Trúc Mộc Lang Mã

Chương 29: Clean Shot!




Kỳ nghỉ hè này, Nhất Trung đã sửa lại phòng thể chất, sân bóng rổ và sân bóng chuyền mới đều đổi thành sàn gỗ, Phó Khôn cảm thấy rất lãng phí, chẳng mấy chốc, sàn nhà sẽ đá một cái là một phiến bay đi.
Thi đấu bóng rổ lần này làm rất rầm rộ, sân bãi bên trong lẫn bên ngoài đều căng băng rôn, trong tủ kính còn dán cả áp phích tuyên truyền rất to.
Trong áp phích tuyên truyền có hai tấm là Phó Khôn vẽ, Trần Lị khoe với thầy cô, chỉ thiếu điều nói Phó Khôn là họa sĩ truyện tranh nữa thôi, Phó Khôn nằm sấp trên bàn trong văn phòng của thầy vẽ chừng mấy ngày mới coi như vẽ xong.
“Xem đi, quả đúng là chấn động luôn.” Trần Lị nhìn áp phích tuyên truyền bên trong tủ kính, xuýt xoa liên tục, “Khôn Tử, sau này tao viết truyện, mày vẽ tranh đi, hai ta ra quyển sách, đảm bảo kiếm được nhiều tiền hơn mày gắp thú bông.”
“Truyện gì?” Phó Khôn đi về phía sân bóng, trận của lớp Phó Nhất Kiệt là trận đầu sau tan học, cậu đến sớm, “Suất ca mặt lạnh tiếu giai nhân?”
“Không, đại ca hắc đạo yêu tiểu bạch dương.”
“Mày có thể nghĩ đến mấy cái bình thường được không?” Cẩu Thịnh không nhịn được chen miệng vào, “Đừng có đọc ngôn tình nữa.”
“Không đọc lâu rồi, giờ tao đang đọc Tam Mao,” Trần Lị bĩu môi, “Tao muốn làm một cô gái căng buồm giữa cát!”
*là một nhà văn Đài Loan, du học châu Âu… sau đó định cư ở Sahara, quần đảo Canali, về Đài Loan dạy đại học năm 1981, viết tản văn dọc đường bà lưu lạc khắp thế giới. Một vài tác phẩm tiêu biểu của bà là  “Cố sự Sahara”, “Mùa mưa không đến nữa”,…
“Cẩu Thặng! Chốc nữa hai ta cho nó toại nguyện.” Phó Khôn nghiến răng.
“Toại nguyện thế nào?”
“Ấn mặt nó vào trong hố cát là được, trường mình có ba cái hố, ấn vào từng cái một.”
“Chán,” Trần Lị phất tay, nhảy ra tới phía trước hai bọn họ, “Sau này lúc tao đến sa mạc sẽ gửi ảnh cho bọn mày.”
“Nhớ mang đủ nước.” Cẩu Thịnh nhắc nó.
“Không có nước thì cũng chỉ có thể uống nước tiểu.” Phó Khôn nói.
Sau đó, cậu và Cẩu Thịnh đã nhanh chóng lạc đề khỏi chuyện cô gái lưu lạc giương buồm giữa cát, sang chuyện dưới tình huống không có nước, một cốc nước có thể dùng tuần hoàn bao nhiêu lần, và dựa vào cân nặng của Trần Lị có thể chịu đựng bao nhiêu ngày.
Phó Khôn đi tới một bên sân bóng rổ, vẫn chưa tìm thấy Phó Nhất Kiệt đâu, đã nghe thấy mấy đứa con gái gọi dài: “Phó Khôn—— em trai cậu đâu——“
Không ít đứa con gái lớp bọn họ đều tới, cả lớp bên cạnh nữa.
“Thặng!” Trần Lị quay lại, mặt nghiêm trọng nhìn Cẩu Thịnh, “Mày có thấy chán đời không?”
“Tao chán cái gì?” Cẩu Thịnh thấy rất khó hiểu.
“Mày, còn có cái gì gì, à đúng, Tôn Vĩ, hai đứa mày đều là anh em tốt của Phó Khôn đúng không?”
“Ừ.”
“Hai người bọn mày cả ngày dính với Phó Khôn, vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân không ai theo đuổi bọn mày à?” Giọng của Trần Lị rất đau xót.
“Không, nguyên nhân là gì?”
“Hai đứa bọn mày thiếu hụt kỹ năng thu hút bọn con gái!” Trần Lị nói rất nghiêm túc, “Ngoại hình thì thôi không nói, vẽ tranh này, chơi điện tử này…”
“Này mà cũng thu hút con gái?” Cẩu Thịnh ngắt lời con bé, “Dẹp đi, kỹ năng này với Phó Khôn, có liên quan gì đến bọn con gái đâu, chỉ liên quan đến tiền thôi, mày cả ngày bán tranh bán thú bông cho nó mà mày còn không biết à?”
“Mày đúng là hết thuốc chữa rồi con ạ.” Trần Lị lườm nó một cái.
“Hai đứa mày cứ tiếp tục, tao đi đây một chuyến.” Phó Khôn chỉ sang đối diện, Phó Nhất Kiệt mặc đồng phục in số 6 đang ngồi xổm bên kia sân bóng nhìn cậu.
Lớp số hai của Phó Nhất Kiệt không có ưu thế về chiều cao, Phó Khôn nhìn qua, người lớp số bốn đối thủ rõ ràng có chiều cao bình quân vượt quá bọn họ.
“Cứ thả lỏng,” Phó Khôn ngồi xổm xuống cạnh nó, “Anh dẫn đội cổ động tới cho em.”
“Ừm.” Phó Nhất Kiệt xoa tay.
“Đừng cố quá, cố gắng chuyền bóng từ dưới, chúng nó cao, đừng để bị thương.”
“Ừ,” Phó Nhất Kiệt nhìn qua sân bóng, “Anh, chốc nữa bọn em công bên kia, anh đứng dưới rổ bên kia đi.”
“Sao lại thế?” Phó Khôn ngơ ngác, tầm nhìn dưới rổ không tốt, đứng hai bên mới nhìn rõ được chứ.
“Hai bên nhiều người, em sợ không tìm được anh.”
“…Anh thể nào chả hét, em không tìm theo tiếng được à?”
“Anh hét được bằng mấy đứa con gái kia à?” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn cậu, “Anh đứng dưới rổ, bọn em nhất định sẽ áp được chúng nó.”
“Được.” Phó Khôn gật đầu.
Tung đồng xu chọn được bên sân xong, Phó Khôn và Cẩu Thịnh cùng với Trần Lị đều dùng cặp sách đệm mông, ngồi dưới rổ lớp số bốn.
“Em mày như bình sứ trắng ý,” Trần Lị nhìn Phó Nhất Kiệt đứng ở đường giữa sân chờ tranh bóng, “Đừng để bị vỡ.”
“Không đâu,” Phó Khôn cười khặc khặc, “Nó khỏe lắm, cả năm bốn mùa gió tuyết nắng mưa lưu lạc, sức khỏe tốt hơn tao.”
“Em mày học lớp số hai đúng không, ôi bọn con gái lớp đấy xinh phết…” Cẩu Thịnh không có hứng thú gì với Phó Nhất Kiệt, chỉ liên tục nhìn chằm chằm vào con gái lớp nó.
“Mày cũng phải nhìn lại mình đi.” Trần Lị lấy từ trong cặp ra một cái quạt nhỏ, vừa quạt vừa nói.
Sau một tiếng tuýt còi, trận đấu bắt đầu, cầu thủ tranh bóng của hai bên nhảy lên giữa tiếng gào hét.
Khiến Phó Khôn bất ngờ là, cầu thủ lớp Phó Nhất Kiệt rõ ràng thấp hơn đối phương nửa cái đầu, vậy mà lại nhảy tới được, chuyền bóng cho Phó Nhất Kiệt.
“Ô——“ Phó Khôn vừa thấy Phó Nhất Kiệt bắt được bóng, lập tức dậm chân hét lên.
“Tao đệt, em mày được đấy!” Cẩu Thịnh cũng hô lên.
Phó Khôn chưa bao giờ xem Phó Nhất Kiệt chính thức chơi bóng rổ, chỉ biết là dưới dạy bảo của Trương Thanh Khải, kiến thức cơ bản của thằng nhóc này cũng không tệ lắm, nhưng tới lúc nhìn thấy Phó Nhất Kiệt dẫn bóng chạy tới dưới rổ, cậu đã nhảy dựng hét lên một tiếng.
Phó Nhất Kiệt dẫn bóng rất vững vàng, qua người cũng linh hoạt, bởi vì người không cao, hai kẻ bên kia muốn cướp bóng từ phía dưới đều bị lướt qua.
“Mau ném đi! Bé cưng Tiểu Bạch mau ném đi!” Trần Lị cũng nhảy dựng lên gào cùng.
Phó Khôn ngay tức khắc còn chưa phản ứng được bé cưng Tiểu Bạch này là gọi ai.
“Ném vào cái rắm,” Phó Khôn nói, đường Phó Nhất Kiệt lên rổ đã bị vây kín.
Phó Nhất Kiệt không ném bóng vào rổ, mà trở tay chuyền bóng cho số 14 theo sau.
Số 14 không phản ứng kịp, lúc bắt bóng suýt nữa tuột khỏi tay, lúc ném rổ cũng vội, vì muốn ra tay trước lúc đối phương nhào tới cản lại, đã ném bừa bóng về hướng rổ, không vào.
Người lớp số bốn cướp được bảng rổ, chiến trường cấp tốc được dời sang dưới rổ bên kia.
“Loạn hết!” Phó Khôn không nhịn được hô một tiếng, đám trẻ con lớp 7 chơi bóng chẳng biết phối hợp gì cả, cũng chẳng biết trước đó luyện thế nào.
Đang nghĩ ngợi, đầu sân bên kia đột nhiên bùng nổ lên một đợt gào hét.
Phó Khôn lấy tay chắn nắng nhìn sang, có lẽ là trong hỗn loạn, bóng lọt ra ngoài, bị Phó Nhất Kiệt bắt được.
“Lên lên lên!” Phó Khôn vừa nhảy vừa phất tay hô to.
“Phó Nhất Kiệt xông lên——“ Giọng của đám con gái hét, quả nhiên, Phó Khôn không thể nào sánh nổi, trong nháy mắt đã lấp luôn tiếng gào của cậu.
Phó Nhất Kiệt nhân lúc một đám người chưa phản ứng lại được, ôm bóng quay người dẫn bóng về phía này, có điều qua giữa sân lại bị người chặn lại, một chọi một.
Nhìn tư thế chặn bóng, người kia hẳn là biết chơi bóng, vóc dáng cũng cao hơn Phó Nhất Kiệt không ít, Phó Khôn lập tức lau mồ hôi.
Nhưng động tác tiếp theo của Phó Nhất Kiệt lại làm cho cậu nhếch nửa miệng ngây người.
Dừng bóng, bóng qua hai chân tránh đối phương cướp bóng, bóng qua lưng, ngay lúc đối phương muốn dán lại tiếp tục cướp bóng, tay phải nó ngoắc lên, đổi sang tay trái, tiếp đó, giữa một tràng tiếng hét chói tai, dùng tay trái dẫn bóng thoảng qua hàng thủ, vọt tới dưới rổ.
Phó Khôn quả thực không có cách nào biểu đạt dược hãnh diện trong lòng mình, hét to về phía Phó Nhất Kiệt đang dẫn bóng tới: “Phó Nhất Kiệt! Anh yêu em——“
Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn cậu, khóe miệng cong lên, dừng lại trước vạch ba điểm, đổi bóng sang tay phải ném bóng đi.
“Đệt!” Phó Khôn sững sờ.
“Vào rồi!” Cẩu Thịnh nhảy dựng lên.
Bóng vẽ nên một đường vòng cung thật dài trên không, rơi vào trong rổ.
“Đẹp lắm!” Trần Lị vòng tay xung quanh miệng hét, “Ba điểm!”
“Clean shot!” Cẩu Thịnh hét.
Phó Nhất Kiệt hơi đắc ý híp mắt lại cười với Phó Khôn, thật ra tay trái nó cũng ném vào được, nhưng nó không muốn có sai lầm gì trước mặt Phó Khôn cả, cho nên vẫn dùng tay phải, khỏe hơn một chút.
Ba điểm đẹp đẽ hơn người này, phối hợp với tiếng hò hét của đám con gái cổ động trong sân, lập tức khiến ý chí chiến đấu của cầu thủ lớp Phó Nhất Kiệt sục sôi, bắt đầu đánh áp đối phương.
Thật ra vẫn không có kết cấu gì như cũ, cao siêu như phối hợp thì lại càng không thấy đâu, huấn luyện viên cũng không có, lúc tạm nghỉ, hoạt động chủ yếu là uống nước rồi ra vẻ với bọn con gái, nhưng cũng không đỡ nổi đám con trai liều mạng như cắn thuốc.
Phó Nhất Kiệt không ném rổ quá nhiều, chủ yếu phụ trách dẫn bóng từ đường biên tới dưới rổ sau đó chuyền bóng cho đồng đội lên rổ, còn cả, nhân thể ý đồ tổ chức tiến công.
Nửa sau trận, bọn Phó Khôn đổi sang ngồi dưới rổ bên kia, sắp kết thúc, điểm số đã chênh đến 11 điểm.
Mồ hôi Phó Khôn đã ướt đẫm áo, xem Phó Nhất Kiệt thi đấu còn dùng sức hơn cả chính cậu vào sân.
“Thật sự không ngờ được, em mày trông con ngoan trò giỏi thế, chơi bóng rổ lại ngầu thế!” Trần Lị phẩy quạt lia lịa, mặt bị hò hét cho đỏ lên, “Mày nói xem tao thành thích thầm em mày, đáng tin không?”
“Mày không yên được à?” Phó Khôn  hơi bất đắc dĩ.
“Thôi, vẫn cứ thích thầm mày đi, tao là người một lòng một dạ.” Trần Li nói thêm.
“Buông tay đi,” Phó Khôn cười, “Đối với tao mày là con trai.”
“Ngực to chẳng để làm gì.” Cẩu Thịnh lại tiếp một câu.
“Cút! Có ai như chúng mày không!”
“Kìa!” Cẩu Thịnh hô to một tiếng, chỉ vào sân.
Phó Nhất Kiệt dẫn bóng từ đường biên chạy tới rổ đối diện, trận tranh tài chỉ còn một phút là kết thúc, dựa theo nhịp điệu thi đấu của bọn họ, đây cơ bản cũng là lần tấn công cuối cùng.
Phó Nhất Kiệt thấy Phó Khôn đứng dậy, lập tức tỉnh táo.
Nó không phải người thích gây chú ý, lúc người khác hò hét tên nó, nó cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng lúc đối mặt với Phó Khôn thì lại khác, nó muốn biểu hiện xuất sắc trước mặt Phó Khôn.
Kết trận một cách hoàn mỹ đi!
Phó Nhất Kiệt dùng khóe mắt liếc một vòng xung quanh, bởi vì điểm số đã cách biệt, đối phương đã không có khả năng gỡ gạc nữa, gần như đã từ bỏ phòng thủ, cho nên trước mặt nó gần như là vườn không nhà trống.
Nó quyết định giở một chiêu này.
Chiêu này là Trương Thanh Khải dạy nó, nó đã luyện lâu lắm rồi, bình thường cũng đều dùng lúc không chịu áp lực tỷ số.
Phó Nhất Kiệt vọt tới dưới rổ, giờ nó không ném ba điểm, mà chọn ba bước lên rổ.
Nhưng cũng không phải trực tiếp giơ tay lên ném rổ, sau khi bước ra một bước, nó đột nhiên trở tay dùng tay phải ngoắc bóng ra ngoài.
“Trâu quá!” Phó Khôn hô một tiếng, cậu nhìn ra được, Phó Nhất Kiệt là muốn từ phía sau đổi bóng sang tay trái, rồi dùng tay trái ném bóng.
Bốn phía lập tức bùng nổ một đợt reo hò.
Giữa một tràng tiếng gào thét, quả bóng từ tay phải Phó Nhất Kiệt vòng ra phía sau, sau đó chạm vào tay trái.
Sau đó, tuột khỏi tay, bay về phía trước.
Quả bóng dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, cứ thế bay thẳng qua đường biên, đập thẳng vào mặt Phó Khôn đang đứng dậy chuẩn bị khen hay.
Một tiếng kêu “Hay” của Phó Khôn bị bóng đập lại vào bụng, ngay lúc cậu bụm mặt cúi người xuống, đã chuyển thành một tiếng gào đầy bi phẫn: “Tao —— đệt!”
Khán giả ngoài sân, sau hai giây trầm mặc, đã cười phá lên.
Cầu thủ trên sân cũng không nhịn được, lúc tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, đều chạy tới bên cạnh Phó Nhất Kiệt vỗ lên bả vai nó vừa cười vừa nói: “Chính xác lắm!”
Lúc Phó Nhất Kiệt chạy tới trước mặt Phó Khôn, Phó Khôn mới vừa dùng khăn tay nghe nói là nhập khẩu từ Nhật Bản của Trần Lị bịt mũi.
“Chảy máu mũi à?” Nó lập tức cuống cuồng.
“Ừ,” Phó Khôn bịt mũi, nói bằng giọng buồn bực, “Cái trò này của cụ ở đâu ra thế?”
“Chơi hỏng rồi.” Phó Nhất Kiệt cau mày.
“Em chơi anh trai em thành công đấy chứ,” Trần Lị khen ngợi nó, “Bé con, em chơi bóng giỏi thật đấy, sau trận này chị thành fan của em luôn!”
“Phó Nhất Kiệt,” Một đứa con gái cao cao chạy tới từ phía sau, đụng vào tay Phó Nhất Kiệt, đưa bình nước cho nó, “Uống nước đi.”
“Cảm ơn,” Phó Nhất Kiệt nhận lấy nước, đây là lớp phó thể chất Thôi Dung của lớp nó.
“Cậu chơi giỏi lắm!” Thôi Dung dựng ngón tay cái với nó, “Siêu thật ấy.”
“Cảm ơn,” Phó Nhất Kiệt nói.
Thôi Dung đi rồi, Phó Khôn bịt mũi nhìn Phó Nhất Kiệt: “Anh bảo này, bình thường em cũng thế à?”
“Thế nào?” Phó Nhất Kiệt ngơ ngác.
“Ngoài cảm ơn ra thì không nói gì nữa?”
“Vậy thì nói gì? Cậu vất vả rồi?”
Phó Khôn lườm nó một cái, bóp mũi: “Em khờ thật hay giả khờ đấy?”
“Khờ thật,” Phó Nhất Kiệt trả lời rất trôi chảy thẳng thắn.
“Anh biết sao em không có bạn gái rồi,” Phó Khôn khom lưng nhặt cặp từ dưới đất lên, “Em đi thu dọn đồ đạc đi, anh chờ em ở nhà xe.”
Phó Nhất Kiệt thu dọn cặp sách lung tung và quần áo lại, chạy tới nhà xe không thấy Phó Khôn đâu, đợi một lúc mới thấy Phó Khôn nhét hai cục giấy trong lỗ mũi, chậm rãi đi tới.
“Còn chảy máu không?” Nó chạy tới.
“Đỡ lắm rồi, không có chuyện gì cả, chỉ là đột ngột quá, làm anh giật cả mình,” Phó Khôn đẩy xe ra khỏi nhà xe, giọng nói có lẫn giọng mũi, “Tiếc quá, không giở được chiêu bí mật.”
“Đau không? Không bị đập gãy đấy chứ?” Phó Nhất Kiệt đột nhiên nhớ lại mũi Uông Chí Cường năm đó, lập tức hơi lo lắng.
“Không gãy, em nghĩ em có bao nhiêu sức?” Phó Khôn lên xe, đạp một cái, “Lên, đi về.”
Phó Nhất Kiệt chạy hai bước lên xe, đầu dựa lên lưng Phó Khôn, hơi phiền muộn, nói một cách chính xác thì, càng nghĩ lại càng rầu.
Vốn là một trận bóng rõ đẹp, kết thúc để mình kết đẹp như thế, giở một chiêu bí mật thôi mà giở cho Phó Khôn máu me đầy mặt, chẳng hiểu là thế nào!
“Một Khúc,” Phó Khôn thả tay lái, đưa hai tay ra sau xoa xoa mặt Phó Nhất Kiệt, “Thật không ngờ được.”
“Không ngờ được anh xem em thi đấu thôi mà chảy được máu mũi,” Phó Nhất Kiệt rất nhanh đã dùng mặt dụi dụi vào lòng bàn tay Phó Khôn, “Ngày mai ai cũng biết em trai Phó Khôn dùng bóng đập mặt Phó Khôn.”
Phó Khôn cười, nở nụ cười một lúc rồi mới nói: “Anh định nói là, anh không ngờ em chơi bóng rổ lại tới trình này cơ đấy, anh nhớ em trước đây chơi làm gì tốt thế, hôm nay xem thi đấu xong, tự nhiên cảm thấy em không giống búp bê nữa.”
“Em không giống từ lâu rồi, anh chưa già mà trí nhớ đã suy giảm mạnh thế,” Phó Nhất Kiệt chép miệng, “Em chơi hay thật à?”
“Ừ, anh hét khàn cả cổ họng luôn.”
“Chắc là vì đối thủ yếu quá nên mới thấy thế,” Phó Nhất Kiệt trả lời khiêm tốn, trong lòng rất đắc ý, tuy pha cuối cùng chơi hỏng, nhưng trước đó vẫn rất chi là đỉnh, “Lúc lớp anh thi đấu em đi em cũng sẽ hét.”
“Anh chuẩn bị cho em cái loa.”
Phó Khôn đạp xe tới ngoài cổng, đột nhiên bóp mạnh phanh xe, mặt Phó Nhất Kiệt đập vào lưng cậu một cái: “Sao thế?”
“Cái xe kia…” Phó Khôn chống một chân xuống đất, nhìn chằm chằm phía trước.
Phó Nhất Kiệt vừa nghe là thấy căng thẳng trong lòng, nhảy xuống khỏi yên sau, cùng nhìn về phía trước.
Ven đường bên ngoài sân ký túc xá công ty giao thông công cộng, một chiếc xe ô tô con màu đen đang đậu.
Kiểu xe và biển số xe nó đều nhớ như in, đây là xe của Lã Diễn Thu!
“Cô ta đến à?” Phó Nhất Kiệt đột nhiên thấy sợ, sao cô ta lại tìm được nhà mình?
“Chắc vậy…” Phó Khôn cũng xuống xe, nhìn chằm chằm vào xe ô tô con màu đen, “Tìm thấy thế nào nhỉ!”
Phó Nhất Kiệt không nói gì, khoảng thời gian gần đây Lã Diễn Thu không hề xuất hiện lại, nó ấp ủ may mắn trong lòng, cảm thấy có lẽ cô ta đã hiểu được thái độ của mình, sẽ không quay về tìm nữa.
Không ngờ rằng giờ đột nhiên lại thấy Lã Diễn Thu trước cửa nhà mình, điều này khiến Phó Nhất Kiệt lập tức như thể bị dội một chậu nước đá xuống người, tâm trạng tốt đẹp trước đó qua nháy mắt đã chẳng còn sót lại chút gì.
“Vào nhà xem đi.” Phó Khôn đẩy xe, chuẩn bị đi vào sân.
“Không,” Phó Nhất Kiệt kéo tay cậu lại, “Đừng vào vội, giờ mà vào, ngộ nhỡ cô ta kéo em lại nói là nhớ em thế nào thế nào thì sao, mẹ sẽ mềm lòng mất.”
“Cô ta không kéo em thì cũng nói được là nhớ em thế nào mà, mẹ không phải là vẫn mềm lòng thế à?” Phó Khôn thở dài.
“Không giống,” Phó Nhất Kiệt quay người đi về phía một quầy đồ uống lạnh bên kia đường, “Em nói cho anh biết thịt kho tàu ăn ngon thế nào, với đặt một bát thịt kho tàu trước mặt anh, có thể giống nhau được chắc.”
Phó Khôn ngơ ngác, cảm thấy so sánh này của Phó Nhất Kiệt hơi thần kỳ, nhưng vẫn cùng nó sang đường, dựng xe dưới tán cây ven đường, vào trong quầy mua hai phần đá bào.
Cho tới lúc ăn gần xong đá bào rồi, Lã Diễn Thu mới cúi đầu đi từ trong sân ra, tay thi thoảng lại ấn nhẹ lên hai mắt, tiếp đó lên xe, rất nhanh đã lái xe biến mất cuối con đường.
“Đi, về nhà đi.” Phó Khôn đứng lên.
“Anh,” Phó Nhất Kiệt không nhúc nhích, “Anh đứng về phía em đúng không? Em không đi.”
“Chuyện gì anh cũng đứng về phía em hết.”
Lúc hai đứa lên tầng, vô tình gặp mấy người hàng xóm, ai cũng trông có vẻ rất bình tĩnh, Lã Diễn Thu hẳn là chưa làm cho chuyện rùm beng tới mức người trong tầng đều biết.
Phó Nhất Kiệt đẩy cửa nhà ra, tim đập thình thịch, giờ nó phải đối mặt với một chuyện lớn tới mức mình hoàn toàn không có năng lực xử lý được, tuy rằng nó có cách nghĩ của mình, nhưng cũng biết, có một số việc, e là không thể giải quyết được một cách đơn giản.
Mẹ ngồi trên ghế sofa, bố đứng trước bàn, thả lá trà vào ấm.
“Mẹ.” Phó Nhất Kiệt gọi.
Mẹ quay đầu lại thấy là nó, đột nhiên nhảy dựng lên, xông tới đập một cái vào tay nó.
Phó Nhất Kiệt bị một phát đánh này đánh cho lảo đảo, cả người đều mông lung, từ nhỏ tới lớn, mẹ chưa bao giờ động tới một đầu ngón tay của nó cả.
“Mẹ, mẹ làm gì thế!” Phó Khôn nhanh chóng chắn trước người Phó Nhất Kiệt.
“Còn cả cái đồ đầu óc không có nếp nhăn này nữa!” Mẹ lại đập một cái lên lưng Phó Khôn.
Phó Khôn cảm thấy một chưởng này của mẹ có thể coi là công lực thâm hậu, đập cho cậu cảm thấy lưỡi mình cũng sắp văng ra ngoài luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.