Vào năm 90 ở Phụng Nguyên người ngoại quốc vẫn còn bị chú ý. Mấy người Frankie cũng không mất nhiều công sức đã điều tra được nơi trú ngụ của đại diện tập đoàn Wal-Mart. Đương nhiên việc này là do mấy người Tom Crewe Mann không cố ý che dấu hành tung. Dù sao, nêu nói về sức ảnh hưởng, các quan chức Hoa Hạ cũng phải để ý đến người Mỹ hơn. Nếu như mấy người Tom Crewe Mann cố ý che dấu hành tung, dùng sức ảnh hưởng của mấy người Frankie ở Phụng Nguyên cũng có thể tìm ra được họ, chỉ e là trễ thôi, nhưng tìm ra được rồi, mấy người Frankie cũng bó tay, không có biện pháp nào với mấy người Tom Crewe Mann cả.
- Thierry, e rằng chúng ta cuối cùng chỉ có thể lùi một bước, tranh thủ mang nhãn hiệu Gia Lạc Phúc về Pháp thôi.
Lúc này Frankie không còn tự tin như lúc mới tới Phụng Nguyên. Không cần biết là tập đoàn Wal-Mart đến đây làm gì, chắn chắn là họ sẽ không giúp đỡ gì mình mà thật ra còn gây thêm phiền phức.
Thierry yên lặng gật đầu. Gã hiểu được sao Frankie lại lo lắng, hơn nữa gã cũng đọc được ý nghĩ của Frankie: tập đoàn Wal-Mart tất nhiên không phải tới để giúp đỡ. Lãnh đạo của tập đoàn Wal-Mart cũng như tập đoàn Carrefour không phải đồ ngốc mà lại hành động vô nghĩa. Rất có thể họ cũng nhận thấy giá trị mà siêu thị Carrefour đang nắm giữ nên vội vàng tới đây quấy rối.
Nhưng hai hổ đấu nhau tất kẻ khác được lợi. Frankie cũng hiểu chủ tịch Nicholas đã trao giá cả thu mua cao nhất cho anh ta rồi, nếu cao hơn nữa phải do ban giám đốc phê duyệt. Tập đoàn Wal-Mart tham dự vào khiến Frankie cảm thấy cho dù là ra giá gấp hai cũng không thể mua được siêu thị Carrefour. Hơn nữa, giá trị của siêu thị Carrefour tương đối khả quan nhưng vị trí địa lý của nó trên bản đồ Hoa Hạ không phù hợp với kế hoạch ban đầu của tập đoàn Carrefour. Trả giá thêm cho nó, Frankie e là ban giám đốc rất khó chấp thuận.
Thời gian không còn nhiều, đến Phụng Nguyên lâu như vậy, Frankie cảm thấy mình vô tích sự nên rất lo âu. Anh ta không thể chấp nhận mình sẽ tay trắng mà rời khỏi Phụng Nguyên.
- Frankie, tôi cảm thấy chúng ta nên nói chuyện với đại diện của tập đoàn Wal-Mart, có lẽ giữa hai bên sẽ đạt được thống nhất về lợi ích như ý muốn, tránh sự cạnh tranh khốc liệt giữa chúng ta mà để người Hoa Hạ hưởng lợi.
Thierry đề nghị.
- Có lẽ họ đến Phụng Nguyên vì có nguyên do khác.
Frankie nhếch miệng nhưng không cười nổi. Anh ta không thừa nhận lúc này tập đoàn Wal-Mart đến Phụng Nguyên không liên quan đến siêu thị Carrefour.
- Ngài Frankie, ngài Thierry, hai vị đếu ở trong này sao? Có ba người Mỹ đến đây, nói là đại diện của tập đoàn Wal-Mart, muốn nói chuyện với các vị.
Cô trợ lý của Frankie vội vào thông báo.
- Hả? Thật là trùng hợp.
Frankie và Thierry đưa mắt nhìn nhau, xem ra mọi người chí lớn gặp nhau rồi, không chỉ hai người này nghĩ đến mà người Mỹ cũng vậy. Quả là rất tốt, so với việc tìm đến cửa người Mỹ, thế này họ càng chủ động hơn.
Tom Crewe Mann là một người da trắng cao, tóc bạc, thoạt nhìn khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, dẫn theo hai người trợ lý, một nam, một nữ đi vào phòng khách trong sự tiếp đón nồng hậu của Frankie. Mọi người ngồi xuống ổn định, nói chuyện khách sáo vài câu. Nghe Tom nói những lời sáo rỗng, trong lòng Frankie không khỏi bực bội. Anh ta rất muốn biết ý đồ của người Mỹ khi đến đây.
- Anh Tom, không biết các anh đến Hoa Hạ có việc gì chăng?
Thierry thấy Frankie đã rất sốt ruột nên chủ động hỏi.
- Ha ha…anh Thierry, chúng theo theo lệnh của tổng bộ, đến Phụng Nguyên để tiến hành đàm phán một cuộc mua bán. Chúng tôi cũng nghe nói hai vị đến Phụng Nguyên để thu mua siêu thị Carrefour phải không?
Tom mỉm cười nói. Thierry và Frankie gật đầu. Việc này đã bị các phương tiện truyền thông của Hoa Hạ loan ra ngoài, có giấu diếm cũng không còn ý nghĩa. Nhưng nghe Tom thừa nhận, đến Phụng Nguyên để đàm phán mua bán, lòng dạ hai người cũng nôn nao.
- Chủ tịch Nicholas rất có hứng thú với siêu thị nhỏ này nên cử chúng tôi đến thu mua. Chẳng lẽ anh Tom cũng đến đây vì nó?
Frankie cố trấn tĩnh cười nói.
- Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, không thể coi thường siêu thị này. Bọn họ đã nói chuyện với chúng tôi rất lâu, đưa ra hàng loạt các điều kiện không thể tin nổi, nói thật, nếu không phải vì chủ tịch Nicholas kiên trì, tôi muốn bỏ cho xong.
- Vậy sao? Còn có chuyện thế này nữa. Bọn họ đưa ra điều kiện gì?
Tom nhấp nháy mắt ra vẻ tò mò.
- Ví như không được giảm biên chế, không được giảm lương, không được…
Frankie khoa trương thuật lại những điều kiện của Tôn Chiếu Luân.
- Anh Tom, nếu vào siêu thị đó xem thử sẽ thấy, nhân viên làm việc ở đó đa số là trên ba bốn mươi tuổi, nữ chiếm đa số, hơn nữa bằng cấp cũng rất thấp, có nhiều người chỉ tốt nghiệp phổ thông cơ sở, những người như vậy sao phù hợp với tiêu chuẩn dùng người của chúng ta? Nhưng lương ở siêu thị Carrefour lại cao hơn tiêu chuẩn trong ngành.
Tom nghe Frankie oán thán, có chút suy nghĩ, trong lòng cười thầm. Ông ta hiểu Frankie nhân cơ hội này muốn cho mình thấy, nếu tập đoàn Wal-Mart cũng muốn thu mua siêu thị Carrefour, thì đây là một khúc xương cứng, không dễ dàng nuốt được, như mấy người Frankie đã ê cả răng rồi. Hơn nữa, tập đoàn Carrefour vô cùng bất mãn với những điều kiện khó khăn của siêu thị Carrefour, bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng đàm phán, bỏ qua chuyện thu mua.
Nhưng bọn họ không thể nào biết được, ông ta đến Phụng Nguyên, chẳng những không phải để thu mua siêu thị Carrefour mà còn giúp đỡ họ. Trước khi Tom đến Phụng Nguyên cũng đã biết, mọi người ở siêu thị Carrefour này vốn sẽ không bán siêu thị Carrefour, sở dĩ vẫn tiếp tục đàm phán là vì siêu thị Carrefour muốn nhân cơ hội này nổi tiếng một phen.
Là cổ đông lớn nhất của siêu thị Carrefour, nhà họ Phương có thể bỏ ra đến sáu mươi triệu đô la Mỹ cùng với công ty điện ảnh Jade Bird làm bộ phim “Kẻ hủy diệt 2”, sao có thể vì một chút tiền mà nhượng lại sản nghiệp do mình sáng lập? Tuy họ đến nay còn chưa rõ, nhà họ Phương thu được bao nhiêu tiền từ nơi này, nhưng tin tức không bán này tất nhiên họ sẽ không nói cho mấy người Frankie biết. Mấy người châu Âu này, e là còn đang muốn thuyết phục ông ta thấy khó mà lui đi, còn cho rằng, điều họ đang toán tính người khác sẽ không nhận ra.
Tập đoàn Carrefour sở dĩ coi trọng siêu thị nhỏ này, khả năng lớn nhất là vì tên của siêu thị. Đây là điều mà tập đoàn Wal-Mart đã nghiên cứu cẩn thận sau khi nghe tin tập đoàn Carrefour muốn thu mua siêu thị Carrefour mới biết được. Còn siêu thị Carrefour tất nhiên là ôm cây đợi thỏ, thuận nước đẩy thuyền. Đương nhiên, Tom không phủ nhận, nếu tập đoàn Carrefour có thể thu mua được siêu thị Carrefour, thì có thể nói, ngay khi tập đoàn Carrefour mới bước vào Hoa Hạ đã có được một nửa thị trường bán lẻ trong cả tỉnh giữa lòng Hoa Hạ, tuy xét về lợi ích và hiệu quả kinh tế là không cần thiết nhưng có ý nghĩa rất lớn.
Tom nhận thấy, dù không có lệnh của tổng bộ, công ty cũng phải phái người đến tạo chút trở ngại cho tập đoàn Carrefour, hoặc đơn giản là cạnh tranh công khai, dù sao cũng không thể để tập đoàn Carrefour dễ dàng chiếm được bước đầu trong việc khai thác thị trường Hoa Hạ.
Cuộc gặp này, cuối cùng hai bên cũng chấm dứt việc nói chuyện phiếm về siêu thị Carrefour. Trong toàn bộ lời nói của Frankie, đều là thuật lại tình hình đàm phán một cách vàng thau lẫn lộn, trong đó cũng không ngừng khéo léo nói chuyện để xác định ý đồ của mấy người Mỹ khi đến đây. Tom đã trải qua trăm trận chiến, đương nhiên không dễ dàng cho anh ta được toại nguyện.
Hai ngày sau, hai nhóm người ấy không dưới một lần “tình cờ” chạm mặt bên ngoài khách sạn, vì thế việc trao đổi cũng được mở rộng thêm.
Thời gian càng trôi qua, Tom càng cảm thấy hơi ngạc nhiên, gạt những lời của Frankie sang một bên, dường như cũng nhận ra mình cũng vì thu mua siêu thị Carrefour mà đến, hơn nữa lộ ra vẻ mình muốn liên thủ làm việc, mọi chuyện sau này cứ theo ý muốn.
- Anh Tom, người Hoa Hạ có một câu châm ngôn “trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”. Hai công ty chúng ta cũng vậy, không thể phạm sai lầm.
Trong lòng Frankie lúc này cũng khá chắn chắn, thái độ lắng nghe của Tom là anh ta thêm phần tự tin Nhưng Tom vẫn lảng tránh mục đích chính khi đến Phụng Nguyên khiến anh ta phát cáu. Anh ta cảm thấy mình cũng rất kiên nhẫn, nhưng Tom cứ lặp đi lặp lại lảng tránh như thế, chẳng lẽ, họ cho rằng, trong cuộc chiến này họ nhất định sẽ hơn anh ta?
Tom cười ha hả nói:
- Anh Frankie, anh cho rằng chúng tôi đến đây vì thu mua siêu thị Carrefour?
- Trừ nó ra, nơi này còn những gì có thể hấp dẫn được ánh mắt của quý tập đoàn?
Frankie hỏi ngược lại.
Tom nao nao, những lời này của Frankie cũng có lý nhưng lại hoàn toàn tương phản với mục đích của ông ta.
Cuối cùng, hai bên lại chia tay không vui vẻ.
Buổi chiều Phương Minh Viễn mới chạy vê quán ăn Phương Gia để tự mình tiếp đại đoàn người Tom Crewe Mann. Thật ra hắn cũng đầy bụng hiếu kỳ, tập đoàn Wal-Mart sao lại đột nhiên muốn gặp mình?
Phương Minh Viễn còn nhỏ tuổi, mấy người Mỹ cũng đã nghe thấy, nhưng đến lúc tận mắt nhìn thấy thì Tom vẫn phải cảm thán. Đúng là ông trời cưng chìu Phương Minh Viễn, chỉ tiếc là công phu nịnh bợ của mấy người Mỹ này chẳng những quá thẳng thắn, nhiều chiêu trò hơn hẳn so với người trong nước.
Khi họ ăn cơm lại lộ ra vẻ sói nhai hổ nuốt, khiến người ta cảm thấy họ tôn sùng ẩm thực Trung Hoa rất chân thật.
Các nhân viên phục vụ dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn, dâng trà lên. Phương Minh Viễn lúc này mới cười hỏi:
- Ngài Tom, tôi tin rằng trên đời này không có việc tốt đẹp là được ăn miễn phí, giờ ông đã ăn no uống say, có thể cho tôi biết ý đồ đích thực của quý công ty được rồi.
Tom hoàn toàn hài lòng với bữa ăn này, mỹ thực Hoa Hạ quả thật là danh bất hư truyền, dạ dày của ông ta chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã bị nó chinh phục. Khẩu vị của Mỹ không thuần khiết như Hoa Hạ, thức ăn ở đây quả thật khiến ông ta say mê.
- Cậu Phương, theo lời của ngài Cameron đáng kính…