Biệt thự xa hoa, có bể bơi bên trong, lại có bãi biển tư nhân, xe Rolls-Royce dẫn đầu, còn chưa vào đến bên trong mà những gì thấy được trước mắt đã làm cho Murakami và Sato cảm thấy bị áp lực tâm lý thật lớn. Khiến bọn họ cảm thấy đã sai lầm khi dự đoán thực lực của Vu Đông Phong, hoài nghi sự chuẩn xác của tài liệu họ đã lấy được trước đó.
Số của cải này cũng có thể là mới được tăng thêm trong lúc tài liệu được thu thập, nhưng cũng phải cần thời gian dài tích lũy. Vu Đông Phong có thể có quan hệ thân mật như vậy với thành viên Hoàng thất Kuwait, như vậy phải có người giới thiệu bên trong, vậy nếu ông ta kết bạn với những thành viên trong hoàng thất của các quốc gia Trung Đông khác thì có phải là ông ta sẽ còn có được ưu thế lớn hơn nữa sao.
Người Ả Rập rất coi trọng bạn bè, đây là điều nổi tiếng cả thế giới, có thể nói tiền đồ ngày sau của Vu Đông Phong trong lĩnh vực mua bán dầu mỏ này đúng là vô cùng sáng lạn so với những người khác. Còn đối với hai người ở Công ty xăng dầu Sikemo và Công ty cổ phần dầu mỏ Shikoku này, tự nhiên sẽ nghĩ muốn duy trì quan hệ tốt đẹp với Vu Đông Phong, chuyện này thật tốt đối với việc ổn định nguồn nhập khẩu dầu mỏ của hai công ty. Đôi mắt Robert sắc lạnh nhìn sắc mặt khẽ biến đổi của Murakami và Sato, trong lòng cười thầm, cho tới bây giờ phản ứng của hai người có thể nói là nằm trong dự đoán của Phương Minh Viễn.
Có mấy chiêu đón đầu này đủ để Murakami và Sato hoàn toàn đánh mất tự tin, hơn nữa còn khiến cho những người Nhật Bản đang nóng lòng muốn lấy được dầu mỏ này không có khả năng lấy được lợi ích cho riêng họ trong cục diện thị trường dầu mỏ thế giới trước mắt. Khóe miệng Robert nở một nụ cười khó ai phát hiện được, gã là người nước Anh, cho dù là nói theo góc độ gia đình hay quốc gia thì Robert chẳng có cảm tình gì với mấy người Nhật Bản này, có thể nhìn thấy bọn họ với dáng vẻ như vậy, thật lòng Robert rất vui.
Murakami và Sato gọi những người cấp dưới đi theo đến một bên, lần đầu tiên gặp mặt tự nhiên là nhóm tùy tùng này không có cơ hội lên sân khấu, cho nên bọn họ đã bị gạt sang một bên, đến nơi khác chiêu đãi. Hai người dặn dò cấp dưới rất cẩn thận, bất kể như thế nào cũng không được gây chuyện phiền toái ở nơi này.
So sánh với hai người kia thì Robert bớt lo hơn, những người đi theo gã vốn là những nhân viên phụ trách thương mại của Công ty British Petrolium Fotermedia, họ vốn không xa lạ gì với phong tục tập quán của khu vực Trung Đông.
Đám người Watanabe được người hầu trong biệt thự dẫn tới một nơi khác, người thanh niên tiếp tục dẫn ba người Robert đi vào biệt thự. Đi qua khu vực bên ngoài biệt thự, tới đằng sau của biệt thự là một vườn hoa khoảng hơn trăm mét vuông, đủ các loại hoa tươi, còn có một cây đại thụ tỏa bóng lớn che trời, không biết là Hoàng tử Abdullah nhổ nó ở đâu đem về đây trồng, mà lại có thể sống sót ở nơi này.
Ở dưới bóng mát của cây đại thụ có bày một chiếc bàn tròn, bên cạnh có một người trung niên da vàng đang ngồi, bên cạnh hắn còn có ba người thanh niên khác.
Robert nhận ra người trung niên này, chính là Vu Đông Phong.
Nhìn thấy đoàn người Robert tới, Vu Đông Phong phải nhờ người đứng bên cạnh đỡ dậy nói:
- Khách quý đến nhà, xin thứ lỗi không thể ra đón từ bên ngoài, các vị, mời ngồi.
Lúc này Murakami và Sato mới chú ý tới, chân của Vu Đông Phong đang bị bó bột.
Ba người Robert ngồi xuống quanh bàn, có người đem đồ uống và trà lên cho họ, Robert kinh ngạc nói:
- Ông Vu, ông làm sao vậy?
- Không cẩn thận bị dập mắt cá chân, tuy không có gì nghiêm trọng nhưng cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày mới đi lại bình thường được.
Vu Đông Phong cười khổ nói. Murakami và Sato cũng tỏ vẻ an ủi và thông cảm.
Sau khi Vu Đông Phong cảm ơn sự quan tâm của ba người thì đi thẳng vào vấn đề nói:
- Ba vị, chân tôi bị thế này thành ra không thể ngồi lâu được, cho nên chúng ta không nói lời khách sáo nữa, mục đích đến đây của các vị tôi hiểu rất rõ, trong tay tôi quả thật có một phần thỏa thuận giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn, trong số đó có phần là của bản thân tôi, có phần là tôi quản lý thay mấy người bạn, tổng giá trị theo báo cáo cuối ngày hôm qua ước tính là trên dưới tám tỷ đô la Mỹ…
Trong đầu ba người Robert thầm tính toán, đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, hiện tại đối với bọn họ mà nói, số lượng dầu mỏ càng nhiều thì càng tốt, tổ chức OPEC cũng không biết khi nào mới tăng lượng dầu mỏ khai thác, cho dù là chính công ty họ dùng không hết ở thời điểm này thì cũng có thể chuyển nhượng cho người khác để thu lợi.
- Các vị đều do bạn bè tôi giới thiệu mà đến, cho dù nói thế nào tôi cũng phải nể mặt bọn họ, hơn nữa mọi người cũng coi như kết bạn với nhau, sau này có thể sẽ có lúc tôi nhờ đến các vị. Nhưng ba vị cũng là người trong nghề, cũng biết hiện giờ giá cả dầu mỏ đang trên đà tăng lên, thỏa thuận giao hàng có kỳ hạn trị giá tám tỷ đô la Mỹ này tôi chỉ có thể chuyển nhượng cho các vị một nửa, hơn nữa ba vị phân chia nhau như thế nào cũng không thành vấn đề.
Lời nói của Vu Đông Phong lập tức khiến Murakami và Sato lạnh người. Thỏa thuận giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn trị giá bốn tỷ đô la Mỹ, nghe rất nhiều nhưng trên thực tế ba công ty chia nhau thì cũng chẳng được bao nhiêu, cũng chỉ nói là miễn cưỡng bù lại lỗ hổng của công ty trong tháng này, như vậy tháng sau thì làm sao bây giờ?
Nhất là đối với Murakami, Công ty cổ phần dầu mỏ Shikoku trước chiến tranh Iraq đều nhập khẩu một lượng dầu mỏ rất lớn từ Kuwait, hiện giờ Kuwait đã rơi vào tay giặc, Liên hiệp quốc lại cấm vận tài chính đối với Iraq, chẳng những dầu mỏ ở Iraq không vận chuyển ra bên ngoài được, kể cả dầu mỏ ở Kuwait cũng vậy.
Cho dù tạm thời thay đổi con đường thì trong khoảng thời gian ngắn quốc gia cũng không thể bù lại số sai lệnh này, đừng nói là bốn tỷ đô la Mỹ dầu mỏ mà cho dù là tám tỷ đô la Mỹ dầu mỏ, ông ta cũng muốn nuốt lấy toàn bộ, để bảo đảm Công ty cổ phần dầu mỏ Shikoku không đến nỗi trước khi tìm được nguồn cung cấp dầu mỏ mới, phải ngừng sản xuất vì không đủ nguyên liệu!
- Ông Vu, tôi hiểu ý của ông, cũng biết là ông đã có nhượng bộ khá lớn, nhưng thỏa thuận giao hàng có kỳ hạn trị giá bốn tỷ đô la Mỹ này, đối với ba công ty chúng tôi mà nói thực sự là không nhiều!
Murakami nói với vẻ mặt đau khổ.
- Đúng vậy, ông Vu, Công ty xăng dầu Sikemo của tôi đồng ý trả cho mỗi thùng dầu thêm một đô la Mỹ so với giá báo cáo cuối ngày hôm qua, muốn mua toàn bộ thỏa thuận trị giá tám tỷ đô la Mỹ trong tay ông, ông thấy thế nào?
Nếu đổi lại là lúc trước, Sato tuyệt đối sẽ không đưa ra điều kiện một cách tự nguyện như vậy mà khẳng định là sẽ trăm phương ngàn kế lấy hết sức để dìm giá, nhưng hiện giờ tình hình thị trường dầu mỏ thế giới đúng là kinh người, lại tăng nhiều mà hạ thì ít, nếu ông ta sơ ý, có lẽ sẽ bị Công ty British Petrolium Fotermedia và Công ty cổ phần dầu mỏ Shikoku cướp đi toàn bộ số dầu mỏ này.
Nếu như vậy, Sato chẳng còn mặt mũi nào quay về Nhật Bản. Tuy ông ta ra giá cao hơn giá dầu mỏ thế giới mỗi thùng tăng một đô la, nhưng có thể cam đoan công ty sản xuất như bình thường, đồng thời còn có thể thuận tiện chèn ép Công ty cổ phần dầu mỏ Shikoku, nghĩ đến đó chắc Tổng giám đốc Yamamoto cũng không trách tội ông ta.
- Ông Sato, ông Murakami, các ông làm như vậy là không đúng rồi, ba người chúng ta đều là khách ông Vu mời tới, cũng không phải người đến trước, người đến sau, dựa vào cái gì mà các ông mở miệng nói là muốn nuốt trọn toàn bộ số dầu mỏ mà không để lại một chút nào cho Công ty British Petrolium Fotermedia chúng tôi chứ?
Không phải là nói chuyện trước mặt Vu Đông Phong, thì Robert đã đập bàn bất mãn mà nói:
- Chỉ là tám tỷ đô la Mỹ tiền hàng, các ông nghĩ Công British Petrolium Fotermedia của chúng tôi không có sao? Ông Vu, từ quan hệ tốt đẹp giữa quý quốc và nước Anh mà nói, tôi chân thành cầu mong ông Vu có thể cao tay, chuyển nhượng toàn bộ thỏa thuận giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn này cho Công ty British Petrolium Fotermedia chúng tôi, tôi đồng ý trả mỗi thùng dầu cao hơn hai đô la Mỹ so với giá của báo cáo cuối ngày hôm qua. Hơn nữa, ông Vu sẽ có được sự kính trọng từ toàn thể công nhân viên chức lớn nhỏ trong Công ty British Petrolium Fotermedia chúng tôi, sau này nếu có việc gì cần cứ nói với Công ty British Petrolium Fotermedia chúng tôi, tuyệt đối không nói hai lời!
- Tôi đồng ý trả mỗi thùng cao hơn năm đô la Mỹ!
Nhìn thấy hai người kia đều ra giá mới, Murakami sợ bị tụt lại phía sau, vội vàng lớn tiếng kêu lên.
- Dừng, dừng, dừng lại!
Vu Đông Phong vội vàng ngăn lại, nói với ba người với vẻ mặt khó xử:
- Các vị, các vị, các vị đã khiến tôi khó nghĩ lắm. Không nói dối gì các vị, thời gian thực hiện thỏa thuận giao hàng có kỳ hạn của chỗ dầu mỏ này đều là ở cuối tháng này và tháng sau, khoảng cách thời gian tới lúc đó còn tương đối lâu, nếu bây giờ tôi chuyển nhượng lại cho các vị, phần của tôi thì không có vấn đề gì, nhưng phần của mấy người bạn tôi thì tôi không thể quyết định được. Tôi cần thời gian đi trưng cầu ý kiến về chuyện này.
Hơn nữa nói thật với các vị, mọi người đều do bạn bè giới thiệu bắc cầu, nhận lời ai hay từ chối ai cũng không tốt. Cho nên xin ba vị bàn bạc với nhau một chút, dùng cách nào đó để cạnh tranh công bằng, đừng khiến tôi kẹt ở giữa mà khó xử.
Vu Đông Phong nhìn đồng hồ, xin lỗi nói:
- Ba vị cứ ở đây thương lượng một chút đi, tôi phải đi trước về phòng nghỉ ngơi một chút, tiện thể liên hệ với mấy người bạn, xem bọn họ có đồng ý chuyển nhượng thỏa thuận này không, nếu đồng ý cũng sẽ có điều kiện thêm. Lúc đó cũng vừa vặn là buổi trưa, tôi mời các vị thưởng thức đồ ăn Ả Rập, đầu bếp ở đây là đầu bếp riêng của Hoàng tử Abdullah, tay nghề không cần phải nói rồi. Buổi chiều chúng ta sẽ chính thức thương lượng việc này, ba vị thấy có được không?
Đối với đề nghị của Vu Đông Phong, tự nhiên là ba người đồng ý liền, Vu Đông Phong ngoắc tay gọi người thanh niên vừa đi đón ba người tới gần nói:
- Đây là trợ lý của tôi, có gì cần thì cứ nói với cậu ta!
Lúc này người hầu mới giúp ông ta đi vào bên trong biệt thự.
- Nhân viên tùy tùng của ba người bọn họ ở đâu?
Vừa vào cửa Vu Đông Phong liền nhỏ giọng hỏi.
- Thưa Tổng giám đốc Vu, họ đều đang ở trên bãi biển ngắm cảnh.
Có người cũng nhỏ giọng mà đáp lại.
- Hô… làm thế này đúng là mệt chết người!
Lúc này Vu Đông Phong mới thở phào một cái, không phải dựa vào người nâng đỡ ở hai bên nữa, sải bước về phía thang máy trong biệt thự.