*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lập thu đã được hơn nửa tháng, mà tới hôm nay mới cảm nhận được ý thu.
Trương Thanh Khải ngậm thuốc lá đứng trước cửa sổ.
Trời mưa.
Anh đẩy cửa sổ ra, phun một ngụm khói ra bên ngoài, làn khói trắng chậm rãi tiêu tan giữa mưa tí tách, không hề để lại chút dấu vết nào.
Mưa thu vừa rơi, trời liền lạnh.
Trương Thanh Khải nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, cảm giác mát mẻ thấm vào người từng chút một.
“Cậu nhận ra không, mưa xuân với mưa thu không giống nhau,” Hạ Phi đứng trong mưa, ngửa mặt lên hứng giọt mưa, “Mưa xuân là ấm, mưa thu là lạnh.”
“Đều lạnh cả.” Trương Thanh Khải rụt cổ lại.
Hạ Phi không phải người đa sầu đa cảm, nhưng có lúc lại đột nhiên trở nên rất nhạy cảm.
Đối với trời mưa, cậu ấy đặc biệt nhạy cảm.
Mưa thu rất cô quạnh, cậu ấy thường nói như vậy, hạt mưa đánh lên mái ngói xanh cổ kính phát ra tiếng lanh lảnh nhỏ vụn, Hạ Phi sẽ nói, nghe đi, như đang khóc, khóc thẳng vào tim.
Những câu nói lập dị mà u buồn như vậy, Trương Thanh Khải nghe nhưng cũng không cảm thấy mất tự nhiên, bởi vì đây là Hạ Phi nói, Hạ Phi mãi mãi vẫn luôn cười, không hề u buồn chút nào, lúc nói ra những câu này, cậu ấy vẫn đang cười.
Sau đó cậu ấy sẽ ôm ngực cau mày nói: “Tim tôi đang khóc rồi, nhanh đi mua ít đồ ăn cho tôi để nó cười đi.”
Trương Thanh Khải dựa vào cửa sổ, khóe miệng cong lên một nụ cười, cầm gạt tàn trên bàn qua, dí tắt thuốc.
Trên bàn có đặt một bức ảnh, bức ảnh được giữ gìn rất tốt, phía trên là Hạ Phi và Trương Thanh Khải mặc đồng phục học sinh.
Trương Thanh Khải nằm nhoài ra bàn, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt tươi cười của Hạ Phi.
Đó là hồi cấp hai, đồng phục học sinh nhìn rất ngu ngốc, quần áo thể dục màu xanh lam. Lúc đó anh vẫn chưa cao bằng Hạ Phi.
Ảnh của anh và Hạ Phi cũng không ít, du xuân, du thu, đều sẽ chụp ảnh, cái máy ảnh đầu tiên người nhà mua cho anh, là chiếc Hải Âu 135*, lấy đến tay rồi, chuyện đầu tiên anh làm chính là chạy đi tìm Hạ Phi, chụp cả một cuộn phim.
Nhưng anh vẫn thích nhất là bức này.
Lúc đó bọn họ vẫn chưa hiểu gì cả, không có u buồn, không có ngột ngạt, không có sợ sệt không có tương lai không dám chạm đến, chỉ mỉm cười đơn giản thuần túy.
Đang xuất thần nhìn bức ảnh, điện thoại đổ chuông, vang lên vài tiếng anh mới hơi lười biếng nghe điện thoại.
Là nhân viên trong cửa hàng gọi tới, báo cáo đơn giản tình huống trong cửa hàng rồi dập máy.
Trương Thanh Khải mở một tiệm cafe sách, buôn bán không tốt không tệ.
Đây là giấc mơ của Hạ Phi, mở một nhà sách, mỗi ngày cũng không quan tâm bán được bao nhiêu, có sách để đọc là tốt rồi.
Cậu có đến đọc sách không? Trương Thanh Khải nhìn bức ảnh trên bàn, bên ngoài quán cafe sách có một hành lang vòng quanh, xế chiều có thể phơi nắng ngắm mặt trời, nếu cậu đến, chắc sẽ ngồi ở đó nhỉ?
Mưa vẫn rơi, rơi tới tận trưa mới chầm chậm tạnh.
Trương Thanh Khải đi xuống quán ăn nhỏ dưới tầng mua một suất sủi cảo ăn, rồi ra khỏi khu nhà.
Mặt đất ướt nhẹp, lá rụng ướt nằm dưới mặt đất, như từng đóa hoa vàng nhỏ, phủ kín cả con đường.
Cổng sau của khu nhà là một con đường nhỏ hai bên đều là hàng hoa, Trương Thanh Khải lần nào cũng sẽ đi ra từ hướng này, rồi rẽ vào tiệm hoa nhỏ thứ tư.
“Anh Trương đến rồi,” Một cô bé trong cửa hàng nhìn thấy anh tới thì cười hỏi thăm, “Chờ một lúc, tôi lấy hoa cho anh, đã gói xong rồi.”
“Ừ.” Trương Thanh Khải gật đầu, đứng trước cửa, nhìn người đi qua đi lại trên đường.
Hạ Phi thích ngồi bên cạnh cửa sổ yên tĩnh ngắm người, hàng xóm, người qua đường, có thể ngồi ngắm cả ngày.
“Cậu có bao giờ nghĩ tới không, cuộc sống của người khác ấy? Những người kia, người chúng ta nhìn thấy, người đi ngang qua, cuộc sống bọn họ như thế nào?” Hạ Phi đã từng nghiêm túc nói với anh. “Ngày nào chúng ta cũng thấy thật nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghĩ xem bọn họ là người thế nào, sống một cuộc sống ra sao, có người nào giống chúng ta không? Cũng như người khác không biết chúng ta sống thế nào…”
Trước đây, Trương Thanh Khải chỉ cảm thấy Hạ Phi thích đoán lung tung, chui trong nhà đọc nhiều sách nhìn thấy nhiều người sẽ như vậy.
Nhưng bây giờ, lại thường không nhịn được mà có cùng ý nghĩ với Hạ Phi.
Những người đi đường đang tới lui kia, bọn họ đang suy nghĩ gì, bọn họ đang làm gì, bọn họ vui vẻ, hay âu sầu, là có hy vọng, hay là không nhìn thấy tương lai…
Cũng giống như không một ai biết được, bản thân mình đứng ở ven đường trước cửa tiệm hoa, mỗi ngày ôm một bó hoa hồng, rốt cuộc có tâm trạng thế nào.
“Anh Trương, hoa của anh này,” Cô bé đưa bó hoa hồng cho anh, cười nói, “Chúc hai người hạnh phúc.”
“Cảm ơn.” Trương Thanh Khải nhận lấy hoa, rời khỏi cửa hàng hoa.
Đã mua hoa ở cửa hàng này được năm năm, kể từ lúc anh chuyển tới đây.
Mười một đóa hoa hồng, ngày nào anh cũng mua một bó, đôi khi là sáng sớm, đôi khi là giữa trưa, đôi khi là chiều tà, mười bốn năm, hoặc sớm hoặc muộn, nhưng chưa một ngày nào thay đổi.
Chúc hai người hạnh phúc.
Cô bé chưa bao giờ hỏi anh tại sao ngày nào cũng mua hoa, chỉ là mỗi lần đưa hoa cho anh, đều sẽ nghiêm túc nói ra câu này.
Chúc hai người hạnh phúc.
Trương Thanh Khải cũng vì câu nói này của cô bé, mà luôn mua hoa ở đây.
Chúc hai người hạnh phúc.
Bất kể là vì nguyên nhân gì, anh muốn nghe thấy có người nói với anh như vậy, hi vọng có người sẽ chúc phúc cho bọn họ.
Chúc hai người hạnh phúc.
Phải đấy, chúc hai ta hạnh phúc.
Nghĩa trang ngày thường rất yên ắng, nhất là ở một buổi chiều nào đó mưa thu vừa rơi, không có ánh nắng.
Ông cụ canh cổng rất thân với Trương Thanh Khải, lão đã giữ cổng ở đây bảy tám năm rồi, ngày nào cũng nhìn thấy người con trai giữa hai hàng lông mày có gì đó cô đơn, cầm trong tay một bó hoa hồng này.
Lão đã từng đến thăm bia mộ kia, cũng là một người con trai, nụ cười dừng lại ở mùa hè hơn mười năm trước.
Nguyên nhân nghề nghiệp khiến cho lão chưa bao giờ đi tìm hiểu nghiên cứu những người tới nơi này, dù có bao nhiêu bí mật trong chuyện này đi nữa, thế nhưng chàng trai này có thể gió mặc gió, mưa mặc mưa nhiều năm như vậy, đều không dễ dàng gì.
“Đến rồi.” Ông cụ ngồi trong phòng gác cổng, gật đầu chào hỏi Trương Thanh Khải.
“Vâng.” Trương Thanh Khải cười, cũng gật đầu lại.
“Chốc nữa đi ra vào đây uống ngụm trà với lão,” Ông cụ chỉ cái bếp đang đun ấm nước, “Lão mới lấy được ít trà ngon.”
“Vâng.”
Bên trong nghĩa trang rất yên ắng, Trương Thanh Khải bước theo con đường nhỏ về phía trước, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.
Anh thả nhẹ hô hấp, có lúc trong lòng anh sẽ có một mong đợi không thể nào ép xuống, mong đợi trong lúc tiếng chân cô đơn của mình vang lên, có thể nghe thấy tiếng bước chân của một người khác đi theo anh.
Hạ Phi đi bộ rất lười, bên trong tiếng bước chân sẽ có thêm cả tiếng lê gót giày, giày của cậu ấy đều bị mòn gót giày đầu tiên.
Thế nhưng xưa nay chưa bao giờ nghe thấy, cho dù có thở nhẹ đi, Trương Thanh Khải cũng chưa từng được nghe tiếng bước chân của Hạ Phi lần nào nữa, tiếng bước chân lười biếng bước từ trong lòng anh, sẽ không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Trước bia mộ Hạ Phi đã được dọn sạch sẽ, Trương Thanh Khải đi tới, đặt bó hoa hồng lên bệ nhỏ phía trước.
“Cảm nhận được không?” Anh ngồi xổm xuống, ngồi trên mặt đất đang ướt nước, xoa lên bức ảnh trên tấm bia mộ, “Trời mưa rồi, trận mưa thu đầu tiên của năm nay, trời lạnh rồi.”
“Hôm nay tôi lại lắng nghe tiếng mưa rơi,” Trương Thanh Khải chậm rãi sửa sang lại lớp giấy bóng kính gói bên ngoài hoa hồng, “Không giống đang khóc.”
Im lặng một lúc anh lại cười: “Có lúc nghe giống, hôm nay không giống, chắc là hôm nay tôi không nhớ cậu nhiều quá, lúc nào nhớ nhiều quá tôi nghe tiếng vòi hoa sen thôi cũng giống như đang khóc.”
Trương Thanh Khải nhắm mắt lại, tưởng tượng Hạ Phi đang ngồi trước mặt mình, hoặc là bên cạnh mình, hoặc là phía sau, dẫu có không hề cảm nhận được chút nhiệt độ nào, anh vẫn chấp nhất nhắm mắt lại.
“Biết gì không, dạo gần đây tôi đều không mơ thấy cậu,” Anh nói khẽ, “Không biết là bận quá hay là mệt, ngủ thẳng tới sáng, e là có mơ thấy cũng không nhớ rõ.”
Hạ Phi trong mơ, mãi mãi là hình ảnh mùa hè cuối cùng kia, ngồi trên giường dựa vào tường nhàn nhã đung đưa chân.
“Trương Thanh Khải, kể chuyện cười cho tôi đi.” Hạ Phi híp mắt lại nhìn anh.
“….Để tôi nghĩ nào,” Trương Thanh Khải nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, “Hai tên ngốc trong xưởng bọn tôi, năm ngoái chạy đi xem hoa anh đào, vào vườn hoa anh đào rồi, chụp một đống ảnh của cái cây trước cổng, vừa chụp vừa nói ui đệt cây hoa anh đào đẹp thật đấy, quả nhiên là đẹp thật, Nhật Bản có phúc thật đầy đường toàn cây hoa xinh đẹp thế này…”
Hạ Phi cười uống một ngụm nước.
“Chụp một lúc lâu, có một tên ngốc nhìn thấy trên cây có cắm một cái biển, nên đi qua kích động đọc to lên,” Tay Trương Thanh Khải vung lên, “Hải đường Tây Phủ!”
Hạ Phi cầm cốc cười, cười một lúc lâu mới dừng lại: “Tôi mà đi có khi cũng không nhìn ra được, tôi chưa xem bao giờ.”
“Chờ cậu khỏe lên, tôi đưa cậu đi, chúng ta không ngắm anh đào, chỉ ngắm hải đường Tây Phủ.” Trương Thanh Khải vỗ vỗ lên chân cậu ấy.
“Được.” Hạ Phi cười gật đầu.
Trương Thanh Khải mở mắt ra, một cơn gió thu thổi qua, anh cảm thấy hơi lạnh.
“Chúng ta cuối cùng cũng không cùng nhau đi ngắm hải đường Tây Phủ,” Anh cười, ngón tay lướt qua nụ cười của Hạ Phi, “Tôi vẫn chẳng dám đi vườn hoa anh đào, cứ sợ không dẫn cậu đi, cậu sẽ giận.”
Trương Thanh Khải cậu mau quỳ xuống dập đầu lạy tôi ba cái, phải ra tiếng bịch bịch bịch, tôi đau lòng rồi sẽ tha cho cậu không phải chết.
Lần nào Hạ Phi không vui cũng sẽ nói như thế.
“Cậu nói đi, nếu giờ tôi dập đầu lạy cậu ba cái, cậu có ra tha cho tôi khỏi phải chết không?” Trương Thanh Khải giật một cánh hoa hồng, nắm ở trong tay.
“Phi à,” Anh nhìn cánh hoa, “Cậu biết không, tôi không sợ nhớ cậu, nhớ nhiều cũng chẳng sao, nhớ tới cả đêm không ngủ được cũng không hề hấn gì, tôi chỉ sợ… sợ có một ngày mình không nhớ cậu nữa.”
Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, từ trong lòng, từ bên người, từ từng xuân hạ thu đông, từ mỗi lần nhung nhớ, từ mỗi đêm không ngủ.
Khiến người ta hoảng sợ.
“Có lúc sẽ có người khuyên tôi, đã bao năm vậy rồi, tháng trước mẹ tôi gọi cho tôi,” Trương Thanh Khải nói khẽ, “Nói là con cũng nên buông xuống đi.”
Anh thở dài: “Tôi không hiểu sao lại phải buông xuống, buông xuống và không buông xuống có khác gì nhau đâu? Thú thật, so sánh ra thì, tôi sợ “buông xuống” hơn, thật sự, cậu nhất định sẽ hiểu, nếu đổi thành cậu, cậu cũng sẽ không buông xuống như vậy, đúng không?”
Buông xuống, không buông xuống được.
Trương Thanh Khải đã nghĩ tới vấn đề này rất nhiều lần, anh đã hứa với Hạ Phi, cả đời này sẽ không quên cậu ấy, nhưng càng khiến anh không buông xuống được, cũng không muốn buông xuống, là ỷ lại của anh vào phần tình cảm này.
Nhớ nhung đã thành một thói quen, là một phần trong sinh hoạt của anh.
Nếu như mất đi nhung nhớ đau thấu tim gan này, mình có lẽ sẽ chỉ biến thành một cái xác không hồn.
“Bọn họ đều không hiểu,” Anh nhìn nụ cười của Hạ Phi, “Đối với tôi, có một người để nhớ cả đời, là một chuyện hạnh phúc biết bao, từng ngày từng phút từng giây, nhớ tới cậu là chứng cứ khiến tôi cảm thấy mình còn sống…”
Buông xuống, để làm gì, không buông xuống được, thì lại thế nào?
Đối với Trương Thanh Khải, hai thứ này không có khác biệt lớn.
Hạ Phi đi rồi, mấy năm nay anh đều không về lại nhà, đến tận giờ, quan hệ với người nhà đã dịu đi, người nhà đã không còn nhắc tới Hạ Phi nữa, thậm chí còn ngầm ám chỉ nếu như anh chịu bắt đầu lại từ đầu với một người khác, dù là nam hay nữ, người nhà cũng sẽ không phản đối.
Nhưng là… không cần thiết.
Anh không cần một ai khác, một ai khác ngoài Hạ Phi, anh không cần.
Trong thế giới của anh, chỉ có Trương Thanh Khải và Hạ Phi, thế giới này đã không gì phá nổi.
Thế giới này rất lớn, chứa được cả đời của anh và Hạ Phi, thế giới này cũng rất nhỏ, không chứa được thêm một người nào khác.
Đây không phải một mình anh đang tưởng niệm, không phải một mình anh đang chấp nhất mà yêu, đây là hai người.
Đây là tình yêu của anh và Hạ Phi, cả đời, vĩnh viễn.
“Thư hôm qua gửi cho cậu, cậu đã đọc chưa?” Trương Thanh Khải đặt cánh hoa vẫn luôn nắm trong tay lên trước bia mộ, “Tôi nói cho cậu biết, tôi vẫn luôn muốn làm thơ, nhưng ngoài “Sàng tiền minh nguyệt quang”, đến một câu cũng không viết ra được nữa…”
Nói xong, tự anh cười khà khà cả buổi: “Ôi, thật sự, cậu đến nhà sách tôi mà xem, còn có nhiều tập thơ lắm, nhưng tôi nhớ cậu không thích đọc, còn nói là quá sến súa? Cậu nói xem nếu tôi làm cậu thấy sến quá, cậu có khi nào lại mắng tôi không?”
“Cậu tới nhà sách chưa? Thật ra cũng không xa đây,” Trương Thanh Khải di chuyển, đổi tư thế, quần bị nước mưa thấm ướt một mảng lớn, “Chốc nữa ông cụ trông cửa đừng nghĩ là tôi tiểu ra… Cái hành lang uốn khúc bên ngoài nhà sách, tôi mất nhiều công sức thiết kế lắm, lúc vẽ bản vẽ ra còn cứ lo cậu sẽ không vừa lòng, làm xong rồi cậu cũng chẳng nói xem có được hay không, nhưng cảm giác cũng được, buổi chiều có lúc tôi sẽ tắm nắng ở đó, ngủ gật cũng thoải mái.”
“Ngày mai để tôi chụp ảnh lại cho cậu xem,” Anh suy nghĩ, “Nhờ ai đấy chụp cho tôi một tấm tôi đang tắm nắng cho cậu xem, cậu mà thích, thì tới ngồi với tôi một lúc, được không?”
Trương Thanh Khải không biết Hạ Phi có thể đáp lại anh không, mấy năm trước anh khát khao cảm nhận được sự tồn tại của Hạ Phi, hi vọng những truyền thuyết về linh hồn là thật hơn bất cứ ai.
Giờ đã không còn nghĩ như vậy nữa, Hạ Phi đi rồi, không còn nữa, không về được nữa, liên hệ giữa cậu ấy với thế giới này chỉ có tấm bia mộ này, liên hệ với chính mình chỉ có những hồi ức cùng với tình cảm mãnh liệt vẫn đang nằm trong lòng như cũ.
Còn lại, không còn nữa, đều không còn nữa rồi.
Anh không thể được nhìn thấy Hạ Phi đứng trước mặt mình mỉm cười nữa, không thể chạm tới bờ vai gầy gò của Hạ Phi nữa, không thể được nghe cậu ấy nói “Trương Thanh Khải cậu mau tới đây hầu hạ tôi nào” nữa…
Nhưng không sao cả, đã không cần những thứ này nữa, Trương Thanh Khải cúi đầu, nhìn bãi nước đọng trên mặt đất, anh đã không còn cưỡng cầu những tưởng tượng mãi mãi cũng chẳng thực hiện được trong vô vọng nữa.
Từng yêu, từng được yêu, đau như vậy, sâu như vậy.
Vậy là đủ rồi.
“Trương Thanh Khải tôi nói với cậu bao giờ chưa, lãng mạn không hợp với tạo hình của cậu, biết không?” Hạ Phi đứng bên cửa sổ nói, lấy ngón tay chống lên khung cửa, từ bên kia nhìn anh, “Kiểu con trai thô như sàn xi măng như cậu, lãng mạn lên là sức sát thương quá mạnh, tôi nổi da gà cũng thành nổi da trứng gà hết luôn, rơi xuống sàn kêu lẹp bẹp kìa, cậu mau nghe đi.”
Trương Thanh Khải nhìn xuống đất nở nụ cười, cười rất lâu.
“Tôi lại lãng mạn rồi, nhưng mà cũng không hay như vậy đâu, thi thoảng một lần thôi,” Anh nhìn lên bức ảnh trên bia mộ, cười nói, “Mọi khi tôi bình thường lắm, thật.”
Trương Thanh Khải thay đổi tư thế, dựa lưng vào tấm bia, đầu ngửa ra sau gối lên, không nói chuyện nữa, bốn phía cũng hoàn toàn yên ắng, anh ngồi yên tĩnh, giống như vô số lần ngồi với Hạ Phi, không nói câu nào, không cần nói, vậy cũng đã là một sự hưởng thụ.
Sườn núi đối diện hồ bốc lên khói xanh, chắc có người đang hóa vàng mã, Trương Thanh Khải nhìn chằm chằm vào từng làn khói tan đi trong gió thu, xuất thần.
Ngày Hạ Phi được đưa tới đây, anh lặng lẽ theo đến, nhìn từ đằng xa.
Đó là khung cảnh cả đời này anh vĩnh viễn không quên nổi, người anh yêu nhất, cứ như vậy ngủ lại nơi này, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, biến thành một vết sẹo trong lòng anh, vết sẹo vĩnh viễn chẳng lành được.
Tạnh chưa được bao lâu, mưa thu lại bắt đầu rơi, tí tách tí tách, hạt mưa lạnh buốt rơi lên tay lên mặt Trương Thanh Khải.
“Tôi đi về đây, ra uống trà với ông cụ gác cổng, mai quay lại thăm cậu,” Trương Thanh Khải đứng dậy, ngón tay sờ lên ảnh, rồi khom lưng để hoa ngay ngắn lại, chậm rãi đi xuống.
“Hạ Phi thân yêu!
Chào cậu!
Viết như thế có hơi ngốc không, nghiêm túc quá.
Vẫn cứ đổi lại đi, Hạ Phi cục cưng, đầu tiên hôn một cái.
Hôm nay đi siêu thị một chuyến, giảm giá ngày Quốc Khánh, như không cần trả tiền, chật kín người, tôi bị hết bột giặt, không thì tôi cũng lười đi chen chúc vào lúc này.
Nhưng mà có một cái lọ hoa được giảm giá rất đẹp, không kiềm chế được thế là mua. Mua về rồi cũng chẳng biết dùng thế nào, thế là mua vài cành hoa rum cắm vào, trông còn đẹp lắm.
Lần tới mua cho cậu cái lọ, cậu cũng không cần dùng chai bia để cắm hoa nữa.
Đúng rồi, hôm qua từ chỗ cậu về xong tôi đi cân, béo lên hai cân, chắc là mùa thu ăn bù, tôi hay hầm móng giò ăn, có thể là ăn nhiều quá.
Cho nên tôi bắt đầu chơi bóng rổ lại, ông chủ hàng bánh mì bên cạnh nhà sách thích chơi bóng rổ, hẹn mấy lần, tôi đi đánh vài lần, cảm giác cũng được, chỉ là lâu rồi không đánh, thể lực không theo kịp, phải khôi phục một thời gian.
Tết năm nay tôi còn định đi du lịch nữa, cậu có chỗ nào muốn đi không, tôi tra thử xem lịch trình thế nào, có chỗ nào thích hợp thì mùa đông hai chúng ta cùng nhau đi.
Còn có một chuyện hôm qua quên mất kể cho cậu, lúc tôi ra ngoài nhặt được một con mèo trên bánh xe, nhỏ lắm, xấu nữa, xấu thật sự, nhưng mà tôi vẫn nhặt về, có tình thương động vật lắm đúng không, ha ha.
Con mèo này tôi định mang tới bệnh viện thú cưng nhờ người ta khám, sau đó mang về nhà nuôi, lần tới cậu đến là có thể nhìn thấy, là một con mèo mướp.
Mèo mướp cũng là tôi đoán thôi, dù sao cũng không phải mèo vàng cũng không phải đen, cũng không phải tam thể, lông lung ta lung tung, nên tôi mới đoán là mèo mướp, đặt cái tên là Xấu Xấu đi.
Xấu Xấu hình như đang bĩnh ra ngoài phòng khách rồi, tôi ngửi thấy mùi, hôm nay không có chuyện gì cả, viết tới đây đi, yêu cậu, hôn thêm cái nữa.
Trương Thanh Khải nhớ cậu.”
Tác giả có lời muốn nói: Ạch, không có trọng sinh, cũng không có không gian song song, ngộ nghĩ hai người họ chắc cũng không cần những thứ này.
Bọn họ đều hạnh phúc, hạnh phúc theo cách của mình.
Ngày mai còn có một phiên ngoại của Phó Khôn và Một Khúc nữa là toàn bộ kết thúc.
*Editor có lời muốn nói: Hạ Phi Trương Thanh Khải, chúc hai người hạnh phúc.
*máy ảnh của Trương Thanh Khải
*hoa hải đường Tây Phủ