Năm nay vào dịp Tết Nguyên Đán, Chu Ải và Trần Tầm Phong đi ăn nhà hàng bên ngoài cùng Trần Trinh.
Chu Ải và Trần Tầm Phong vẫn là học sinh cấp 3, hai người đang ở ranh giới của một mối quan hệ nào đó, Chu Ải không phải là người bạn có thể tùy tiện dẫn về nhà ăn Tết, nhưng cũng không phải là người có thể dẫn về nhà ra mắt bố mẹ ngay lúc này, nên Chu Ải không đến nhà họ vào dịp Tết. Nhưng cũng không thể để Trần Trinh và Trần Tầm Phong ăn Tết riêng được, vì vậy hai bên thỏa hiệp, Trần Trinh đặt bàn ở nhà hàng bên ngoài.
Họ ăn trưa, có bốn người trên bàn ăn, Tiêu Thận tặng hai học sinh lớp 12 mỗi người một phong bao lì xì lớn, tuổi của hai người bọn họ không còn là tuổi nhận lì xì nữa rồi, nhưng Trần Tầm Phong không từ chối, hắn cũng nhận thay cho Chu Ải, phong bao lì xì này mang ý nghĩa nhất định, đàn ông với đàn ông không thể kết hôn ở trong nước, nhưng sau này Tiêu Thận sẽ ở hẳn với cậu của hắn, Tiêu Thận chính là người nhà của họ.
Ăn xong, Tiêu Thận xuống tầng lấy xe trước, Trần Trinh đẩy vai hai người họ, chậm rãi đi về phía thang máy, chú nói với Trần Tầm Phong: "Lát nữa đưa hai đứa về trước, trong cốp xe có hai thùng đồ ăn cho hai đứa, mấy thứ như thịt khô, hạt dinh dưỡng các loại, học mệt thì ăn nhiều vào."
Trần Trinh rất ít khi chủ động can thiệp vào chuyện của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong ở trường nội trú cũng được, đổi ký túc xá cũng được, thậm chí là chuyển ra ngoài ở cùng Chu Ải cũng được, Trần Trinh đều không nói gì, bởi vì chú nhìn ra được Trần Tầm Phong rất để tâm đến Chu Ải, trước sau đã mười mấy năm rồi, Trần Tầm Phong chỉ nhớ mãi mỗi Chu Ải, bản thân Trần Trinh là người đồng tính, chú sẽ không nói chuyện tình cảm với Trần Tầm Phong, nhưng với tư cách là người ngoài cuộc, chú gần như chứng kiến tận mắt tình cảm của Trần Tầm Phong dành cho Chu Ải ngày càng sâu đậm và biến chất.
Trong mắt Trần Tầm Phong chỉ chứa mỗi Chu Ải, bất kể là khi hắn 9 tuổi hay khi hắn 19 tuổi bây giờ, bất kể giữa bọn họ có từng chia tay hay không, Trần Tầm Phong vẫn cứ bám chặt lấy Chu Ải, vì vậy tình cảm của hắn biến chất dường như là kết quả tất yếu.
Trần Trinh nhìn ra được Trần Tầm Phong rất coi trọng Chu Ải, chú cũng nhìn ra được sự thay đổi và nỗ lực của Trần Tầm Phong, vì vậy về chủ đề tế nhị như hai người sống chung, Trần Trinh sẽ không căn dặn Trần Tầm Phong nhiều, Trần Tầm Phong đã sống cùng chú mười năm, Trần Trinh hiểu rõ hắn, Trần Trinh gần như có thể chắc chắn rằng Trần Tầm Phong rất trân trọng Chu Ải, Trần Tầm Phong sẽ không làm tổn thương Chu Ải.
Trần Tầm Phong không hề kiêng dè, trên đường ra khỏi nhà hàng, hắn vẫn luôn nắm tay Chu Ải, hắn vừa kéo Chu Ải lên thang máy vừa nói với Trần Trinh: "Lần trước cậu tặng vẫn chưa ăn hết."
Cửa thang máy đóng lại, Trần Trinh đứng trước cửa thang máy bóng loáng chỉnh lại quần áo, chú khẽ lẩm bẩm: "Hai chàng trai to xác, chút đồ ăn đó mà ăn không hết được sao?"
Trần Trinh chưa từng đến nơi ở của hai người, nhưng chú vẫn luôn nhờ trợ lý chuyển hoa quả và đồ ăn cho hai người, thậm chí thỉnh thoảng còn chuyển cả đồ ăn nhà hàng đóng gói đến.
Nói xong, chú trực tiếp bỏ qua chủ đề này, hỏi hai người phía sau: "Hôm nay trông cậu thế nào? Tối nay phải đến nhà họ ăn cơm, mẹ nó, có hơi căng thẳng."
Trần Tầm Phong đút tay Chu Ải vào túi áo khoác lông vũ của mình, hắn ngẩng đầu hỏi Trần Trinh: "Cậu căng thẳng cái gì, đã đến mấy lần rồi."
"Vài lần trước chỉ gặp bố mẹ anh ấy, lần này phải gặp ông bà anh ấy." Trần Trinh không muốn hỏi Trần Tầm Phong nữa, chú quay sang hỏi Chu Ải: "Tiểu Ải, hôm nay tôi thế này, trông ổn không?"
Chu Ải ngẩng đầu nhìn Trần Trinh, nhìn bộ vest sơ mi trang trọng đĩnh đạc trên người chú, sau đó khẽ gật đầu.
Trần Trinh cười một tiếng, khi nói chuyện với Chu Ải, giọng điệu của chú sẽ chậm rãi hơn, chú nói: "Vậy là tốt rồi."
Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán năm nay của Chu Ải chỉ có năm ngày, năm ngày này trôi qua như chớp mắt, trừ bữa cơm đi ăn ngoài vào đúng ngày Tết, còn lại hai người đều ở nhà học bài và ngủ.
Trần Tầm Phong dần hình thành một thói quen, hắn thức khuya để học bài, hắn không muốn Chu Ải thức cùng hắn, nhưng lúc ngủ nhất định phải có Chu Ải ở bên, hắn luôn có cảm giác như phải ôm Chu Ải mới ngủ được, khi hắn ngủ, Chu Ải cũng phải ở trên giường.
Trong kỳ nghỉ đông năm ngày ngắn ngủi, điện thoại của Trần Tầm Phong rung liên hồi, đủ loại bạn bè, bạn học, hoặc người thân không tìm thấy cậu của hắn thì tìm đến hắn để chúc Tết, cuối cùng Trần Tầm Phong trực tiếp tắt chuông điện thoại.
Nhưng ngược lại với Trần Tầm Phong, điện thoại của Chu Ải vẫn luôn yên tĩnh như trước, trước và sau Tết, bố mẹ cậu không hề liên lạc với cậu, người duy nhất gọi điện thoại đến là em trai cậu, Chu Hữu Bảo.
Trong nhà không có mấy người biết số điện thoại mới của Chu Ải, vì vậy khi nhìn thấy số điện thoại của tài xế hiện trên màn hình, Chu Ải đã không nghe máy, cậu và tài xế vẫn luôn liên lạc bằng tin nhắn, tài xế sẽ không gọi điện thoại cho cậu.
Nhưng không lâu sau khi cuộc gọi này bị cúp, điện thoại của Chu Ải nhận được một tin nhắn mới từ tài xế, tài xế nhắn một câu, hỏi Chu Ải: Anh ơi, khi nào thì về.
Khi đó, Chu Ải đang ngồi ở đầu giường, cầm máy tính bảng làm bài tập, Trần Tầm Phong ngủ rất say trên đùi cậu, mái tóc đen cọ xát vào quần áo cậu, điện thoại bên cạnh rung nhẹ, Chu Ải cầm điện thoại lên tắt chế độ rung trước, sau đó mới mở tin nhắn, cậu cúi đầu nhìn tin nhắn này, nhưng cậu không trả lời, bên kia cũng không nhắn lại.
Sau kỳ nghỉ Tết trở lại trường, thời gian trôi qua càng nhanh hơn, kỳ thi đại học chính thức bước vào giai đoạn đếm ngược căng thẳng, quãng đời trung học của họ chỉ còn lại bốn tháng cuối cùng.
Đến thời điểm này, lựa chọn của hầu hết học sinh đã rõ ràng, nhóm bạn của Trần Tầm Phong ở lớp 21 thì có người đi du học, có người học nghệ thuật, hoặc cũng có người mặc kệ thành tích vẫn kiên trì thi đại học, trong số đó chỉ có Trần Tầm Phong là trường hợp đặc biệt.
Hồi lớp 10, Trần Tầm Phong là học sinh quậy phá nhất lớp 21, có vài học kỳ, bảng kỷ luật dưới tầng toàn là thông báo kỷ luật của hắn, lúc đó nhiều người đánh giá hắn, nói rằng nếu không phải gia đình hắn đầu tư lớn vào cơ sở hạ tầng của trường thì bản thân hắn đã bị đuổi học vô số lần rồi.
Nhưng có vẻ như từ sau khi lên lớp 11, Trần Tầm Phong đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, hắn đã rất lâu không lên bục chủ tịch đọc kiểm điểm, hắn đã rất lâu không bị kỷ luật, những lời bàn tán xung quanh hắn cũng ít đi, lúc đầu Trần Tầm Phong vẫn thường xuất hiện ở sân bóng hoặc nhà thi đấu của trường, nhưng sau khi lên lớp 12, những lần lộ diện này của hắn đột nhiên giảm hẳn.
Nhưng thay vào đó, cùng với vài lần thi lớn của lớp 12, bức ảnh của Trần Tầm Phong đột nhiên xuất hiện trên bảng danh dự, bức ảnh đó chính là ảnh thẻ chụp khi hắn mới nhập học, gương mặt lạnh lùng bất cần đời của Trần Tầm Phong cứ thế chen vào hàng ngũ top 50 của khối, hắn thi đỗ vào phòng thi số 1, trên bảng danh dự, bức ảnh của hắn và bức ảnh của Chu Ải ở góc trên bên trái tạo thành một đường chéo hoàn hảo.
Hai gương mặt đều không biểu lộ cảm xúc, cùng lúc xuất hiện trên bảng danh dự nền đỏ.
Vào giai đoạn cuối của lớp 12, mức độ chăm chỉ của Trần Tầm Phong không hề thua kém Chu Ải khi đó ở lớp chuyên toán, cuộc sống của hắn dường như chỉ còn lại hai việc là Chu Ải và học tập, sự tập trung của hắn thậm chí còn tác động đến bạn cùng bàn ham ngủ bên cạnh, ban ngày bạn cùng bàn cũng bắt đầu tỉnh táo để học tập, nhưng sự đầu tư cũng có kết quả rõ ràng, mỗi lần thi Trần Tầm Phong đều tiến bộ, điểm số của hắn ngày càng cao, thứ hạng của hắn trong khối cũng ngày càng cao.
Số báo danh thi của trường đều được sắp xếp theo thứ hạng của khối, đến kỳ thi thử lần 2, Trần Tầm Phong đã thi đỗ vào phòng thi số 1, không những thế, hắn còn đang dần thu hẹp khoảng cách với người đứng đầu phòng thi số 1.
Chu Ải như đang đứng trên đỉnh núi đợi hắn, cậu chờ Trần Tầm Phong vất vả, từng bước một, từng chút một trèo từ dưới lên trên, Trần Tầm Phong đã trèo ba năm, hơn 900 ngày đêm, Trần Tầm Phong chưa bao giờ lơ là, hắn vẫn luôn tiến lên, tiến về phía Chu Ải.
Chu Ải phải sạch sẽ đứng trên đỉnh núi, hắn không muốn Chu Ải cúi xuống với lấy mình, hắn phải tự mình tiến về phía Chu Ải.
Trước kỳ thi đại học, lần thi thử đạt kết quả cao nhất của Trần Tầm Phong xếp thứ 14 trong khối, vị trí phòng thi được sắp xếp theo số báo danh theo hình chữ S, chỉ có lần đó, khi thi Trần Tầm Phong xếp cạnh Chu Ải, hắn là số 14, Chu Ải là số 1, vòng qua hai dãy ghế, vị trí của họ lại chạm vào nhau.
Đó là kỳ thi toàn trường cuối cùng trước kỳ thi đại học, trong lúc họ không nhận ra, thời gian trôi đi rất nhanh, bên ngoài cửa sổ đã là mùa hè tháng 5, lần thi đó, họ ngồi cạnh nhau, cùng cúi đầu làm bài thi, bóng đổ chạm vào nhau dưới chân, hai người ngồi dưới ánh nắng, như thể vai kề vai.
Chiều hôm thi toàn trường xong, Trần Tầm Phong đã chơi một trận bóng rổ với lớp 21.
Cả nửa năm nay, việc rèn luyện thể dục đều đặn nhất của hai người có lẽ là chạy bộ đến trường vào sáng sớm và chiều tối. Ngoài ra, Trần Tầm Phong đã rất lâu rất lâu không dành riêng thời gian để tập thể dục, kỳ thi đại học cận kề, cũng tức là tốt nghiệp và chia ly cận kề, trận đấu bóng rổ trên sân này, các chàng trai đều chơi rất dữ.
Lần này, Chu Ải không cầm sách để đọc, cậu ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh bên sân, chỉ chăm chú nhìn họ chơi bóng, phía xa hoàng hôn buông xuống, đây có lẽ là trận bóng rổ cuối cùng của Trần Tầm Phong ở cấp 3.
Bên sân vẫn có rất nhiều người vây quanh, vẫn có những chàng trai khỏe mạnh hô to rằng sẽ gả cho Trần Tầm Phong khi hắn ghi bàn, các nam sinh nữ sinh khối dưới vẫn vây quanh sân bóng, hò hét và huýt sáo, Chu Ải ngồi trong đám đông ồn ào, ánh mắt cậu chỉ tập trung vào Trần Tầm Phong ở giữa sân.
Cả năm lớp 12, Trần Tầm Phong lại cao thêm, hắn đứng dưới rổ, tay móc vào bóng và ném vào rổ, dáng người vô cùng thoải mái, ánh nắng từ phía tây chiếu đến, vừa khéo chiếu vào góc trán của Trần Tầm Phong, đó là hình ảnh được cất giữ trong tim Chu Ải.
Trần Tầm Phong chơi trọn vẹn trận bóng này, sau khi kết thúc, Giang Xuyên đứng giữa sân, kiểu tóc xù trên đầu rối bù, đối diện Trần Tầm Phong khóc không ra nước mắt, Trần Tầm Phong vừa lau mồ hôi trên mặt, vừa gọi tên Chu Ải qua nửa sân bóng: "Chu Ải."
Chu Ải cầm cặp của hai người đi tới, đến gần cậu nghe thấy giọng nói của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong đang bình tĩnh đánh giá biểu cảm của Giang Xuyên, nói về cậu ta: "Tình cảm dạt dào."
Tống Minh Nghị ở bên cạnh bắt chước Giang Xuyên cười, thấy Chu Ải đi tới thì thu nụ cười trên mặt lại, nhướng mày quan sát biểu cảm của Trần Tầm Phong.
Chu Ải dừng chân, trước tiên đưa nước trong tay cho Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong vừa nhận lấy nước, vừa đổi cặp sang tay mình, tay hắn bẩn, chỉ dùng xương cổ tay khoác vai Chu Ải.
Trần Tầm Phong khoác vai Chu Ải nói với họ: "Trước không ăn cơm, đợi thi xong rồi ăn." Nói xong, hắn nhìn Chu Ải, bổ sung thêm một câu: "Tao và Chu Ải đi trước."
Tống Minh Nghị sắp đi du học, cậu ta không định tham gia kỳ thi đại học, nên tỏ ra đặc biệt thoải mái, cậu ta đứng tại chỗ cười, giơ cằm về phía họ: "Phải cố gắng nhé, hai học sinh giỏi bây giờ."
Trần Tầm Phong dẫn Chu Ải đi về phía trước, khi đi ngang qua họ, hắn nói một câu: "Đi đây."
Tống Minh Nghị quay đầu lại, nhìn bóng lưng hai người rời đi, ánh sáng màu cam của hoàng hôn trải khắp sân thể dục, trên đường chạy màu đỏ có người đi qua lại, họ thong thả đi giữa đám đông, giống như mỗi lần ra ngoài chơi bóng trước đây, Trần Tầm Phong vẫn luôn dẫn Chu Ải đi trước, hắn đi bên trái Chu Ải, hoặc khoác vai Chu Ải, hoặc nắm cổ tay cậu, đi được vài bước, Trần Tầm Phong sẽ nghiêng đầu nói chuyện với Chu Ải.
Bóng lưng của họ trùng lặp với rất nhiều lần trước đây, Chu Ải mặc áo phông ngắn tay đồng phục màu trắng, Trần Tầm Phong mặc áo phông đen thuần, một người thanh tú, một người phóng khoáng, nhưng lần này, có lẽ là lần cuối cùng trong thời học sinh của họ.
Hoàng hôn dần buông, bóng dáng của họ ngày càng xa, cuối cùng biến mất hoàn toàn trong đó.