Trúc Mộc Lang Mã

Chương 56: Cậu là thế, đúng không?




Tưởng Tùng vừa nói ra câu này, Phó Nhất Kiệt vốn đang hơi choáng váng lập tức tỉnh táo.
“Cái gì?” Nó nhìn chằm chằm vào Tưởng Tùng.
“Không có gì,” Tưởng Tùng nở nụ cười, “Tùy tiện nói thế thôi, đỡ hơn chưa? Về muộn thêm nữa, Lưu Vĩ sẽ nói phòng ký túc chúng ta là phòng ký túc không tiến bộ mất.”
“Đi thôi.” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn bạn, rồi chậm rãi đi về ký túc xá.
Nó đang liều mạng hồi tưởng trong lòng, lúc mình ở cùng với Tưởng Tùng rốt cuộc đã có chỗ nào biểu hiện ra thông tin như “Trong lòng có người khác” hay không, thế nhưng suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không cảm thấy có sơ hở ở chỗ nào hết.
Bị Tưởng Tùng làm cho cả kinh, giờ đầu nó không choáng, chân cũng không mềm, bước đi cũng không lảo đảo nữa, một mạch đi thẳng vào tầng một không hề vất vả, vững vàng vô cùng.
Lúc về đến phòng ký túc, Hứa Hào và Ngũ Bình Sơn mới vừa vào phòng, Lưu Vĩ ngồi trên giường mình, sắc mặt rất nặng nề, trong phòng cũng không có ai nói chuyện, Phó Nhất Kiệt vừa bước vào phòng đã cảm nhận được áp lực nặng nề.
“Mấy người các cậu sau này có thể đừng về muộn như thế được không?” Lưu Vĩ nhìn Tưởng Tùng.
Có lẽ là bởi vì Tưởng Tùng nói chuyện lúc nào cũng thẳng thắn, mỗi lần chặn họng Lưu Vĩ đều là cậu ta mở miệng, cho nên giờ Lưu Vĩ đều nhắm cậu ta làm mục tiêu chính.
“Ngại quá,” Tưởng Tùng hôm nay hiếm thấy không chặn họng cậu ta một lần, cầm khăn mặt chuẩn bị đi tắm, “Có ai muốn tắm trước không? Không ai thì để tớ trước?”
“Cậu trước đi,” Ngũ Bình Sơn cầm bình nước uống từ tốn, “Tớ phải từ từ.”
“Chẳng biết mấy người đến học hay đến uống rượu,” Lưu Vĩ bực dọc nằm lại trên giường, cầm sách, mặt mày khinh thường, “Sau này tốt nghiệp, bộ dạng như thế mà còn dám khám bệnh cho người khác?”
“Vậy để tớ tắm.” Tưởng Tùng đi vào nhà vệ sinh.
Lưu Vĩ nói tiếp: “Đừng tưởng có tiền thôi là cái gì cũng được, dùng tiền vào được trường này, rồi như thế, sau này còn…”
Phó Nhất Kiệt vốn đang ngồi trên giường Tưởng Tùng đột nhiên nhảy dậy, vọt vào nhà vệ sinh theo Tưởng Tùng, rồi đẩy bạn ra ngoài: “Tớ nôn cái đã.”
Tưởng Tùng cười, ra khỏi nhà vệ sinh, cầm khăn đi tới trước mặt Lưu Vĩ: “Vĩ ca, đừng có sống trong tưởng tượng của mình nữa, trong phòng này chẳng có ai là dùng tiền vào được trường này cả, thủ khoa khóa này của chúng ta còn đang nôn trong nhà vệ sinh kìa.”
Lưu Vĩ cười lạnh một tiếng, rồi nhìn về phía nhà vệ sinh, không nói gì nữa, ném sách lên bàn, trở mình quay về phía tường nhắm hai mắt lại.
Lúc Phó Nhất Kiệt đi ra khỏi nhà vệ sinh, hai mắt đã bị nôn cho đỏ ửng, cảm giác trước mắt mịt mờ hơi nước, dựa vào khung cửa hít vào thở ra một trận: “Ôi, choáng chết mất thôi.”
“Tửu lượng của Nhất Kiệt không được rồi,” Hứa Hào cười nói, mấy người bọn họ đều uống hơi say, nhưng chỉ có đúng Phó Nhất Kiệt nôn, “Nôn xong có đỡ hơn không?”
“Ừ,” Phó Nhất Kiệt vỗ vỗ Tưởng Tùng, đi tới trước ngăn tủ mình, “Để tớ tắm trước đi, tớ không chịu nổi nữa, muốn đi ngủ.”
“Vậy cậu tắm trước đi,” Tưởng Tùng nằm về trên giường mình, “Có cần gửi tin nhắn cho anh cậu không? Báo với anh ấy là cậu về rồi.”
“Không gửi, giờ tớ không nhìn rõ nữa,” Phó Nhất Kiệt rút bừa một bộ quần áo, lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, loạng choạng đóng sầm cửa lại.
Tiếng đóng cưa hơi to, Lưu Vĩ không nhịn được đạp lên ván giường một cái.
Tưởng Tùng liếc mắt nhìn về phía Lưu Vĩ, không nói gì, hôm nay là mấy người họ uống rượu  về muộn, cho nên cậu ta không muốn nói thêm gì cả, nhưng ký túc xá có một người như thế, sau này bọn họ ra ngoài chơi chắc chả bao giờ chơi được thoải mái.
Phó Nhất Kiệt ngồi xổm dưới vòi hoa sen, nước nóng xối lên người, làm nó thoải mái hơn không ít.
Đầu vẫn váng, cảm giác trước đó đã bớt đi, giờ lại nổi lên, nhưng trong lòng nó vẫn tỉnh táo, mơ hồ lại hơi bất an.
Nó định nhắn tin cho Phó Khôn, nhưng bị Tưởng Tùng hỏi, nó lại không định gửi nữa, có lẽ là mình quá nhạy cảm, giờ mỗi một câu nói của Tưởng Tùng, nó đều cảm thấy không chỉ có ý nghĩa bên ngoài.
“Aiii.” Nó đưa tay lên, vò vò tóc mình mấy cái.
Nó có kích động muốn gọi Tưởng Tùng ra ngoài tâm sự rõ ràng, lâu như vậy, Tưởng Tùng có lẽ là một người khiến nó có cảm giác có thể nói ra những điều mình nghẹn lâu trong lòng.
Thế nhưng…
E rằng chính là bởi vì đã nín nhịn trong lòng lâu đến vậy, nó không biết liệu có phải là vì mình đã quen với sự ngột ngạt này hay không, kích động này vừa lóe lên trong đầu, chớp mắt cái đã bị nó đè nén xuống.
Nó cảm thấy rất lúng túng, nó chưa hề có can đảm tiết lộ nội tâm mình với bất cứ ai, chứ đừng nói là chuyện như vậy, kể cả từ nhỏ tới lớn, trong lòng nó thật sự nghĩ gì, ngay cả Phó Khôn cũng chẳng biết rõ hết.
Nó đã quen gói ghém mình lại, hiện ra trước mắt người khác, phải là Phó Nhất Kiệt ưu tú, thận trọng, không khiến người ta bận lòng.
Nó chậm rãi đứng dậy, chống tay lên tường, hít vào một hơi thật dài, còn chưa hít xong đã bị sặc một cái, ho khan một lúc lâu.
Tắm xong đi ra ngoài, Hứa Hào và Ngũ Bình Sơn đã nằm lên giường ngủ, quần áo còn không thay, chỉ có mình Tưởng Tùng vẫn đang nằm trên giường nghịch điện thoại di động.
“Ngủ hết rồi à?” Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng hỏi.
“Ừ, cậu xong chưa?”
“Dễ chịu hơn rồi, cậu tắm đi, tớ ngủ.” Phó Nhất Kiệt leo lên giường trên, lấy điện thoại di động ra cầm trong tay, phân vân không biết có nên nhắn tin cho Phó Khôn không.
Mãi cho tới lúc Tưởng Tùng đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại rồi, Phó Nhất Kiệt mới nhanh chóng gửi một tin nhắn qua, em nằm xuống rồi.
Còn chưa đặt điện thoại di động xuống, tin nhắn của Phó Khôn đã tới, ngủ ngon.
Phó Nhất Kiệt nhét điện thoại xuống dưới gối, rồi tiện tay kéo cái quần lót của Phó Khôn ở dưới gối ra ngoài, nắm trong tay xoa nhẹ nhàng.
May mà có gửi tin nhắn, Phó Khôn ngoài miệng nói không cần gửi, nhưng chắc cũng không ngủ được, vẫn luôn chờ.
Năm một không có nhiều môn để học, cũng không có lớp chuyên ngành, lúc nhìn thời khóa biểu, không ít bạn học đều thất vọng, gì mà hóa học cơ sở, sinh học tế bào, vật lý y khoa, tiếng anh, tin học, cảm giác cứ như đang học cấp ba.
Có điều, đối với nhiều người, năm nhất đại học như thể bị giam mười mấy năm được thả vậy, chỉ có chơi.
Trong ký túc xá, mỗi ngày đều ôm sách đọc, cũng chỉ có Lưu Vĩ và Phó Nhất Kiệt.
Lưu Vĩ đang đọc gì, không ai biết, sách cậu ta đều bọc lại, xem xong nhét dưới gối, bình thường cũng không ai đụng vào đồ của cậu ta, chỉ có cuối tuần trước Ngũ Bình Sơn cầm kính mắt của cậu ta lên nhìn, đã bị cậu ta lầu bầu cả ngày, giờ Ngũ Bình Sơn nhìn thấy đồ đạc của cậu ta là sẽ duy trì khoảng cách ba bước trở lên.
Sách Phó Nhất Kiệt đang đọc đều là sách chuyên ngành, những lúc không có tiết, nó sẽ học ké lớp của năm hai, năm nhất đại học đã có thể thi tiếng anh cấp bốn, nó còn định thi luôn cấp bốn.
“Điểm này của cậu đúng thật là không thay đổi,” Tưởng Tùng nhìn nó xuýt xoa, “Vẫn cố gắng như thế.”
Tưởng Tùng không nghỉ học, lên lớp cũng rất nghiêm túc, nhưng bình thường sẽ không rước thêm việc cho mình, lúc không có lớp cậu ta cũng không ở trường, đi làm thêm, đi net, tụ họp bạn bè, có lúc cả đêm không về ký túc.
“Dù gì cũng không có việc gì mà.” Phó Nhất Kiệt cười, trong lòng nó có mục tiêu rõ ràng, từ tiểu học đã đặt ra mục tiêu cho mình.
“Buổi chiều chơi bóng một lúc không?” Lúc sắp ra ngoài, Tưởng Tùng hỏi nó.
“Chơi.” Phó Nhất Kiệt gật đầu.
“Tớ ra quán net một lúc, cậu gọi điện cho tớ đi.”
“Được.”
Phó Nhất Kiệt trưa ngồi trong thư viện mấy tiếng, lúc đi ra vừa khéo gặp được mấy đứa cùng lớp định đi chơi bóng, nó gọi cho Tưởng Tùng, máy bận.
Goi mấy lần máy vẫn bận, nó thở dài, định ra quán net tìm Tưởng Tùng, vừa khéo đang đói bụng, đầu tiên ăn gì đó cùng nhau luôn.
Lên tầng hai quán net, Phó Nhất Kiệt nhìn thấy Tưởng Tùng đang đứng chỗ ngoặt cầu thang bên cạnh cửa sổ quán gọi điện thoại, nhìn thấy nó tới, Tưởng Tùng ném một thỏi socola tới, rồi chỉ vào trong quán: “Số 12, tớ quẹt thẻ rồi, cậu lên mạng lúc đi, tớ đang gọi điện.”
Phó Nhất Kiệt gật đầu, cầm socola đi vào trong quán.
Quán net xập xệ kia mới sửa sang lại, đổi máy mới, chia ra hai hàng rất đâu ra đó, trước máy đã ngồi kín người, cũng có không ít người đang chờ máy trống.
Máy số 12 nằm ở tận cùng phòng, dựa vào tường, Phó Nhất Kiệt chen qua một đám người đang bắn CS hét gào vào trong.
“Phó Nhất Kiệt,” Có người gọi nó một tiếng, “Vậy mà nhìn thấy được cậu ở quán net.”
Phó Nhất Kiệt quay đầu lại, thấy là bạn học cùng lớp mình, mà cả buổi vẫn chưa nhớ ra được tên, giờ đã gần hết một học kỳ rồi, vẫn còn cả nửa lớp nó không gọi nổi tên ra.
“À, tôi đợi Tưởng Tùng.” Nó cười.
“Bao giờ hai cậu đi? Xong thì gọi tôi, tôi đang chờ máy đây.”
“Chốc nữa gọi cậu.”
Phó Nhất Kiệt giữa đủ thứ mùi lạ, ngồi xuống máy số 12, trong góc bên trái là một người đang chiếm máy để ngủ, chắc là đã ở đó suốt đêm không đi, bên phải là hành lang, khá tốt, nếu như hai bên đều chen chúc người, Phó Nhất Kiệt thật sự sẽ không chịu được.
Trên màn hình có mở trang web nào đó, Phó Nhất Kiệt cầm con chuột, đang nghĩ xem nên lên mạng làm gì, thấy tiêu đề của trang web, nó ngây người.
Quảng Đồng?
Nhịp tim của nó đột nhiên trở nên mất quy tắc, kể cả chưa nhìn thấy nội dung, nhưng nó đã nhạy cảm đoán được đây là trang web gì từ hai chữ này.
Cả người tê dại một lúc, đầu ngón tay cũng tê, cầm con chuột rê đến biểu tượng ẩn cửa sổ góc bên phải, click sáu lần mới click chuẩn, nhưng ngay sau khi cửa sổ này ẩn đi, cửa sổ phía dưới xuất hiện trước mặt Phó Nhất Kiệt, chatroom của Quảng Đồng.
Phó Nhất Kiệt không có cách nào hình dung được cảm giác của mình, cầm con chuột rê tới chỗ biểu tượng ẩn cửa sổ click liên tục, mãi đến tận khi màn hình màu xanh lam xuất hiện, nó vẫn còn nhấn thêm mấy lần nữa mới ngừng lại.
Sững sờ nhìn desktop một lúc lâu, Phó Nhất Kiệt mới nhớ ra đẻ nhìn qua bốn phía, người bên trái vẫn đang ngủ, bên cạnh cũng không có ai, đều đang đứng xem CS.
Nó đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ghế nhìn một loạt cửa sổ đã ẩn đi phía dưới màn hình, tim đập vẫn hơi loạn, tay còn hơi run.
Tưởng Tùng điên rồi à!
Xem những thứ này trong quán net đông người như thế!
Người xung quanh đều là sinh viên trường họ, Phó Nhất Kiệt thực sự không hiểu được Tưởng Tùng nghĩ thế nào.
Mấy phút sau, nó cầm con chuột, nhẹ nhàng xẹt qua mấy cửa sổ này.
Nó không chơi điện tử, cũng ít khi lên mạng, đối với nó, khởi nguồn của những thứ này, đều là sách, sách của Hạ Phi, sách nó tự mua, trong thư viện cũng thi thoảng nhìn thấy.
Nó xưa nay chưa hề nghĩ tới chuyện có thể nhìn thấy những thứ này trên mạng, cũng không ngờ sẽ có website như vậy, còn có cả chatroom.
Dễ dàng gõ bàn phím mấy cái, nhấn con chuôt mấy lần, có thể nhìn thấy vô số người giống nó.
Chấn động và tò mò mãnh liệt trong lòng khiến nó click mở cửa sổ chatroom ra.
Phía bên kia màn hình, là những người như thế nào?
Bọn họ bao nhiêu tuổi? Ra sao?
Bọn họ đang nghĩ gì, có bao phiền não…
Chatroom Tưởng Tùng vào cũng không nhiều người, là một chatroom tự dựng lên, tên đặt rất tùy ý, chỉ gọi là “Đến tâm sự”, bên trong có gần mười người, khu tán gẫu hiện lên nội dung mấy người này đang nói chuyện.
Nội dung trò chuyện cũng rất bình thường, có thể nhận ra được người trong phòng rất thân, đang nói tín hiệu máy gì đó.
Phó Nhất Kiệt nhìn một lúc, ngay lúc đang định ẩn cửa sổ này đi, có người gõ vài chữ, Sao cả buổi chẳng thấy Tưởng Tùng nói gì? Ngủ rồi à?
Phó Nhất Kiệt nhìn tên của Tưởng Tùng trong chatroom, “Satan”, nhưng xem ra những người này đều biết tên thật của cậu ấy?
Đầu nó rối như tơ vò, ẩn cửa sổ đi, ngây người nhìn màn hình.
Lúc Tưởng Tùng nói chuyện điện thoại xong, đi vào, nó vẫn đang ngây người.
“Chơi gì thế?” Tưởng Tùng hỏi một câu, khom lưng nhìn màn hình.
“Không chơi,” Phó Nhất Kiệt đột nhiên lấy lại tinh thần, đứng dậy, “Cậu đi không?”
“Đi chứ, đã nói là đi chơi bóng rồi mà,” Tưởng Tùng mở cửa sổ chatroom lên, “Chờ tớ một giây.”
“Ừ.” Phó Nhất Kiệt vốn không định nhìn, nhưng vẫn không nhịn được.
Satan: Off đây.
Người trước đó tìm cậu ta gửi một câu: Đừng đi, nói tiếp đi, anh nhớ cậu mà.
Tưởng Tùng gõ bàn phím thật nhanh, tắt cửa sổ đi.
Satan: Xếp hàng từ từ nhớ đi.
Lúc đi ra khỏi quán net, Phó Nhất Kiệt đột nhiên cảm thấy ánh nắng hơi chói mắt, giơ tay lên che.
“Ăn gì rồi hẵng đi không?” Tưởng Tùng hỏi nó.
“Ừ,” Phó Nhất Kiệt gật đầu.
“Miến chua cay?” Tưởng Tùng quay đầu rồi đi về phía hàng ăn vặt Tứ Xuyên.
“Ngày nào cũng miến chua cay à?”
“Vậy thì ăn gì?”
Phó Nhất Kiệt nhìn cái cây bên cạnh suy nghĩ một lúc lâu, trong đầu toàn là Quảng Đồng, đồng chí, Satan, chẳng nghĩ ra được muốn ăn gì, nó thở dài: “…Miến chua cay đi.”
Phó Nhất Kiệt bình thường rất thích ăn miến chua cay, nhất là từ sau khi trời lạnh, ăn xong rồi cả người sẽ ấm áp dễ chịu cực kỳ, mà hôm nay ăn xong một bát, nó lại chẳng nếm ra được hương vị gì.
Lúc đi cùng Tưởng Tùng về phía trường, nó không nói ra được một câu nào.
Đi vào trường, gần tới sân bóng rổ, nó mới rốt cuộc cũng mở miệng: “Đừng chơi bóng.”
“Hả?” Tưởng Tùng dừng bước lại nhìn nó: “Sao thế?”
“Tâm sự đi?” Phó Nhất Kiệt nói.
“Được, đi đâu tâm sự?”
Phó Nhất Kiệt không nói gì, đi về phía ký túc xá, vòng qua ký túc xá tới con đường nhỏ lên núi phía sau, buổi chiều trên núi hầu như không có ai, từ sau khi trời lạnh lại càng không ai tới.
“Cậu lên núi bao giờ chưa?” Phó Nhất Kiệt đi theo con đường nhỏ lên núi.
“Không, không dưng ai lại đến đây, ban ngày đã khiếp chết đi được rồi,” Tưởng Tùng đi sau nó, “Nghe nói trước đây mấy người tự sát đều là ở trên núi, đêm còn nghe thấy tiếng bọn họ khóc nữa…”
Phó Nhất Kiệt nghe mà người nổi lên một lớp da gà: “Nói gì khác đi được không?”
“Học kỳ sau chúng ta có lớp giải phẫu.” Tưởng Tùng nở nụ cười.
“Tớ nghe năm hai nói, mới học kỳ trước, có người nhảy lầu chết, chết ngay dưới phòng ký túc bọn mình, ngã nát thành từng mảnh luôn.” Phó Nhất Kiệt đột nhiên nói.
“Thật?” Tưởng Tùng ngây người, “Sao tớ không nghe ai nói nhỉ.”
“Tối qua,” Phó Nhất Kiệt dừng lại, xoay người sang nhìn chằm chằm Tưởng Tùng, “Nửa đêm tớ định đi vệ sinh… lúc dậy thấy trước cửa sổ…”
“Đệt!” Tưởng Tùng chửi một câu, giường dưới của cậu ta vừa khéo ngay cạnh cửa sổ, lập tức sợ tới mức hai mắt trợn tròn, “Thật hay giả đấy cậu đừng có làm tớ sợ!”
Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm vào bạn, nhìn cho tới tận lúc mặt Tưởng Tùng sốt sắng, nó mới hỏi: “Tớ còn tưởng cậu không sợ kia, mới vừa nãy nói hăng say lắm mà?”
“Phó Nhất Kiệt! Cậu học được cà khịa người khác từ bao giờ đấy?” Tưởng Tùng đẩy nó một cái, rồi hoảng tại chỗ, “Làm tớ sợ chết, nói như thật.”
“Thật mà,” Phó Nhất Kiệt mặt không cảm xúc nhìn cậu ta, “Tớ thấy bên ngoài cửa sổ có một…”
“Phó Nhất Kiệt!” Tưởng Tùng hô một tiếng.
“Đi.” Phó Nhất Kiệt cười, quay người tiếp tục đi lên núi.
Ngọn núi này không cao, nói thật ra thì, cũng chẳng có phong cảnh gì để ngắm, quay đầu lại có thể ngắm nửa khuôn viên trường, không có gì hay.
Có điều, trên sườn núi vậy mà lại có một mái đình đang sửa, thật sự khiến người ta hơi bất ngờ.
Phó Nhất Kiệt đi tới, ngồi xuống ghế đá trong đình, gió trên núi rất mạnh, nó kéo khóa áo khoác lên trên cùng, nhìn Tưởng Tùng ngồi xuống đối diện nó, định mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên không tìm được từ.
Im lặng không biết đã bao lâu, Tưởng Tùng cuối cùng cũng không im nổi nữa, hắng giọng một cái: “Cậu muốn nói chuyện Quảng Đồng với tớ à?”
Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không nói gì, một lúc sau mới nói một câu: “Làm tớ sợ mất một lúc.”
“Không phải cậu đã biết tớ là thế từ lâu rồi à? Trước đây lúc tớ nói thích cậu cũng không phải nghĩ cậu là con gái,” Tưởng Tùng cười, “Có điều đúng là cậu xinh đẹp thật, hồi bé trông như búp bê.”
“Cảm ơn.” Phó Nhất Kiệt giờ thật sự không biết nên nói gì.
“Tớ đã lên trang web đó mấy năm rồi, từ lúc còn là web cá nhân đã lên rồi,” Tưởng Tùng suy nghĩ, “Cậu chỉ vì chuyện này mà muốn tâm sự với tớ?’
“Mấy năm?” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn cậu ta, mấy năm trước nó còn chưa bao giờ lên mạng, “Lúc đó cậu mới bao nhiêu tuổi chứ.”
“Cấp hai, lúc đó nhà tớ…” Tưởng Tùng hơi ngập ngừng, không tiếp tục nói câu phía trước, “Lúc đó tớ ở nhà cô tớ, chị họ tớ ở nước ngoài, cô tớ lập tài khoản lên mạng ngày nào cũng nói chuyện trên ICQ*.
Phó Nhất Kiệt một lần nữa im lặng, nó đột nhiên có một câu rất muốn hỏi Tưởng Tùng, nhưng lại không biết hỏi ra miệng thế nào, ngực bị nghẹn đến khó chịu, cả người như thể bị băng vải dày quấn thành một cục.
Tưởng Tùng thấy nó không có định nói gì, thì ngả người ra ghế đá thở dài: “Lúc nhìn thấy trang web này, tớ ngạc nhiên lắm, trên mạng lại có thứ như vậy, cũng có nhiều người giống mình đến thế, tớ còn thấy giật mình sao người này lại to gan đến vậy, ảnh cũng có… Cậu biết không, lúc đó tớ còn cảm thấy mình chẳng ra gì, tuy cô tớ nói chuyện này không có gì, chính tớ cũng nỗ lực nói với mình rằng thật sự không có gì, nhưng vẫn cảm thấy mình rất kinh tởm…”
Lòng Phó Nhất Kiệt đột nhiên quặn lại, cảm xúc đã từng tương đồng này, cho dù đến tận bây giờ, vẫn có thể như một cái móc câu găm trong lòng nó, nhớ tới một cái là đau nhói từng cơn.
“Lúc đó chỉ cần có thời gian, là hầu như tớ đều lên,” Tưởng Tùng cười, “Trò chuyện, gửi e-mail cho người khác, xem những thứ người khác viết, biết được nhiều người đều giống như tớ, cũng không chỉ mình mình có nhiều chuyện phiền lòng như vậy… Tớ đột nhiên không sợ nữa…”
Tốc độ Tưởng Tùng nói rất chậm, vừa nhớ lại vừa chậm rãi nói.
Phó Nhất Kiệt lẳng lặng nghe, lời Tưởng Tùng nói làm cho nó chấn động thêm lần nữa, nhận thức trước đây của nó về những thứ này và bản thân mình bị quét mới từng chút một, vỡ vụn, rồi tái tạo.
Những người những chuyện nó không biết đó, những danh từ mới xưa nay nó chưa bao giờ nghe tới.
Ngoài tò mò và khiếp sợ, sau mê man bị lau đi lại là một kiểu mê man khác.
Tưởng Tùng từ lúc nào thì không nói nữa, Phó Nhất Kiệt cũng không để ý, nó không biết mình đang suy tư, hay chỉ là bị chấn động đến mức thất thần mà thôi.
“Trong trường tớ cũng có không ít,” Tưởng Tùng nói, “Trước đó tớ còn từng gặp trong chatroom cùng thành phố.”
“Cậu có bạn trai bao giờ chưa?” Phó Nhất Kiệt hỏi.
“Có rồi chứ,” Tưởng Tùng lần mò ra điếu thuốc, châm lên, “Có điều… không ra gì cả, loạn lắm, cậu cảm thấy mình rất nghiêm túc, mà người ta lại thấy thằng nhóc này thật là ngu ngốc.”
“Vậy làm bao giờ chưa?” Trong đầu Phó Nhất Kiệt lóe lên hình ảnh điên cuồng mình hôn Phó Khôn, nó bật thốt ra một câu, ngay sau đó chỉ muốn đập một phát lên đầu mình.
Tưởng Tùng ngây người, liếc mắt nhìn nó, rồi nở nụ cười: “Làm rồi.”
Phó Nhất Kiệt cắn môi, không phun ra thêm một câu “làm thế nào nữa”, có điều nó vẫn cẩn thận hỏi: “Vậy cậu là… 1 hay là 0?”
Tưởng Tùng giờ đã cười thành tiếng, qua cả buổi mới nói: “Nhất Kiệt, cậu hỏi như thế giống lúc nói chuyện trong chatroom hẹn người 419 lắm đấy.”
“A?” Phó Nhất Kiệt lập tức hơi lúng túng, kéo cổ áo che khuất nửa khuôn mặt mình, chỉ lộ ra hai mắt nhìn Tưởng Tùng.
Tưởng Tùng vẫn nhìn nó cười, Phó Nhất Kiệt bị bạn cười cho rất sầu, ngộp trong cổ áo nói: “Vậy cậu là 1 hay là 0.”
“Đều từng làm rồi, không hẳn là cái nào cả.” Tưởng Tùng trả lời, “Chắc 1 nhiều hơn.”
“À,” Phó Nhất Kiệt một lần nữa không nhịn được, nhớ tới Phó Khôn, lập tức cảm thấy hai tai mình nóng bừng lên.
“Nhất Kiệt,” Tưởng Tùng ném tàn thuốc xuống đất, giẫm tắt, “Trước đây tớ chỉ cảm thấy cậu chắc chắn có người mình thích trong lòng, nhưng lại không nghĩ nhiều, có điều… người bình thường kể cả có không thấy ghét chuyện đó, tùy tiện hỏi vài câu coi như xong, cứ hỏi mãi như cậu thế này…”
Tưởng Tùng hơi dừng lại: “Cậu là thế, đúng không?”
*ICQ là một chương trình máy tính nhắn tin tức thì lần đầu tiên được Mirabilis, một công ty Israel phát triển và phổ biến vào năm 1996. Tên ICQ viết tắt của “I Seek You”- Tôi tìm kiếm bạn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.