Trúc Mộc Lang Mã

Chương 83: Tiêu muội muội mười lăm tuổi




“Sao thế? Tin nhắn của ai?” Phó Nhất Kiệt cất đồ, quay đầu lại nhìn thấy Phó Khôn đang nhìn chăm chú vào điện thoại di động sững sờ, thì lại gần liếc mắt nhìn, “Tin nhắn của ngân hàng à?”
“Ừ, có người chuyển khoản,” Phó Khôn cắn môi, cậu không nhớ mấy hôm nay có đơn hàng nào cần thanh toán không, cậu tìm số điện thoại Tiểu Hồ trong danh bạ rồi gọi tới, “Hồ à? Mày có nhớ mấy hôm nay có nhà nào phải thanh toán không… ba vạn… Ừ, được rồi.”
“Tiền của phi nghĩa bay tới?” Phó Nhất Kiệt nhìn cậu.
“Không biết là của ai…,” Phó Khôn cũng nhìn lại nó.
Phó Nhất Kiệt cầm lấy điện thoại di động nhìn: “Tôn Vĩ?”
Phó Khôn không nói gì, Tiểu Hồ xác định mấy hôm nay không có bên nào cần thanh toán, phản ứng đầu tiên của cậu chính là Tôn Vĩ.
Thằng cháu trai này biến mất hơn một năm, vẫn chẳng hề có tin tức gì, cũng không liên lạc với người nhà.
Khoản tiền kia, Phó Khôn đã không nghĩ tới nữa, cho dù Tôn Vĩ đã khiến cậu ngã nhào vào ngay thời điểm mấu chốt trong sự nghiệp, nhưng tình nghĩa anh em mười mấy năm nay đã làm cho cậu không định xoắn xuýt chuyện này nữa, quay đầu lại từ đầu quá thể đáng.
Nhưng ba vạn hiện giờ, làm cho tâm trạng vốn đã bình tĩnh của cậu trở nên rối loạn.
Một mặt cậu cảm thấy đây là Tôn Vĩ, hi vọng đây là Tôn Vĩ, không phải là vì nó sẽ trả tiền, mà chỉ muốn nó có thể xuất hiện, một mặt lại sợ nếu như đây không phải là Tôn Vĩ…
“Đi ngân hàng lấy tờ kê chi tiết tra thử số tài khoản gửi đến xem,” Phó Nhất Kiệt vỗ vỗ lên người cậu,”Em đi với anh..”
“Không,” Phó Khôn đè bàn tay đang định cởi áo blouse trắng của Phó Nhất Kiệt xuống, “Tự anh đi, lúc vừa tới anh có thấy ngân hàng kiến thiết.”
“Anh đi một mình được không?” Phó Nhất Kiệt không yên tâm lắm, chuyện Tôn Vĩ trước kia đã làm Phó Khôn tổn thương tới nhường nào, giờ nó vẫn còn nhớ.
“Em nhìn anh đi,” Phó Khôn chỉ vào mặt mình.
“Nhìn gì? Đẹp lắm.” Phó Nhất Kiệt nghiêm túc nhìn cậu.
“Ai!” Tưởng Tùng vẫn luôn ngồi bên cạnh đọc sách hô một tiếng, ném sách lên bàn, “Phó Nhất Kiệt, anh của cậu sắp ba mươi rồi, cậu cũng sắp chạy đến đầu ba rồi, cậu có muốn cõng anh ấy qua không…”
Phó Khôn cười, dựng thẳng ngón tay cái với Tưởng Tùng: “Câu này nói không sai.”
“Vậy anh tự đi đi, chốc nữa cùng ăn cơm trưa,” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn Tưởng Tùng, “Ăn vịt nướng đi, Tùng ca được phát lương.”
“Cậu không thấy ngại à?” Tưởng Tùng chép miệng, “Lương tháng này chia cho tớ có 80%.”
“Cậu có mời không?” Phó Nhất Kiệt cũng chép miệng.
“Mời, không phải bữa vịt nướng thôi à, 20% cũng mời được,” Tưởng Tùng vỗ tay độp một cái, cười với Phó Khôn, “Anh, anh đi nhanh về nhanh.”
Phó Khôn ngồi trên ghế trong ngân hàng kiến thiết, cầm điện thoại di động trong tay, lật qua lật lại trong tay chơi.
Lúc nhìn thấy sáu số cuối trong số tài khoản Tôn Vĩ trên tờ kê chi tiết, cậu đã chắc chắn được ngay, Tôn Vĩ vẫn dùng cái thẻ trước kia, chính là tấm thẻ trước đó cậu gửi tiền cho Tôn Vĩ, bởi vì sáu số sau đọc lên rất có nhịp điệu, Phó Khôn có ấn tượng khá sâu sắc.
Là Tôn Vĩ.
Thằng khốn kiếp này dự định bắt đầu trả lại tiền từng chút một?
Phó Khôn nhấn số Tôn Tiêu, từ lần về nhà Tôn Vĩ gặp phải Tôn Tiêu, cậu đã không còn liên lạc lại lần nào nữa, lúc đổi số điện thoại cũng không nói, cậu hơi do dự, gọi vào số Tôn Tiêu.
“Alo?” Tôn Tiêu nghe điện thoại rất nhanh, giọng vẫn giống như trước kia, rất dịu dàng.
“Tôn Tiêu à?” Phó Khôn hỏi.
Tôn Tiêu im lặng một lúc rồi mới mở miệng: “Phó Khôn?”
“Ừ.”
“Anh đổi số sao không nói một tiếng, em gọi điện thoại cho anh mà chẳng gọi được.” Tôn Tiêu cười.
“Em gọi điện cho anh à?” Phó Khôn hơi bất ngờ.
“Ừ, năm ngoái gọi, lúc đó đơn vị em phát tiền thưởng cuối năm, em định đưa cho anh, tốt xấu gì cũng bù được một ít, mà vẫn chẳng gọi điện được cho anh.” Tôn Tiêu khe khẽ thở dài.
“Anh đã nói anh không định bắt nó trả tiền rồi mà…” Phó Khôn cũng thở dài, Tôn Tiêu từ nhỏ đã là một con bé cố chấp, “Tôn Vĩ có liên lạc về nhà không?”
“Không,” Giọng Tôn Tiêu hơi buồn, “Ăn Tết cũng không về nhà, chẳng biết giờ ra sao rồi.”
“Nó vừa gửi cho anh 3 vạn, mới vừa nãy xong.” Phó Khôn nói.
“Cái gì?” Giọng Tôn Tiêu lập tức to lên, “Có thật không?”
“Ừ,” Phó Khôn gật gật đầu, “Gửi bằng ATM, nó về lại rồi, địa chỉ ATM là ở bản địa.”
Tôn Tiêu không lên tiếng, một lúc sau, Phó Khôn nghe thấy tiếng khóc rất khẽ của con bé, rồi lớn dần lên, cuối cùng trở thành khóc òa lên.
Phó Khôn cũng không nói gì, chờ Tôn Tiêu khóc gần xong rồi mới nói một câu: “Nó mà liên lạc về nhà thì bảo với nó là anh đang chờ để đánh nó đây, nó chịu lại đây cho anh đánh một trận, anh sẽ không tính toán chuyện gì với nó nữa.”
“Ừ.” Tôn Tiêu khóc nức nở đáp một tiếng.
Phó Khôn lại nói thêm vài câu, trôi chảy hỏi sang Lư Xuân Vũ, Tôn Tiêu nói Lư Xuân Vũ tháng trước vừa lấy chồng, là ông chủ một chuỗi cửa hàng tiện lợi trong thành phố.
Dập máy rồi, Phó Khôn nhìn chằm chằm sàn đá hoa cương trước mặt rất lâu, mãi cho tới lúc Phó Nhất Kiệt gọi điện thoại đến, cậu mới đứng lên.
Trở về phòng khám, Phó Khôn phát hiện trong phòng có thêm một cô bé đang vội vàng thu dọn, mặc đồng phục y tá màu hồng nhạt.
“Y tá ngày nào cũng đến trễ của bọn em,” Phó Nhất Kiệt giới thiệu với cậu, “Lý Trân.”
“Chào anh,” Lý Trân chào hỏi Phó Khôn, hơi ngượng ngùng, “Không phải ngày nào cũng, là hôm nay tới muộn.”
Phó Khôn cười: “Không đặt tên đúng rồi, không thì kiểu gì cũng phải là một bác sĩ hàng xịn.”
Lý Trân sững sờ, một lúc sau mới nở nụ cười: “Lý Thời Trân.”
*Lý Thời Trân, tự là Đông Bích, lúc già có hiệu là Tần Hồ sơn nhân, là một danh y và nhà dược học nổi tiếng của Trung Quốc thời nhà Minh, người Kỳ Châu. Ông là tác giả của cuốn Bản thảo cương mục hoàn thành năm 1578, viết về công dụng trong đông y của các loại thảo dược, dược liệu Trung Hoa (wikipedia)
“Buổi trưa em ở đây trông đi, có việc gì thì gọi điện thoại,” Tưởng Tùng thay quần áo đi ra, “Lúc nào bọn anh về thì mang cho em đồ ăn ngon.”
“Mang bình sữa chua là được, em giảm béo.”
Phó Khôn lái xe đi đón một bác sĩ khác của phòng khám, lúc chờ đèn đỏ Phó Nhất Kiệt hỏi một câu: “Là Tôn Vĩ à?”
“Ừ, nhưng anh gọi điện cho Tôn Tiêu, nó không liên lạc về nhà,” Ngón tay Phó Khôn gõ lên vô lăng, “Kệ nó đi, chắc chưa trả hết tiền thì không để người khác tìm thấy nó đâu.”
“Tìm rồi phải tẩn chết anh ta,” Phó Nhất Kiệt cắn môi, nó không có tình cảm như Phó Khôn với Tôn Vĩ, vừa nghĩ tới chuyện này là nó chỉ muốn đánh người.
“Không nhắc tới nữa, dù sao cũng không đánh được nó ra làm sao, bác sĩ kia của mấy đứa tên gì?” Phó Khôn chuyển đề tài.
“Quách Vũ, ở cùng với Tưởng Tùng, tay nghề giỏi hơn bọn em nhiều, giờ đều dựa vào anh ta,” Phó Nhất Kiệt quay đầu liếc mắt nhìn Tưởng Tùng đang ngồi đằng sau chơi điện thoại.
Tưởng Tùng cũng ngước mắt lên nhìn nó: “Cho nên tiền lương tớ chỉ được tám phần là vì phải bù cho Quách Vũ.”
“Giờ đang là thời kỳ đặc biệt mà, ngộ nhỡ không quay vòng vốn được, cậu còn phải bỏ tiền thêm đây.” Phó Nhất Kiệt cười.
“Anh bỏ ra cho em.” Phó Khôn nói.
Phó Nhất Kiệt tựa lưng vào ghế nhìn gò má Phó Khôn: “Anh đếm tiền hộ em là được.”
Đón Quách Vũ xong, mãi cho tới lúc ngồi vào phòng riêng trong quán, Phó Khôn mới nghe thấy Quách Vũ nói câu đầu tiên, Phó Nhất Kiệt hỏi anh ta muốn uống gì, anh ta nhìn thực đơn trong tay rồi nói một câu: “Không uống, đừng ai uống cả, anh cậu phải lái xe, buổi chiều hai cậu còn phải đi làm.”
Tưởng Tùng nằm nhoài xuống bàn: “Thật ra em uống một ít cũng không sao, Phó Nhất Kiệt nửa chén đã gục, em cũng…”
Quách Vũ liếc nhìn cậu ta, rồi ngoắc tay với phục vụ: “Coca đi.”
Phó Nhất Kiệt nhìn anh ta, cười, Tưởng Tùng thở dài thườn thượt: “Aiiiiiiii.”
Quách Vũ không thích nói chuyện, nói ít tới mức cả một bữa cơm nói bao nhiêu câu Phó Khôn cũng đếm ra được, Tưởng Tùng và Phó Nhất Kiệt đều không phải người ít nói, ba người này ngồi cùng nhau, Quách Vũ như thể vô hình.
Ăn cơm xong, Phó Khôn đưa mấy người kia về phòng khám chuẩn bị lái xe đến vườn ươm, tuần trước cậu nhận một đơn làm cây xanh thảm cỏ cho con đường mới thông xe, mấy hôm nay phải chuẩn bị.
“Đàn anh này của em chẳng thích nói chuyện gì cả, lúc có người đến khám bệnh anh ta dùng ý niệm giao lưu với người ta à? Vận khí một cái, chuyển ý nghĩ đi, răng nào đau? À, răng khôn à, vậy nhổ ra là được, xem đi răng của bác sĩ Tưởng cũng để tôi nhổ…” Phó Khôn lên xe, nằm nhoài lên cửa kính xe nói chuyện với Phó Nhất Kiệt đứng bên cạnh.
Phó Nhất Kiệt nở nụ cười cả buổi, nhìn qua bốn phía, không có ai, nó cũng chẳng quan tâm tới trên thân xe toàn là bụi, dựa lên cửa xe, sờ từ trên mặt Phó Khôn xuống cổ, sau đó mới rút tay lại: “Anh ta cứ như vậy ấy mà, làm việc thì nghiêm túc lắm.”
Dừng một lúc xong lại nói: “Tưởng Tùng đang theo đuổi anh ta đấy.”
“Hả?” Phó Khôn sửng sốt, dù cậu đã chấp nhận quan hệ giữa mình và Phó Nhất Kiệt, cũng biết Tưởng Tùng cũng là, nhưng đột nhiên nghe thấy ai đang theo đuổi ai, vẫn cứ là hơi choáng váng, “Quách Vũ cũng là thế à?”
“Không biết, nói là theo đuổi, thật ra mới chỉ đang thăm dò, thăm dò hơn tháng rồi vẫn chẳng dò ra được gì, làm cho Tưởng Tùng mệt gần chết,” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn về phía phòng khám, “Quách Vũ ít nói, cũng không nhìn ra được tâm trạng thế nào…”
“Giấu rất sâu, đúng không, giống như em,” Phó Khôn nhìn nó, “Không có rượu vào thì không biết em đúng là ngu ngốc, còn rõ lưu manh.”
“Em không uống rượu nhìn thấy anh cũng muốn giở trò lưu manh.” Phó Nhất Kiệt nói rất nghiêm túc.
“Cút!” Phó Khôn búng lên trán nó một cái, khởi động xe, “Anh đi đây, tối chắc muộn mới về, lái xe về nhà phải mất hai tiếng.”
“Em chờ anh.” Phó Nhất Kiệt vỗ lên cửa xe, lùi lại.
Câu này khiến Phó Khôn lập tức liên tưởng tới một đống nọ đống kia, không nhịn được mà liếc mắt nhìn nó: “Chờ anh làm gì?”
“Chỉ ba chữ bình thường thế thôi nghĩ nhiều như thế là bệnh đấy biết không?” Phó Nhất Kiệt thở dài, phất tay, “Đi đi, lúc anh về em đã ngủ rồi.”
Cuộc sống của cả nhà rất nhanh đã trở về với nhịp điệu trước đây, như thể một năm ở giữa chưa hề tồn tại, bố mẹ ngày ngày sẽ đi làm tan làm, Phó Nhất Kiệt đi làm tan làm, người duy nhất có hơi thay đổi là Phó Khôn, thi thoảng cậu sẽ ở lại vườn ươm, gặp phải đơn hàng lớn, có lúc trong một tuần đến hai ba ngày đều không về nhà được.
Thật ra có một số chuyện, vẫn đang nằm lại ở trong lòng, như là cảm giác tội lỗi vì thua thiệt với bố mẹ, nhượng bộ cuối cùng của bố mẹ, chính là nút thắt mà Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt mãi mãi cảm kích, cũng mãi mãi thấy áy náy trong lòng.
Chỉ là, nút thắt này, không hẳn nhất định phải gỡ ra, giống như trong lòng bố mẹ cũng chấp nhận rằng vĩnh viễn sẽ có một nút thắt không gỡ được, dùng tình thương con của hai người họ bao bọc lấy.
Cuộc sống bình yên mà an tâm trước mắt, là thứ cả nhà quý trọng nhất.
Trời vào thu, việc buôn bán của Phó Khôn không còn bận rộn nữa, phải đến trước Tết mới bận lại, ngày nào cậu cũng về rất sớm, mùng 7 tháng này trên lịch bàn trong phòng cậu và Phó Nhất Kiệt được vẽ một vòng tròn.
Sinh nhật mẹ.
Người trong nhà đều không tổ chức sinh nhật, sinh nhật của Phó Nhất Kiệt và Phó Khôn gần như đều không tổ chức, bố mẹ thì càng khỏi phải nói.
Có điều, năm nay có thể tổ chức, mẹ 50 tuổi.
“Đặt một cái bánh ngọt to,” Phó Khôn dựa lên bao cát tính toán, “Viết là đại thọ năm mươi của mẹ….”
“Anh thế là muốn ăn đòn đấy à, viết tuổi của mẹ lên thì thôi lại còn viết “đại thọ”,” Phó Nhất Kiệt cắn bút ngồi trên ghế, “Phải viết Tiêu nữ sĩ sinh nhật mười lăm tuổi vui vẻ.”
“Tiêu muội muội, Tiêu muội muội sinh nhật mười lăm tuổi vui vẻ,” Phó Khôn vỗ tay, “Cứ viết vậy đi.”
“Ừ, phải đặt nhà hàng sớm, lần trước em nghe bố bảo, nhà hàng mới mở trên con phố cổng sau khu nhà mình ăn cũng được.”
“Tên gì? Để anh xem thử.”
“Hồi Long Các.” Phó Nhất Kiệt nhìn cậu, nói.
“Hồi Long Các?” Phó Khôn xoa cằm suy nghĩ hồi lâu, “Sao anh nghe lại thấy quen tai thế nhỉ?”
Phó Nhất Kiệt không nói gì, cắn đầu bút bắt đầu cười, cười một lúc lâu vẫn không dừng được.
“Anh đi lấy thuốc cho em, lại lên cơn rồi.” Phó Khôn quay người đi ra ngoài.
“Sấm trời hạn.” Phó Nhất Kiệt nói từ sau lưng cậu.
“Hả?”
“Tiếng dưới nước.”
Phó Khôn quay đầu lại trừng nó: “Im nào.”
“Hồi Long Cách*.” Phó Nhất Kiệt kiên trì nói xong, rồi lại cười một tràng, “Anh, đây có phải là chuỗi nhà hàng ba loại rắm anh mở không đấy…”
*định nghĩa về Hồi Long Cách ở chương nào đó < 10
“Đệt, em đừng làm người khác thấy buồn nôn được không?” Phó Khôn hơi bất đắc dĩ, cũng cười cùng cả buổi, cuối cùng vung tay lên, “Trí nhớ của em đúng là được đấy, nhưng mà nhà hàng này không được, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của anh.”
Cuối cùng, nhà hàng được chốt ở một quán lẩu thịt cừu có tiếng lâu đời, mẹ thích ăn lẩu thịt cừu.
Mẹ chẳng hề hay biết gì về sinh nhật của mình cả, bố có vẻ cũng không nhớ rõ, lúc Phó Khôn bảo ra ngoài ăn một bữa, hai người họ đều không phản đối, rất thoải mái lên xe jingle bells của Phó Khôn, xóc cả quãng đường qua đó.
“Không phải bảo định đổi cái xe cùi này của anh à?” Mẹ quan sát ghế thê thảm trong xe, “Mẹ còn lo lái được nửa đường bánh xe bay ra ngoài mất.”
Phó Khôn cười: “Trước Tết mua, mua cái xe bán tải.”
“Xe bán tải mấy chỗ? Bố mẹ không phải ngồi xổm đằng sau đấy chứ?” Mẹ bám lên lưng ghế hỏi.
“Con để hai cái ghế sofa bên trong cho bố mẹ ngồi là được.” Phó Khôn nói, mặt nghiêm túc.
“Ô! Thật đấy à? Mẹ không thèm ngồi đằng sau, có để cái giường cũng không thèm ngồi, gió to như thế!” Mẹ hô lên, “Ngược đãi động… người già đấy à!”
“Năm chỗ,” Bố vỗ vai mẹ, “Con trai em nói chuyện thế nào mà em còn không biết à, còn tưởng thật nữa.”
Đến nhà hàng, Phó Khôn đi ghi tên, phục vụ dẫn bọn họ vào trong phòng riêng, mẹ mới bắt đầu hơi lấy lại được tinh thần: “Đây là bàn đặt trước à?”
“Vâng, quán này làm ăn được lắm, không đặt trước thì không ăn được.” Phó Nhất Kiệt nói.
“Con xách cái này là cái gì đây?” Mẹ nhích lại gần nó, muốn xem cái túi nó đang cầm trên tay.
“Tư liệu của phòng khám bọn con, để trên xe sợ mất.” Phó Nhất Kiệt nhanh chóng đổi túi sang một tay khác.
“Không đúng!” Mẹ nghiêng đầu đi, “Phó Kiến Quốc, đồng chí Lão Phó, hôm nay ngày bao nhiêu?”
“Bảy… sinh nhật mẹ nó à?” Bố nói ra xong lại hơi ngượng ngùng, tới ôm lấy mẹ, “Đúng là sinh nhật mẹ, bố còn không nhớ.”
“Ai dà, năm nay ông bao nhiêu tuổi tôi còn chẳng nhớ,” Mẹ bụm mặt, “Hai cọng cải già rồi còn muốn tổ chức sinh nhật, đa cảm quá.”
Phó Khôn đi theo cuối cùng, vừa cười vừa nói: “Cọng cải già thì năm đó cũng là bắp cải thảo tươi non mà, giờ vẫn búng ra nước được, mới năm…”
Nói chưa xong câu, mẹ đã giơ tay lên chỉ vào cậu: “Anh nói cái gì?”
“Tuổi, năm tuổi!”
Vào phòng riêng ngồi xuống rồi, mẹ vẫn luôn cảm thán, nuôi hai thằng con trai, nuôi gần ba mươi năm, cuối cùng cũng được ăn một bữa sinh nhật.
“Mẹ,” Phó Nhất Kiệt lại gần mẹ, “Mẹ vất vả nhiều rồi, thật sự.”
Mẹ dựa vào Phó Nhất Kiệt: “Không vất vả, hai đứa tuy là đáng ghét lắm, nhưng nuôi lớn được cũng không khó, chỉ có con là ăn hơi nhiều thôi.”
Phó Nhất Kiệt cười mãi một lúc lâu.
Phó Khôn vừa cùng bố nghiên cứu xem nên gọi rượu gì vừa nói: “Mẹ, tuy đây là lần đầu tiên bọn con tổ chức sinh nhật cho mẹ, nhưng bọn con vẫn luôn đặt mẹ ở vị trí đầu tiên trong lòng, đồng chí Phó Kiến Quốc chỉ có thể xếp thứ hai, cũng giống như mẹ từ trước tới giờ đều không tổ chức sinh nhật cho hai bọn con, nhưng vẫn là mẹ tốt nhất…”
“Phiền chết tôi rồi! Anh là ghét nhất đấy!” Mẹ vỗ bàn, “Phó Khôn, anh chỉ chờ để chặn họng tôi thôi đúng không! Chốc nữa về anh cầm phân Phó Một Nắm ra đứng ngoài hành lang một tiếng!”
Tâm trạng mẹ rất tốt, thêm vào có lẩu thịt cừu mẹ thích, nên ăn nhiều hơn so với ngày thường, lúc gần không ăn nổi nữa vẫn cầm thìa chấm mấy thìa tương vừng: “Ôi tương vừng nhà họ ăn ngon thật đấy.”
Phó Khôn đứng lên mở cửa phòng ra, phất tay với phục vụ đứng bên ngoài.
Một lúc sau, đèn trong phòng tự nhiên tắt ngúm.
Mẹ đang gắp miếng rau cải cúc, mắt tối sầm lại, mẹ kêu lên: “Ôi không tìm thấy miệng đâu nữa!”
Cửa phòng được mở ra, mấy cô bé phục vụ đẩy xe vào, trên xe đặt một cái bánh ngọt thắp nến, mấy cô bé này vừa hát chúc mừng sinh nhật vừa đẩy bánh ngọt tới bên cạnh mẹ, đứng vây quanh mẹ hát xong, rồi cùng nhau nói: “Tiêu mỹ nhân sinh nhật vui vẻ!”
Câu này là Phó Khôn đặc biệt yêu cầu, không được gọi là dì, mà phải gọi là Tiêu mỹ nhân, gọi sai không trả tiền.
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ.” Phó Nhất Kiệt ôm rồi thơm mẹ một cái.
Phó Khôn cũng thơm mẹ một cái: “Cục cưng nhớn, sinh nhật vui vẻ.”
Mẹ ôm mặt cả buổi vẫn không nói gì, mãi cho tới lúc bố nói vào tai mẹ một câu “Bà xã sinh nhật vui vẻ”, mẹ mới bỏ tay xuống, mắt ngấn lệ, xúc động nhìn bố: “Phó Kiến Quốc ông là đồ đi ké xe.”
“Ké thì ké, sinh nhật vui vẻ,” Bố cũng xúc động nhìn mẹ, nắm lấy tay mẹ, “Sao mẹ nó lại giỏi sát phong cảnh thế…”
“Tiêu muội muội mười lăm tuổi” trên bánh gato làm mẹ rất vừa lòng, bảo Phó Nhất Kiệt cắt riêng miếng kia ra ăn.
Lúc Phó Nhất Kiệt cắt bánh ngọt, Phó Khôn xách túi cậu tới, lấy một cái túi xách ra từ bên trong: “Con và Phó Nhất Kiệt tặng mẹ, đổi cái túi nhân viên soát vé của mẹ đi.”
Mẹ dùng cái túi kia đã lâu lắm rồi, liên tục mấy lần lên xe bị người chọc vào tay bảo chị gái tôi mua vé, mẹ còn buồn bực một thời gian dài.
Có điều, lúc nhìn thấy cái túi xách này mẹ lại hơi do dự: “Cái túi này đắt đúng không? Nhìn đã biết không rẻ rồi, ông nói xem tôi ngày nào cũng đạp xe đạp đi làm, đeo cái túi như thế, người ta có khi nào lại nghĩ tôi nhặt được không nhỉ?”
“Không đâu,” Bố trả lời rất tự nhiên, “Rõ ràng là con trai em nhặt được mà.”
“Được rồi,” Mẹ đeo túi xách lên vai, “Thế thì để mẹ dùng! Mười lăm tuổi nhà ai lại đeo cái túi nhìn thành thục thế này, đẹp không?”
“Đẹp.” Phó Nhất Kiệt gật đầu.
“Ai chọn đây?” Mẹ ôm cái túi ngắm nghía.
“Anh con,” Phó Nhất Kiệt nở nụ cười, “Chọn đồ gì đấy đương nhiên là anh con rồi, con chọn anh ấy bảo nhìn như cái làn đựng thức ăn.”
Ăn cơm xong, Phó Khôn vòng vèo đường nhỏ lái xe về nhà, cậu có uống ít rượu, tuy không có cảm giác gì, nhưng vẫn không dám đi lên đường lớn, mẹ vẫn luôn nói hay là hai anh em xuống đẩy xe về.
“Mỗi lần này,” Phó Khôn dừng xe dưới tầng, xoa bóp vai mẹ, “Bình thường con uống rượu xong tuyệt đối không lái xe.”
“Năm nay mẹ đi học lái xe, sau này ba bố con uống rượu thì mẹ lái,” Mẹ ôm túi nhảy xuống khỏi xe.
“Mẹ,” Phó Nhất Kiệt cũng xuống xe, “Hai người lên trước đi, con… muốn cùng anh đến chỗ này.”
“Giờ đã mấy giờ rồi,” Mẹ nhìn đồng hồ đeo tay, “Lái xe đi à?”
“Gọi xe đi,” Phó Nhất Kiệt ôm mẹ, “Không đi lâu đâu.”
“Ừ, đi đi,” Mẹ sờ mặt nó, “Bình thường hai đứa cũng không ra ngoài buổi tối, ngột ngạt.”
Bố mẹ lên tầng rồi, Phó Khôn mới hỏi một câu: “Đi đâu?”
“Em bỗng nhiên muốn…” Phó Nhất Kiệt cúi đầu xuống nhíu mày, “đến thăm Hạ Phi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.