hai. Nhưng trong suốt quá trình trước và sau kỳ thi lần này, tâm trạng của Chu Ải đều khá ổn định, cậu rất bình tĩnh chuẩn bị rồi vào phòng thi, rất nghiêm túc làm bài thi, cậu không hề nghĩ đến những gì đã qua, cũng không căng thẳng quá mức, 24 giờ đều duy trì sự nhạy bén và cảnh giác. Trong ba ngày này, điều duy nhất cậu nghĩ đến ngoài kỳ thi, có lẽ là Trần Tầm Phong đang ở tầng trên.
Tối ngày thi xong, giáo viên cho họ nghỉ ngơi một chút, lần đầu tiên họ về phòng lúc 8 giờ tối. Đàn anh lớp 12 ở cùng phòng với Chu Ải tính tình tốt, cũng rất hoạt bát, Chu Ải đã đi thi với họ nhiều lần, cả hai đều quen biết nhau. Khi cậu dọn sách vở, đàn anh kia ở bên cạnh xúi giục Chu Ải cùng họ đến quán net ở tầng trên: "Tối nay lão Lâu sẽ không đến kiểm tra phòng đâu, đây là cơ hội cuối cùng để chúng ta buông thả trước kỳ thi quốc gia vào tháng 10, đi không tiểu Chu, mấy thằng chó kia đã qua làm nóng máy rồi, đừng học nữa, theo bọn đây chơi thâu đêm đi, dẫn em đi chơi cho vui."
Chu Ải lắc đầu nhẹ, từ chối.
Đàn anh kia không nài nỉ nhiều, nói xong đã đi thay giày chuẩn bị ra ngoài, vừa thay giày vừa nói với Chu Ải: "Được rồi, tiểu Chu, tối nay anh không về đâu, em tự khóa cửa cẩn thận nhé, tạm biệt, anh đi đây."
Sau khi người kia rời đi, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, Chu Ải cầm điện thoại nhắn tin cho Trần Tầm Phong, sau đó vào phòng tắm tắm rửa. Ra ngoài, cậu cất gọn đồ đạc vào vali, Chu Ải xếp rất gọn gàng và cẩn thận, sau khi xếp xong đồ đạc của mình, vali vẫn còn trống một nửa, cậu đậy vali lại, cầm điện thoại và hai thẻ phòng, ra khỏi cửa đi lên tầng trên.
Chu Ải đứng trước cửa phòng Trần Tầm Phong, bấm chuông cửa, đợi nửa phút trong im lặng, không có ai đến mở cửa. Cậu so sánh số phòng với thẻ phòng, rồi cúi đầu nhìn điện thoại của mình, Trần Tầm Phong vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Thẻ phòng trên tay là do Trần Tầm Phong đưa cho cậu vào tối ngày đến đây. Chu Ải quẹt thẻ mở cửa, đẩy cửa ra, bên trong chỉ có bóng tối và sự im lặng, Trần Tầm Phong thực sự không có ở đó. Chu Ải giơ tay bật đèn, đóng cửa lại rồi bước vào trong.
Trần Tầm Phong đặt một phòng giường lớn, trong phòng chỉ có một chiếc giường, nhưng không gian lại lớn hơn cả phòng đôi ở tầng dưới của họ. Toàn bộ căn phòng đều được trải thảm. Đồ đạc của Trần Tầm Phong không nhiều, dấu vết của cuộc sống cũng ít, chỉ có chiếc giường hơi nhăn và đống sách trên bàn mới chứng minh rằng hắn thực sự ở đây.
Chu Ải đi đến ngồi vào bàn, tìm một cuốn sách giáo khoa mà Trần Tầm Phong để trên bàn để xem. Cậu không ngồi lâu, cửa phòng vang lên tiếng "tít tít" báo mở khóa thành công, rồi rất nhanh sau đó, Trần Tầm Phong đã đứng sau lưng cậu. Hắn mang theo hơi nóng của đêm hè, giọng nói hơi thở gấp, hắn nói: “Tôi vừa mới thấy tin nhắn của cậu."
Trần Tầm Phong thuận tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Chu Ải, hắn đặt đồ mình đang xách trên tay lên bàn. Chu Ải đóng sách lại, nghiêng đầu nhìn Trần Tầm Phong bên cạnh, rồi bất ngờ nhíu mày. Hai ngày không gặp, tóc của Trần Tầm Phong đã cắt ngắn, tóc ngắn khiến ngũ quan của hắn càng trở nên rõ nét hơn, hiển nhiên, khuôn mặt đó không cần bất kỳ sự tô điểm hay che giấu nào cũng đã rất đẹp trai.
Trần Tầm Phong nhận ra ánh mắt của Chu Ải, hắn cũng tỏ ra ngạc nhiên giống Chu Ải, hắn tiến lại gần khuôn mặt của Chu Ải, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế? Không nhận ra tôi nữa à?"
Chu Ải chỉ lặng lẽ nhìn hắn, không trả lời câu hỏi này.
Trần Tầm Phong liền nở nụ cười, hắn từ từ lùi ra, giải thích: "Tóc dài rồi, hôm qua đi ngang qua tiệm cắt tóc, tôi vào cắt luôn."
Hắn vừa nói vừa mở chiếc túi ni lông vừa mang về: "Cách đây hai km có một hồ bơi, hai tối nay tôi đều đến đó, vừa rồi cậu nhắn tin, tôi đang ở dưới nước nên không thấy, có đợi lâu không?"
Chu Ải lắc đầu nhẹ, cầm bút và giấy trên bàn, sau đó viết: Tối nay được nghỉ, là quyết định đột xuất của giáo viên.
Việc được nghỉ đột xuất vào buổi tối cũng nằm ngoài dự đoán của Chu Ải, càng không cần phải nói đến Trần Tầm Phong là người hoàn toàn không biết đến lịch trình của họ, hắn không thấy tin nhắn cũng là điều hết sức bình thường.
Trần Tầm Phong đẩy cốc trà lạnh và vài hộp hoa quả về phía Chu Ải: "Ăn tối chưa?"
Chu Ải gật đầu, rồi dùng ánh mắt hỏi Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong đưa nĩa cho Chu Ải: "Tối tôi gọi đồ ăn ngoài, ăn lâu rồi, cậu ăn hoa quả trước đi, tôi đi tắm cái đã, vừa chạy về, nóng quá."
Sau khi Trần Tầm Phong vào phòng tắm, Chu Ải tìm điều khiển điều hòa, bật điều hòa trong phòng, sau đó cậu ngồi vào vị trí cũ, tiếp tục xem sách, thỉnh thoảng ăn một miếng hoa quả cắt sẵn để bên cạnh.
Chỉ vài phút sau, Chu Ải mơ hồ nhận ra tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, nhưng sự chú ý của cậu vẫn tập trung vào cuốn sách trước mặt, cậu đang chăm chú nhìn vào một bài toán nào đó, cho đến khi đột nhiên có hai cánh tay từ phía sau tiến đến, ôm chặt lấy eo cậu.
Trần Tầm Phong từ phía sau bế cậu khỏi ghế, cơ thể lơ lửng, độ cao đột ngột thay đổi, Chu Ải theo bản năng giơ tay đỡ lấy vai Trần Tầm Phong, đến khi hoàn hồn, cậu đã ở tư thế đối diện với Trần Tầm Phong. Sau khi được bế lên, Chu Ải cao hơn Trần Tầm Phong một chút, Trần Tầm Phong hơi ngửa đầu nhìn, trên mặt hắn vẫn còn nước, trên người là hơi lạnh của nước và mùi sữa tắm, một tay hắn ôm eo Chu Ải, một tay đỡ hai chân cậu, vừa đi vừa nói với Chu Ải: "Đừng đọc sách nữa, nghỉ ngơi chút đi."
Trần Tầm Phong quan sát biểu cảm của Chu Ải, nhẹ nhàng nhíu mày: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm cậu ngã đâu."
Chu Ải lắc đầu nhẹ, cậu không sợ, chỉ là quá đột ngột nên thấy hơi bất ngờ, cậu dùng tay sờ mái tóc ướt của Trần Tầm Phong, sờ thấy toàn bộ lòng bàn tay đều là nước, cậu được Trần Tầm Phong bế, giơ tay ra hiệu với hắn: Đừng để bị cảm.
Trần Tầm Phong bế Chu Ải đến giường, hắn kéo chăn trải trên giường ra, vừa làm vừa nói: "Không sao đâu, sẽ không cảm, trước đây ở Anh, có đôi khi mùa đông mất nước nóng, tôi cũng tắm bằng nước lạnh, lúc đó cũng không bị cảm là mấy."
Trần Tầm Phong sửa sang lại chăn, rồi đi vòng qua bên kia bàn, hắn chuyển hết hoa quả và trà lạnh sang tủ đầu giường, sau đó cuối cùng cũng ngồi xuống bên giường, hắn nhìn Chu Ải một lúc, rồi mới nhỏ giọng hỏi cậu: "Tối nay còn xuống nữa không?"
Chu Ải ngồi gập gối trên giường, nghe thấy câu hỏi của Trần Tầm Phong, cậu không bày tỏ thái độ rõ ràng, chỉ lặng lẽ mở to mắt nhìn hắn.
Ánh mắt của Chu Ải luôn bình lặng, trong đó trong sạch không có bất kỳ tạp chất nào, nhưng đôi khi Trần Tầm Phong cũng thấy mình không chịu nổi.
Hai người nhìn nhau trong im lặng, căn phòng trong nháy mắt trở nên cực kỳ yên tĩnh, thậm chí họ còn có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống đất "tí tách” từ phòng tắm cách một cánh cửa, tiếng "tí tách tí tách" như giẫm lên nhịp đập trái tim, rồi Trần Tầm Phong giơ tay ôm lấy.
Khi còn ở trường, Chu Ải đặc biệt bận rộn, vất vả lắm mới được chút thời gian, lại luôn phải chú ý thế này thế kia, họ làm chẳng khác nào vụng trộm yêu đương, hai người đã lâu không hôn nhau rồi. Chu Ải cho rằng hôn không phải là nụ hôn đơn phương, Trần Tầm Phong thường hôn cậu, dùng môi chạm vào mặt, chạm vào mắt và trán của cậu, nhưng đó không phải là hôn, hôn là sự quấn quýt mà cả hai đều chủ động tham gia.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Có lẽ là đã quá lâu rồi, nên lần này Trần Tầm Phong hôn rất dữ dội.
Theo lực của Trần Tầm Phong, Chu Ải từ từ trượt xuống, cậu nằm trên giường, Trần Tầm Phong cúi đầu hôn cậu, ngón tay Chu Ải nắm lấy mái tóc ngắn sau gáy của Trần Tầm Phong, nước từ tóc chảy vào cổ Chu Ải.
Nhiệt độ điều hòa không thấp, gió lạnh thổi vào người hai người, nhưng Chu Ải lại cảm thấy ngày càng nóng, có lúc, cậu đột nhiên cử động chân, rồi trượt tay xuống sau gáy Trần Tầm Phong, cuối cùng dừng lại ở vai hắn.
Trần Tầm Phong mới từ từ rời ra, cuối cùng hai người cũng được thở, Chu Ải thở hổn hển muốn ngồi dậy, nhưng Trần Tầm Phong lại dùng tay ấn vai cậu, Trần Tầm Phong không cho cậu dậy.
Trần Tầm Phong nhìn xuống cậu, hai người rất gần, có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, Chu Ải nhìn thấy khuôn mặt nhếch nhác của mình trong mắt Trần Tầm Phong, rồi cậu nghe thấy giọng nói khàn khàn khô khốc của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong hỏi cậu: "Trước đây cậu tự làm bao giờ chưa?"
Nghe thấy câu hỏi này, Chu Ải quay đầu đi, cậu giơ cánh tay lên định che mặt mình, nhưng Trần Tầm Phong không cho, không những không cho, hắn còn dùng tay đỡ lấy mặt Chu Ải không cho cậu trốn, hắn cố tình bắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
Trần Tầm Phong cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi Chu Ải, hắn an ủi nói với Chu Ải: "Có thể nói với tôi mọi chuyện, không cần ngượng ngùng."
Nhưng Chu Ải vẫn không trả lời, chỉ mở mắt nhìn hắn, đồng thời từ từ điều hòa lại nhịp thở của mình.
Hai người kiên trì im lặng, Trần Tầm Phong đột nhiên nói: "Tôi đã làm, khi đặc biệt nhớ cậu."
Giọng hắn nhỏ, nói chậm, vang bên tai Chu Ải, đập vào trái tim Chu Ải, nhịp thở của Chu Ải lại rối loạn.
Trần Tầm Phong không để cậu trốn, không để cậu né tránh, nhất định phải có được câu trả lời, hắn nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực Chu Ải: “Cậu đừng nín thở, cũng đừng chờ nó tự hết, không tốt cho cơ thể."
Nhưng Chu Ải vẫn mở mắt nhìn hắn như vậy, Trần Tầm Phong không thể không mềm lòng, hắn có thể kiên trì đến giờ đã là cùng cực rồi, vì vậy hắn thỏa hiệp, hắn lùi bước, hắn không hỏi nữa, Trần Tầm Phong từ từ thở ra, rồi cúi đầu nhẹ nhàng hôn mắt Chu Ải, hắn nói: "Tôi không hỏi nữa."
Nhưng bàn tay đó của hắn vẫn vững vàng nâng mặt Chu Ải, hai người rất gần nhau, mũi chạm mũi, Trần Tầm Phong nhìn vào mắt Chu Ải nói: "Cục cưng học tập vất vả quá rồi, tôi giúp cậu thư giãn một chút.”