Trúc Mộc Lang Mã

Chương 79: Thần kinh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nước rất trong, Phó Nhất Kiệt chưa xuống nước đã mở mắt ra, có thể nhìn thấy từng chuỗi bong bóng li ti thổi qua trước mắt mình.
Nó kéo thắt lưng Phó Khôn, kéo khóa quần xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bụng Phó Khôn, nắm lấy quần lót.
Quần lót của Phó Khôn vẫn là loại có đường kẻ, giống như kem đánh răng vị cam, một khi quyết định rồi là sẽ không thay đổi, đối với Phó Nhất Kiệt, mấy đường kẻ tinh tế ấy, có ý nghĩa không hề tầm thường trong lòng nó, kể từ ngày nó tỉnh tỉnh mê mê có ý với Phó Khôn, quần lót mang theo từng đường kẻ nhỏ này chính là tiếp xúc trực tiếp nhất giữa nó và Phó Khôn.
Nó thở ra một chuỗi bong bóng nhỏ, ngón tay nắm lấy cạp quần lót Phó Khôn, kéo xuống, nắm lấy.
Tay Phó Khôn nắm lấy cổ tay nó, mang theo từ chối không cứng rắn.
Phó Nhất Kiệt cắn lên ngón tay anh một cái, Phó Khôn rút tay về, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm phải mặt nó, tiếp xúc lẫn theo dòng nước khiến lòng Phó Nhất Kiệt hơi rung động, nó nghiêng đầu đi cắn lên ngón tay Phó Khôn.
Ngón tay Phó Khôn hơi giật, nó cắn không buông, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy đầu ngón tay Phó Khôn, tay tiếp tục động tác trước đó, một cái tay bám lên eo lập tức cảm nhận được căng cứng trên cơ bắp Phó Khôn.
Có lẽ là vì quá hưng phấn, Phó Nhất Kiệt cảm thấy một hơi hít vào vừa nãy nhoắng cái đã chẳng đủ dùng, nó nổi lên mặt nước lấy hơi.
“Một Khúc,” Phó Khôn cau mày nhỏ giọng nói, “Em…”
Phó Nhất Kiệt có thể tinh tường nhìn thấy lồng ngực phập phồng của Phó Khôn bên dưới áo sơ mi ướt đẫm, nó ôm Phó Khôn lại gần mình, lại gần hôn lên ngực anh, rồi dùng đầu lưỡi đẩy áo sơ mi đang dính sát trên ngực, liếm hai vòng lên chỗ nhô lên.
Tay Phó Khôn nắm chặt lấy cánh tay nó, người lay động, câu kế tiếp không nói ra được, bị thở dốc đột nhiên dồn dập lên chặn trở về.
Phó Nhất Kiệt hít một hơi thật sâu, đầu lưỡi lướt trên làn da Phó Khôn, một lần nữa chìm xuống nước.
Ngay lúc đầu lưỡi mềm mại lướt một đường tới bụng dưới, tiếp tục lao xuống dưới, tay Phó Khôn theo tới, muốn đẩy mặt Phó Nhất Kiệt ra.
Phó Nhất Kiệt một phát bắt được tay cậu, vững vàng siết chặt cả hai tay cậu lại phía sau, không đợi cho Phó Khôn phản kháng lần nữa, nó nhanh chóng há miệng ngậm lấy.
“A…” Phó Khôn khàn giọng kêu lên, đột ngột ngửa đầu, ánh nắng hắt lên mặt cậu, cậu nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cả thế giới đều đang xoay tròn, khoái cảm giữa cơn choáng váng không ngừng vây đến.
Khoái cảm kỳ dị dưới thân khiến cậu không thể nào khống chế được, môi lưỡi mềm mại ướt át của Phó Nhất Kiệt ôm ấp quấn lấy, làn nước mát mẻ lấp đầy chỗ trống, bao bọc cậu vững vàng bên trong dục vọng mãnh liệt, khiến hô hấp cậu tức khắc loạn nhịp, không khí thở vào tranh nhau chen lấn.
Mỗi một lần phun ra hút vào của Phó Nhất Kiệt, đều mang tới kích thích mãnh liệt.
Trước đây lúc xem phim đen, cậu đã từng vô liêm sỉ ảo tưởng, một ngày nào đó phải tìm người làm như vậy cho mình một lần, trải ngiệm cho đã một phen.
Không ngờ ngày đó đột nhiên lại đến như vậy, cũng không ngờ được trải nghiệm này lại mất hồn đến vậy.
Cậu không ngăn chặn tiếng rên thoát ra từ cổ họng mình, một tiếng rên mở đầu, sau đó là nối đuôi nhau ra như xe tải dài xếp hàng quẹt thẻ.
“A…” Phó Khôn ngửa đầu cắn môi một cái, tay bị Phó Nhất Kiệt nắm chặt run lên, như thể bị khoái cảm làm cho không đứng thẳng nổi, không nhịn được mà hơi cạ vào cổ họng Phó Nhất Kiệt.
Phó Nhất Kiệt phối hợp tăng nhanh tốc độ, Phó Khôn có kích động muốn giãy dụa giật bỏ sơ mi trên người.
Lần thứ ba Phó Nhất Kiệt nổi lên mặt nước lấy hơi, Phó Khôn cắn răng nói một câu: “Được rồi.”
“Anh định nghẹn thế về à?” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn cậu, mặt lấp lánh hạt nước, mỗi một hạt đều lóe lên ánh sáng đẹp đẽ, tóc ướt nhẹp rũ xuống trước trán tăng lên vẻ gợi cảm.
“Anh…” Phó Khôn muốn nói để anh tự làm, mà Phó Nhất Kiệt đã chìm xuống lần nữa, tiếp đó là lại một vòng khoái cảm ập tới.
Kích thích khiến Phó Khôn không có cách nào chống cự xen lẫn với cảm giác hưng phấn dùng cách này thâu hoan giữa nơi hoang vu khiến ý thức Phó Khôn có một khoảng ngắn trống rỗng.
Cuối cùng, cả người cậu đột ngột ưỡn ra, cau mày phát ra một tiếng rên rỉ đè nén, ưỡn mấy giây xong, chậm rãi ngã ra mặt nước phía sau.
Phó Nhất Kiệt kéo cậu qua ôm, hai người lẳng lặng đứng dưới nước.
“Em điên rồi,” Phó Khôn như nhũn ra dựa vào người nó, cằm đặt lên vai nó, “Phó Một Khúc em có bị điên không đấy?”
“Không điên,” Phó Nhất Kiệt nhẹ nhàng vuốt ve trên eo trên lưng cậu, “Thích không?”
“Thí…thích cái đầu em.” Phó Khôn nhắm hai mắt lại, hô hấp vẫn chưa bình ổn lại.
Phó Nhất Kiệt cười, kéo quần mình lên, ôm Phó Khôn chậm rãi lại gần bờ. Dục vọng của nó vẫn chưa xuống, nhưng nó không định tiếp tục, phản ứng của Phó Khôn đã đủ để nó tận hưởng rồi.
Hai người bọn họ cởi hết quần áo trên người, mặc mỗi quần lót ngồi trên bãi sông tắm nắng.
Mãi cho tới lúc này, Phó Khôn mới cuối cùng cũng chậm rãi lấy lại tinh thần từ hỗn loạn tưng bừng, cậu nhíu mày: “Sao em lại chạy đến đây?”
“Mẹ bảo em đến.” Phó Nhất Kiệt nhắm mắt lại.
“Cái gì?” Phó Khôn sửng sốt.
“Mẹ bảo em đến tìm anh.” Phó Nhất Kiệt cắn môi, “Mẹ bảo sẽ không ngăn nữa.”
Phó Khôn há hốc miệng, không nói được nên lời.
Một hồi lâu sau, cậu mới đột nhiên nhảy dậy, chạy tới dưới gốc cây cầm điện thoại mình lên, gọi vào số mẹ.
“Khôn Tử?” Giọng mẹ vang lên.
Lúc Phó Khôn nghe thấy giọng mẹ, mới chắc chắn Phó Nhất Kiệt không lừa cậu, lời Phó Nhất Kiệt nói là thật, mẹ đã thả lỏng.
Trong giọng nói của mẹ mang theo nhẹ nhõm rất lâu cậu không cảm nhận được, đây là giọng điệu mà mỗi lần cậu gọi cho mẹ ngày trước đều có thể nghe được, thoải mái mà ấm áp.
Đã một năm rồi, mẹ như vậy chỉ còn tồn tại trong ký ức cậu, một năm nay, mỗi một cú điện thoại của cậu, nghe được đều là mẹ giả vờ bình tĩnh, cẩn thận từng li từng tí một, đến câu thăm hỏi bình thường nhất cũng có thể nghe ra được ưu sầu không che giấu nổi.
“Mẹ,” Phó Khôn gọi một tiếng, lại đột nhiên không nói ra được gì nữa.
“Em tìm được con rồi à?” Mẹ hỏi.
“Vâng, trưa nay tới.” Phó Khôn nhìn qua Phó Nhất Kiệt đang ngồi ngây người trên bãi sông nhìn nước, “Nó bảo…”
“Khôn Tử,” Mẹ ngắt lời cậu, “Đừng nói chuyện này nữa, mẹ với bố bàn lâu lắm rồi, đây không phải quyết định kích động trong chốc lát, một mặt là nhìn thấy hai đứa đều khổ, mặt khác là… kể cả có không đồng ý thì làm sao, cả hai đều không kết hôn cứ sống cô độc như thế, nếu không đi kết hôn với người khác còn hại con gái nhà người ta… Bố bảo, lâu vậy rồi, thấy hai đứa cũng không giống kích động mới lớn, hẳn là nghiêm túc…”
“Mẹ…” Phó Khôn nhắm mắt lại dựa lên cây, làm thế nào cũng không nói nên lời.
“Mẹ chỉ muốn hai đứa sống hạnh phúc, đều là cục cưng của mẹ, kết hôn sinh con cũng tốt, sống được vui vẻ, cũng là tốt, chỉ cần sống tốt là được,” Mẹ cười, “Cứ như vậy đi.”
Phó Khôn cắn mạnh môi, một câu “cảm ơn” có làm thế nào cũng vẫn bị kẹt lại trong cuống họng không nói ra được, cảm ơn? Một câu “cảm ơn” đứng trước quyết định của bố mẹ quả thực nhẹ như lông hồng, một câu “cảm ơn” làm sao có thể bù đắp được nhượng bộ và bao dung của cha mẹ?
Thế nhưng ngoài “cảm ơn” ra, cậu còn có thể nói gì nữa?
“Không cần cảm ơn,” Mẹ như thể đoán được tâm tư trong lòng cậu, “Em anh đã dập đầu lạy mẹ rồi, dập cái đầu thôi mà ngủ hai ngày, như con heo, xong rồi nha.”
Cúp điện thoại mẹ xong, Phó Khôn đứng tại chỗ rất lâu, ngày hôm nay, ánh nắng như thể chói mắt hơn bình thường, đá tảng trên bờ sông cũng như bị phơi nắng mà tỏa sáng.
Cậu chậm rãi đi tới phía sau Phó Nhất Kiệt, ngồi xổm xuống ôm lấy vai nó, tay nhẹ nhàng xoa lên mặt nó.
Phó Nhất Kiệt hôn lên lòng bàn tay cậu.
“Một Khúc,” Phó Khôn hôn lên tai nó, “Đói bụng không?”
“Đói,” Phó Nhất Kiệt trở tay ra sau lưng, theo cánh tay sờ thẳng lên vai cậu, “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa mà, định câu cá ăn, giờ đến cần cũng không biết đi đâu mất rồi.” Phó Khôn nhìn xuống mặt nước sông, cái cần 200 đồng của cậu đã không thấy bóng.
“Sông trong thế này mà có được cá à, cỏ nước còn chẳng có, cá chỗ này chắc đói bụng chết ngoẻo từ lâu rồi.”
“Ai bảo không có gì ăn,” Phó Khôn cười, vò vò tóc nó, “Anh nói cho em biết, thượng du của con sông này là một dòng suối nhỏ, chảy từ trên núi xuống dưới, người trong làng bên cạnh toàn đuổi trâu đến ăn cỏ bên dòng suối, phân trâu theo nước…”
“Phó Khôn!” Phó Nhất Kiệt trở tay lại đập lên đùi Phó Khôn, “Đủ rồi đấy!”
Hôm nay trời nắng to, quần áo hai người trải bên bờ sông chẳng bao lâu đã được phơi khô, chỉ có giày là vẫn hơi ẩm.
Hai người mặc xong quần áo, xỏ đôi giày âm ẩm vào, Phó Khôn xách cái thùng nhỏ, dẫn Phó Nhất Kiệt trở về.
Làm cho Phó Khôn hơi rầu là áo sơ mi của cậu trông hơi thảm, cúc áo mất hết, chỉ có thể phanh ra, gió vừa thổi tới, cậu lập tức cảm thấy mình hóa thành người dân quê xong việc đồng áng trở về nhà, bên tai còn vang lên tiếng hát du dương, đi trên con đường nhỏ trong thôn, chiều tà trâu về là đồng bạn của ta…
“Đến nông gia nhạc ăn đi, ở ngay dòng suối trên núi…” Phó Khôn cúi đầu kéo áo sơ mi.
“Rau trộn phân trâu?” Phó Nhất Kiệt đi theo sau cậu nói.
“Còn có cả nước suối phân trâu với món xào Tứ Xuyên* phân…” Phó Khôn nói được nửa lại không nói được nữa, khẩu vị của cậu không tốt được như Phó Nhất Kiệt, Phó Nhất Kiệt chỉ cần có ăn là được, người khác nói gì bên cạnh đều sẽ không bị ảnh hưởng, cậu không được như vậy, “Mẹ kiếp, hết muốn ăn luôn.”
“Tự tìm.” Phó Nhất Kiệt ở đằng sau cười một tràng.
Lúc trở về vườn ươm, Tiểu Hồ đang chất một đống hoa lên xe.
“Em đang định gọi điện cho anh đây,” Tiểu Hồ nhìn thấy Phó Khôn là gọi, “Chốc nữa em đi giao hàng.”
“Anh đi đưa, mày ở đây đi, chiều lão Trương đưa cây cọ cảnh lại đây, mày ở nhà nhận,” Phó Khôn vỗ lên đầu xe, “Ăn cơm chưa? Lên núi ăn với anh?”
Tiểu Hồ lắc đầu: “Mới ăn xong, các anh đi ăn nhanh đi, em đi chuẩn bị đã.”
Phó Khôn quay đầu nhìn Phó Nhất Kiệt: “Cơm nước xong chiều đi giao hàng với anh không?”
“Được.” Phó Nhất Kiệt gật đầu.
“Câu cá à?” Tiểu Hồ nhìn thùng trong tay Phó Khôn, “Cần câu của anh đâu?”
“Câu được con hơn bốn cân!” Phó Khôn mặt mày nghiêm túc nói, “Kết quả là không để ý bị nó kéo xuống nước…”
“A! Cái con sông bé tí kia còn có cá bốn cân?” Tiểu Hồ rất ngỡ ngàng, nghĩ xong lại cười, “Đùa ai đấy, anh câu cá gần một năm, ngã xuống nước ba lần, con cá to nhất còn chưa to bằng nửa cái lòng bàn tay, gộp lại hết cũng chả đủ một nồi, hôm nay lại ngã xuống nước đúng không, đến cần cũng không tìm về được?”
Nhìn thấy ánh mắt Tiểu Hồ quét tới, Phó Khôn nhanh chóng kéo áo sơ mi mà cúc áo đã hi sinh sạch của mình, chạy vào vườn lục lọi ra cái áo phông thay lại, đi ra ôm lấy vai Phó Nhất Kiệt, “Đi, lên núi đi ăn cơm.”
“Câu nệ quá cơ, đi nông gia nhạc ăn thôi còn phải thay quần áo nữa.” Tiểu Hồ tiếp tục chất cây lên xe.
“Anh đã ngã sông ba lần rồi kia à?” Phó Nhất Kiệt cùng cậu đi theo con đường nhỏ lên núi, “Em bảo sao mà vừa nãy anh nhảy xuống điêu luyện thế.”
“Có đéo!” Phó Khôn chép miệng, rồi thở dài, “Anh nói cho em biết, cái sông kia bên bờ toàn là đá, mưa xong là trơn tuồn tuột, anh vừa nhìn thấy có cá mắc câu là anh nghĩ kiểu gì cũng phải câu được, đứng trung bình tấn cho dễ lấy sức, chưa đứng xong đã ngã xuống.”
Phó Nhất Kiệt cười ngặt nghẽo: “Trước đây anh cũng có thế đâu, lúc đánh nhau trụ vững lắm mà.”
Phó Khôn cười ha ha với nó một lúc, rồi không nói gì.
Phó Nhất Kiệt cười sẽ không ra tiếng, Phó Khôn lấy ngón tay gảy lên mặt nó: “Sao lại không cười nữa? Khó khăn lắm đời này mới gặp được cơ hội cười nhạo anh trai vĩ đại một lần như thế.”
“Chắc là mất tập trung nhỉ?” Phó Nhất Kiệt nhìn lên khuôn mặt gầy gò của Phó Khôn, lòng đột nhiên lạnh đi, một năm nay Phó Khôn đã sống thế nào?
Phó Khôn cười: “Chắc thế, có lúc sẽ thất thần.”
Trên núi có một nông gia nhạc ở trạng thái nguyên thủy, vốn là một khu vườn cây ăn quả, sau đó lấy từ trong vườn một mảnh đất xây lên mấy cái chòi có mái che, rồi dựng lên cái nhà gỗ bốn phía đều lọt gió, xem như là phòng riêng, đặt cái bàn, có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh, món chính là gà nước suối* và cá nước suối.
Phó Khôn gọi một phòng riêng, gọi một nồi gà và một nồi cá, cảm giác chừng ấy vẫn chưa đủ cho mồm Phó Nhất Kiệt, nên gọi thêm một đĩa bánh nếp rán* và mấy món xào.
“Giờ còn có bánh nếp?” Phó Nhất Kiệt hơi tò mò.
“Một năm bốn mùa lúc nào cũng có, nhưng mà không ngon bằng bánh nếp lúc ăn Tết ở nhà bà nội,” Phó Khôn kéo ghế ngồi, “Lâu rồi không ăn bánh nếp bà nội làm.”
“Năm nay là cô làm, ăn cũng ngon lắm.” Phó Nhất Kiệt nói.
Nói xong câu này, hai người đều đột nhiên im lặng.
Qua mãi một lúc lâu, Phó Nhất Kiệt mới nằm nhoài xuống bàn, nhẹ nhàng nói một câu: “Một năm nay em nhớ anh sắp điên lên rồi, ngày nào em cũng cảm thấy ngày mai sẽ điên mất, ngày mai sẽ chết mất…”
“Dở hơi,” Phó Khôn cười, đưa tay lên nắm mặt nó, “Giờ không phải vẫn đang ổn đây à, nhưng mà gầy đi, mẹ nhìn em như này chắc phải đau lòng lắm.”
“Cũng không gầy đi bao nhiêu, thật ra em vẫn ăn được, chỉ là ăn vào không thấy ngon, trước đây ăn gì cũng là hưởng thụ.” Phó Nhất Kiệt cắn ngón tay Phó Khôn, nói không rõ, “Giờ ăn no hay không no cũng không có cảm giác gì, cứ ăn liên tục ăn liên tục.”
“Hôm nay thì sao?” Phó Khôn hỏi nó.
“Chắc chắn là hưởng thụ.” Phó Nhất Kiệt cười.
Hôm nay không phải cuối tuần, ít người đến nông gia nhạc, tính cả hai người bọn họ, tổng cộng chỉ có ba bàn, đồ ăn được đưa lên rất nhanh, cả nồi cả đĩa xếp kín một bàn.
Phó Khôn vốn là định gọi rượu, nhưng ăn cơm xong còn phải đi giao hàng nữa, cho nên chỉ gọi ấm trà.
Phục vụ mang món ăn đi ra ngoài rồi, Phó Nhất Kiệt cầm chén qua rót hai chén trà, cầm lên nhìn Phó Khôn: “Anh.”
“Hả?” Phó Khôn cầm chén trà đụng vào chén nó.
“Cả đời này em sẽ ở bên anh, không bao giờ xa nhau nữa,” Phó Nhất Kiệt nói nhẹ nhàng, “Em nghĩ câu này nhiều năm lắm rồi, vẫn chẳng có cơ hội nói ra.”
Có gió ấm thổi từ ngoài cửa sổ vào, Phó Khôn cảm thấy từng lỗ chân lông trên người mình đều đang thích ý mà nở ra: “Anh cũng như thế.”
“Đừng có anh cũng như thế anh cũng như thế nữa,” Phó Nhất Kiệt nhìn anh, “Em muốn nghe anh nói.”
“Nói gì?” Phó Khôn cười, “Anh thích em.”
Tay Phó Nhất Kiệt run lên một cái, trà trong chén văng lên tay, “Em đâu chỉ là thích anh.”
Phó Khôn nhìn vào hai mắt nó, không nói gì.
“Phó Khôn, em yêu anh.” Phó Nhất Kiệt nói rất nghiêm túc.
Hai mắt Phó Khôn lập tức hơi mờ đi, cậu lại gần hôn thật nhanh lên mặt Phó Nhất Kiệt một cái: “Phó Một Khúc em buồn nôn như thế từ bao giờ đấy.”
“Em lớn như này mới buồn nôn như thế được một lần.” Phó Nhất Kiệt cười, “Đợi lâu lắm rồi.”
Phó Khôn nhìn chằm chằm vào trà trong chén, im lặng một chốc, lúc ngước mắt nhìn sang, đón được ánh mắt chăm chú của Phó Nhất Kiệt.
“Anh cũng… yêu em.” Phó Khôn nói xong thì ngửa cổ một cái đổ hết trà trong chén vào miệng.
“Anh!” Phó Nhất Kiệt vừa thấy thế, lập tức hoảng lên đưa tay muốn cầm lấy chén.
Mới vừa giơ tay lên, Phó Khôn đã nhảy dậy, quay đầu phun cả ngụm trà ra đất phía sau: “Đệt! Bỏng chết ông rồi!”
“Này,” Phó Nhất Kiệt nhanh chóng gắp một miếng nộm dưa chuột nhét vào miệng cậu, “Ngậm vào.”
“Quá tập trung,” Phó Khôn ngậm miếng dưa chuột nhíu mày, “Bảo sao lại nói chuyện buồn nôn thì gặp chuyện xấu, chơi lãng mạn thì bị đánh.”
“Toàn cái gì không đâu,” Phó Nhất Kiệt cười ôm lấy eo anh: “Tốt mà, cả đời cũng không quên được lần lãng mạn này.”
“Ngồi yên,” Phó Khôn nhai dưa chuột đẩy nó một cái, “Không phải đang ở dưới sông đâu.”
Phó Nhất Kiệt ngồi trở về trên ghế, cũng không ăn, nhìn cậu cười khúc khích liên tục, Phó Khôn hơi bất đắc dĩ: “Đầu óc em vẫn khỏe đấy chứ?”
“Vẫn khỏe.” Phó Nhất Kiệt cười, gắp miếng cá cúi xuống bắt đầu ăn.
Phó Khôn không ăn được mấy, đã lâu lắm rồi cậu không được nhìn Phó Nhất Kiệt ăn cơm, cậu thích nhìn bộ dạng Phó Nhất Kiệt ăn, mỗi lần nhìn thấy nó cúi đầu ăn cơm nghiêm túc, Phó Khôn đều sẽ nhớ tới hình ảnh lần đầu tiên nó đến nhà, ăn sủi cảo tới mức chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Giờ vẫn là thế này, Phó Khôn đưa tay sờ lên chóp mũi nó.
“Phó Khôn.” Phó Nhất Kiệt đặt đũa xuống gọi cậu.
Phó Khôn nhìn nó, lần nào Phó Nhất Kiệt không gọi anh mà gọi cậu là Phó Khôn, kiểu gì cũng phải có chuyện, cậu cũng đặt đũa xuống: “Làm sao.”
“Lại đây,” Phó Nhất Kiệt dựa ra sau ghế, vỗ lên chân, “Ngồi lên đây.”
Phó Khôn sặc một cái: “Em bị làm sao đấy à.”
“Bị thần kinh, ăn sướng quá nên phát bệnh,” Phó Nhất Kiệt cười với cậu, tiếp tục vỗ lên, “Đừng có nói nhảm nữa, phối hợp xem nào!”
“Phó Một Khúc,” Phó Khôn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có người đi ngang qua là thành trò vui.”
“Phó Khôn!” Phó Nhất Kiệt quát lên, giọng cực kỳ to.
“Ai!” Phó Khôn nhảy dậy, còn quát thêm mấy tiếng nữa người ta lại tưởng là đánh nhau, “Đây!”
Cậu giơ chân ngồi lên đùi Phó Nhất Kiệt, mặt đối mặt với nó: “Ngài xem tư thế ngồi này đúng tiêu chuẩn chưa? Đúng yêu cầu của ngài chưa?”
“Ừ,” Phó Nhất Kiệt cười gật đầu, ôm lấy cậu, dụi mặt lên ngực cậu, “Em chợp mắt một lúc, anh ăn đi.”
Phó Khôn trở tay lại cầm đũa gắp mấy miếng gà bỏ vào bát, rồi bê bát tới, giơ một lúc xong đặt lên đỉnh đầu Phó Nhất Kiệt, vừa ăn vừa nói: “Một Khúc.”
“Hả?”
“Em nghe thấy âm thanh hùng tráng lúc anh ăn không?”
“Có, cực kỳ hung ác cực kỳ có sát khí.” Tay Phó Nhất Kiệt trượt xuống khỏi eo, lần mò xuống đùi.
“Đừng có sờ soạng lung tung.” Phó Khôn lắc lư chân.
Phó Nhất Kiệt lại sờ mạnh thêm mấy cái: “Anh, anh còn nhớ chuyện anh đã đáp ứng với em không?”
“Anh đáp ứng em nhiều chuyện lắm, chuyện nào?” Phó Khôn nhét miếng gà vào miệng.
“Chuyện chỉ cần em cao hơn anh, anh sẽ đáp ứng một yêu cầu của em.”
Phó Khôn suy nghĩ, thả bát lên trên bàn, hai tay ôm lấy cằm Phó Nhất Kiệt, nâng mặt nó lên: “Nói đi.”
“Em muốn…” Phó Nhất Kiệt tiến đến bên tai cậu, nói khẽ một câu.
Phó Khôn ngây người, đầu tiên cảm nhận được một cơn khô nóng trên người, thức ăn ăn vào như thể biến thành thỏi than cháy, tiếp đó là mặt đỏ bừng, nửa ngày mới nặn ra được một câu: “Dựa vào cái gì?”
*gà nước suối
ga suoijpeg
*bánh nếp
banh gao ranjpeg
*món xào Tứ Xuyên phân… à thôi không có gì
mon xaojpeg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.