Trùm Tài Nguyên

Chương 219: Điều khiển từ xa




Không thể không nói, Sato có thể ngồi vững vàng trên ghê trưởng phòng thu mua của công ty xăng dầu Si Kemo nhiều năm nay là vì ông ta có trình độ năng lực và tầm nhìn trong lĩnh vực dầu mỏ. Tuy ông ta thích chòng ghẹo nữ nhân viên cấp dưới, nhưng dường như đây là bệnh chung của người Nhật Bản, ít ra thì trong mắt người Nhật Bản, đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Lúc này ông ta đích thân xuất quân, cho dù là dập nồi hay dìm ngựa cũng không thể có nửa điểm sai sót. Nếu đàm phán thất bại, trách nhiệm lớn nhất không phải thuộc về ông ta thì còn ai khác nữa. Đến lúc đó ông ta có phun châu nhả ngọc thì Yamamoto cũng tuyệt đối không chút lưu tình.
Sato đưa bản nháp lên, lúc này mới duỗi thẳng lưng, nhìn quanh bốn phía trong khoang mọi người đều đã ngủ. Matsushita ngồi bên cạnh ông ta đã dựa vào lưng ghế, tiến vào mộng đẹp, trên khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn dường như vẫn mang theo vài nét tươi cười. Sato vươn tay vuốt nhẹ hai mà cô ta, trong lòng có một cảm giác chua xót không nói nên lời. Đây là hoa khôi của công ty Si Kemo, nếu không phải cô làm việc trong bộ phận của mình thì cũng đã không giành được dễ dàng như vậy. Nếu không phải bất đắc dĩ, ông ta cũng không làm thế này. Lúc này ông ta đã bị dồn vào đường cùng, nếu không lấy được hợp đồng mua dầu mỏ mới, ngay cả chức trưởng phòng cũng không thể ngồi yên, đóa hoa này ngày sau cũng không thuộc về mình, nên Sato mới nhất định dẫn Matsushita cùng đi.
Nhưng Sato lại không ngờ, thật trùng hợp, đối phương lại đi Ả rập Saudi, ông ta rơi vào đường cùng, tuy biết rõ mang theo phụ nữ vào Ả rập Saudi là không thích hợp nhưng cũng có thể hy vọng sắc đẹp của Matsushita có thể giúp ông ta thuận lợi ký được hợp đồng.
Sato thở nhẹ một hơi. Phàm là đàn ông, có người nào lại muốn người phụ nữ của mình đi làm việc như thế, nhưng ông ta đâu còn lựa chọn nào khác! Giá dầu thế giới vẫn không ngừng tăng lên, toàn bộ thị trường đều không nỡ bán, nếu không bỏ vàng bạc ra cho đối phương cảm thấy hứng thú, ai sẽ bán dầu mỏ cho mình.
Sato đứng dậy, cọ nhẹ vào người Matsushita đi ra ngoài, theo lối nhỏ đi vào phòng vệ sinh. Đến phòng vệ sinh, Sato rửa mặt bằng nước lạnh, cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều.
- Vu Đông Phong, người Singapore!
Sato nhìn chính mình trong gương nói nhỏ. Thật ra lúc này Sato cũng không chắn chắn, chỉ cần nhìn tên cũng biết đây là người Hoa. Trong chiến tranh thế giới lần hai, sau khi Nhật Bản chiếm Singapore, từng thống trị người Hoa ở Singapore rất tàn khốc, chẳng những đoạt một số lớn tài sản mà còn giết hại hơn một trăm ngàn người Singapore, cho nên có thể thuyết phục anh ta chuyển nhượng dầu mỏ trong tay cho mình hay không, Sato cũng không nắm chắc.
- Đi từng bước, tranh thủ cũng có thể thất bại, nhưng nếu mình không tranh thủ thì chắn chắn sẽ thất bại.
Sato lại nhìn mình trong gương tự khích lệ.
Sato theo đường cũ trở về chỗ ngồi, ánh mắt vô thức nhìn hai bên. Khi ánh mắt ông ta đảo đến nơi ông ta ngồi khoảng bảy tám ghế nữa thì ánh mắt Sato đột nhiên mở to, trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc. Ông ta bước nhanh về phía chỗ ngồi của mình.
Wanatabe chưa ngủ mà nhìn trộm Matsushita đang trong giấc ngủ. Y vốn thèm nhỏ dãi đóa hoa của công ty Si Kemo này từ lâu, nhưng y cũng biết được đây là người mà Sato sủng ái nhất, nếu y dính vào thì chắn chắn không được vui vẻ, nhưng điều này không gây trở ngại việc y dùng ánh mắt dâm dật nhìn Matsushita. Nhìn Sato mang vẻ mặt u ám bước về chỗ ngồi, trong lòng không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ trưởng phòng đã phát hiện y để ý Matsushita? Nhưng dù đã phát hiện cũng không cần như vậy, quản thiên quản địa, có ai quản được điều mà người khác nghĩ đâu!
Sato lúc này mới chú ý thấy Wanatabe còn chưa ngủ bèn nói nhỏ:
- Cậu Wanatabe, trên máy bay này còn có người của công ty cổ phần xăng dầu Shikoku, mới rồi tôi nhìn thấy trưởng phòng thu mua mới nhậm chức của bọn họ là Murakami.
Wanatabe cũng không khỏi giật mình kinh hãi, công ty xăng dầu Shikoku là kẻ thù của công ty Si Kemo, hai công ty luôn tranh giành thị trường Nhật Bản. Mà Murakami kia là nhân vật nổi tiếng của công ty Shikoku, có thành tích rất tốt trong việc đàm phán kinh doanh.
- Trưởng phòng, anh chắn chắn là gã sao? Không phải là trùng hợp lắm sao?
Sato nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chắn chắn là gã, gã có hóa thành tro tôi cũng nhận ra mà.
Mấy ngày nay, sở dĩ công ty Si Kemo thu mua lượng xăng dầu có hạn cũng có nguyên nhân là sự tranh đoạt của công ty Shikoku. Công ty Shikoku mất đi nơi chống đỡ là mỏ dầu Kuwait, hiện giờ càng thiếu hụt dầu hơn, càng phải tranh giành với công ty Si Kemo. Quả thật giống như chó điên cằn quàng, điên cuồng tranh đoạt trên thị trường dầu mỏ.
Wanatabe làm thuộc hạ của Sato nhiều năm, tất nhiên hiểu Sato đang lo lắng điều gì, nhỏ nhẹ an ủi:
- Trưởng phòng, bọn chúng đi Ả rập Saudi vì chuyện gì, không chắn chắn là có cùng mục tiêu với chúng ta đâu, anh đừng quá lo lắng như vậy.
Sato lắc lắc đầu. Ông ta có dự cảm không tốt, chắn chắn là Murakami đến đây vì Vu Đông Phong. Ông ta biết được tin tức, ai dám cam đoan là Murakami điều tra không ra!
Lúc này, mặt trời ở Ả rập Saudi vừa mới xuống núi không lâu, hơi nóng ban ngày còn chưa tan hết.
Phương Minh Viễn và Robert đi chân trần, sóng vai trên bờ biển. Qua một ngày phơi nắng, hơi nóng từ cát phả hơi nóng vào bàn chân, vô cùng thoải mái.
- Cậu Phương, hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu, ân tình này của cậu tôi nhất định ghi nhớ trong lòng.
Robert nói với vẻ mặt thành khẩn. Ân tình Phương Minh Viễn cho y lúc này tương đối lớn, chẳng những gọi Vu Đông Phong từ Hong Kong đến đây mà còn căn cứ vào giá dầu cuối ngày hôm nay bán cho y ba tỷ đô la. Việc này đối với Robert không khác gì một món quà lớn, đủ để y hãnh diện với công ty British Petrolium Fotermedia.
- Ngài Robert, thật ra ngài không cần phải như vậy, tôi cũng có việc muốn nhờ ngài mà.
Phương Minh Viễn không kìm nổi, cười nói. Hắn không để tâm những điều hứa hẹn của Robert, hiện giờ những người coi trọng chữ tín đã không còn trên thế gian, hơn nữa Phương Minh Viễn không tin tưởng người ngoại quốc.
- Ồ, cậu Phương có việc cần tôi giúp sao?
Robert hơi khó hiểu hỏi.
- Đối với quý công ty mà nói, số lượng dầu mỏ đó đã có thể bù đủ thiếu hụt của tháng này chưa?
Phương Minh Viễn hỏi.
- Miễn cưỡng thì cũng đủ. Cậu Phương cũng biết, công ty British Petrolium Fotermedia ở Anh tuy không phải là công ty hàng đầu nhưng trên thế giới cũng không phải là vô danh tiểu tốt, số lượng dầu mỏ cần hàng tháng rất lớn.
Robert tự hào nói.
- À, cậu Phương, ý của cậu là…. Trong ty cậu còn hợp đồng kỳ hạn giao hàng dầu mỏ?
Đột nhiên hiểu ra ẩn ý của Phương Minh Viễn khiến y mừng rỡ như điên hét lớn.
- Ngài Robert, tôi nghe người ta nói, ngài có hai người bác mất trong chiến tranh thế giới lần hai ở Myanmar phải không?
Phương Minh Viễn lại hỏi tiếp.
- Đúng vậy, họ chết khi ở trong doanh trại tù binh của người Nhật Bản. Sau này cha tôi có đến Myanmar ba lần nhưng vẫn chưa tìm được hài cốt của họ.
Robert thấp giọng, nghĩ đến chuyện cũ vẫn thấy đau đớn.
- Ok, vậy chúng ta có tiếng nói chung. Gia đình anh có người bị người Nhật Bản hại chết, còn tổ quốc tôi trong chiến tranh thế giới lần hai là một trong những nước chống lại quân chủ lực xâm lược Nhật Bản, vì thế mà nhân dân Hoa Hạ phải trả giá cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng. Dân chúng thương vong hơn mấy triệu người, tổn thất kinh tế không thể tính nổi. Hiện giờ chúng ta có một cơ hội, không biết ngài Robert có tình nguyện giúp tôi không?
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
Robert trợm tròn mắt, trong lòng bừng tỉnh. Quốc gia đang trong tình trạng phát đạt, vì vùng vịnh rung chuyển bất an mà thiếu hụt dầu mỏ, không phải Nhật Bản thì là ai. Hơn nữa, không giống như châu Âu có thể ỷ lại vào dầu mỏ ở Bắc Hải, hay Mỹ ỷ lại vào dầu mỏ ở Nam Mỹ, Nhật Bản gần như tuyệt đối phải dựa vào dầu mỏ ở Trung Đông. Hiện nay dầu mỏ nguyên liệu trên thị trường thế giới rất căng thẳng là đả kích lớn nhất cho các công ty lọc dầu Nhật Bản. Nếu biết được trong tay Phương Minh Viễn có dầu, chắn chắn sẽ như mèo thấy mỡ, lập tức xúm lại.
- Có phải muốn bán dầu cho các công ty Nhật Bản không?
- Ngày mai có hai công ty xăng dầu Nhật Bản đến thương lượng với chúng tôi về việc mua dầu, tôi hy vọng ngài Robert lấy thân phận là đại diện của công ty British Petrolium Fotermedia cùng đàm phán…
Phương Minh Viễn cười, không nói thêm gì.
Mọi người đều thông minh, có nhiều việc không cần nói cũng hiểu rõ. Phương Minh Viễn vừa giúp y một việc lớn, khiến y có thể hãnh diện với công ty, lần này giúp Phương Minh Viễn nâng giá thì không cần phải phân vân. Hơn nữa, còn có thể đập người Nhật Bản thật mạnh, trút bớt oán giận của chính y. Huống chi, hiện giờ Phương Minh Viễn đang là người tâm phúc của Hoàng tử Abdullah, mình có mối quan hệ tốt với hắn, ngày sau có khi còn giúp mình được việc lớn nữa.
Chỉ cẩn tán dóc mà được việc, Robert tất nhiên là việc tốt không nhường cho ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.