Robert kinh ngạc nhìn ra ngoài khơi. Chỉ thấy xa xa có chiếc du thuyền lớn màu trắng đang đi về hướng một ngôi biệt thự. Y tính toán sơ sơ một chút, con thuyền dài không dưới bảy mươi mét, thì bên trong du thuyền chắc cũng đồ sộ lắm.
Phải biết rằng, trong giới du thuyền khắp thế giới, thông thường một con thuyền dài ba mươi lăm, ba mươi sáu mét trở lên, nếu như được trang bị hệ thống thông tin và dẫn đường hiện đại nhất, nếu như trong thuyền bố trí sang trọng một chút, trải loại thảm cao cấp, treo những bức thư họa cổ quý hiếm, có các thiết bị điện tử hiện đại, là có thể được xếp vào hàng du thuyền sang trọng cao cấp rồi. Những chiếc du thuyền như vậy thường không còn chỉ để cho thành viên trong gia tộc dùng, mà còn là nơi cao cấp để chủ thuyền họat động giao thương, sắp xếp những công việc thường ngày và tổ chức các hoạt động giao tiếp xã hội, đó cũng là công cụ tốt nhất để chủ thuyền thể hiện thế mạnh kinh tế với thế giới bên ngoài. Giá của những con thuyền sang trọng như vậy đương nhiên là rất cao rồi.
Theo như Robert biết, thấp thì là ba bốn triệu đô la Mỹ, cao thì phải đến hàng chục triệu đô, những thứ xa xỉ phẩm cao cấp như vậy, đương nhiên không phải thứ người bình thường có thể chơi được, người tiêu dùng những loại hàng hóa đó chủ yếu là những quý tộc và những người làm ăn buôn bán lớn ở khắp nơi trên thế giới.
Nhưng ở đây, còn có những du thuyền còn lộng lẫy hơn, loại du thuyền ấy thường dài trên năm mươi mét, thậm chí có thể lên đến tám mươi mét, trên thuyền có phòng tiếp khách, nhà bếp, phòng tập thể dục, nơi giải trí, phòng thư giãn v.v, đầy đủ tiện nghi, trên boong thuyền thậm chí còn có thể khởi hành trực thăng. Những xí nghiệp có thể sản xuất ra những du thuyền siêu sang trọng ấy trên thế giới cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, khác với chế tạo những du thuyền thông thường, khách hàng mà họ ngắm đến là bộ phận nhỏ những nhóm tiêu dùng trình độ cao nhất trên thế giới.
“Chúng tôi mỗi năm chỉ sản xuất bốn chiếc du thuyền, chỉ để phục vụ cho những khách hàng đẳng cấp toàn cầu” đây chính là phương châm bán hàng của họ. Một chiếc du thuyền như thế này thấp thì mười triệu đô la Mỹ, nhiều thì đến một tỷ đô, tiền bảo trì mỗi năm phải đến hàng triệu đô, đó là chưa kể đến nhân viên phục vụ trên thuyền, vì thế nếu gọi du thuyền như thế này là cung điện trên mặt nước cũng không hề quá lời.
Du thuyền của Robert đến nay ở Kuwait đã không còn biết “sống chết” ra sao, nhưng một con thuyền chỉ dài mười bốn mười lăm mét, đương nhiên không thể so sánh nổi với những chiếc du thuyền này, tuy vậy điều đó cũng không ảnh hưởng đến quan điểm của y.
- Phương, tôi có phải hoa mắt không, đó là du thuyền Riva, nó đang đi về hướng ta.
Robert phấn khích hỏi Phương Minh Viễn và Vu Đông Phong.
- Riva?
Phương Minh Viễn hỏi có chút ngạc nhiên, chiếc thuyền đó hắn cũng nhìn thấy rồi, tuy rằng chiếc thuyền đẹp thật đấy, kích thước cũng lớn thật đây, và xem ra tốc độ cũng không chậm hơn máy bay là mấy, nhưng hắn không hiểu tại sao Robert lại xúc động như vậy.
- Đó chính là Riva sao?
Vu Đông Phong kinh ngạc hỏi y.
- Không sai, tin tôi đi, đó đích thị là du thuyền Riva.
Robert chắc như đinh đóng cột, con người đang kích động ấy cầm chiếc ống nhòm bên cạnh mình lên, kĩ càng nhìn ngắm con thuyền, thỉnh thoảng miệng còn tấm tắc khen ngợi.
- Anh Vu, anh ta như vậy là sao? Sao lại phấn khích đến vậy?
Phương Minh Viễn hỏi với vẻ khó hiểu.
- Cậu Phương, đó là du thuyền Riva, du thuyền đã có lịch sử gần một trăm năm mươi năm, là một trong những thương hiệu lâu đời nhất, huyền thoại nhất, đắt giá nhất trong giới du thuyền thế giới. Cả thế giới đã công nhận nó là chiếc “Rolls- Royce trên nước.” Từ những năm 30 của thế kỉ này, trên du thuyền Riva đã bắt đầu dùng loại gỗ hồ đào xa xỉ để trang trí, đó chính là cơ sở cho hình tượng du thuyền đỉnh cấp. Đến những năm năm mươi của thế kỉ, cùng với việc hàng hải và hoạt động tư nhân trên biển trở thành mốt thịnh hành của một nhóm người giàu có tiếng, du thuyền Riva lại một lần nữa phát triển hưng thịnh hơn. Lúc đó, từ đại minh tinh giới giải trí đến quý tộc hoàng cung, từ công tử đại gia thừa tiền đến người hoạt động thể thao nổi tiếng, rất nhiều người đều muốn sở hữu một du thuyền có giá trị như du thuyền Riva để làm vẻ vang một tí.
Là một người Hoa lớn lên ở Singapore, anh ta đương nhiên là hiểu về du thuyền hơn là Phương Minh Viễn rồi, ở kiếp trước, khái niệm du thuyền đối với Phương Minh Viễn cũng chỉ đến qua phim ảnh.
Vu Đông Phong như thuộc trong lòng bàn tay như, ánh mắt thì không rời chiếc du thuyền Riva đang đi về hướng này, và miệng tiếp tục giải thích cho Minh Viễn:
- Thế giới sở dĩ công nhận nó là chiếc “Rolls – Royce trên nước”, lí do lớn nhất là, tất cả các cỡ của nó đều được chế tạo thủ công, hơn nữa đều sản xuất với số lượng nhất định, là cực phẩm trong lòng các nhà sưu tầm, có thể nói là sự kết hợp hoàn hảo giữa thủ công truyền thống và khoa học kĩ thuật hiện đại của I-ta-li. Bao năm trở lại đây, nó vẫn là vật được ưa chuộng mà các quý tộc và phú hào trên thế giới săn lùng.
Phương Minh viễn nheo mắt nhìn chiếc du thuyền đang đi về hướng biệt thự, còn phải nói, chẳng lẽ lập tức có một vị quý tộc hay phú hào hạ cố vùng biển này? Trong thuyền, khả năng nhất là vương tộc các nước Ả Rập.
- A? Kia không phải là hoàng tử Abdullah sao?
Robert kinh ngạc vất chiếc ống nhòm xuống, dụi dụi hai mắt, rồi nhìn lại lần nữa.
- Cậu Phương, có điện thoại.
Trần Trung từ phòng trong chạy lại, tay cầm điện thoại của Phương Minh Viễn.
Đó là điện thoại của hoàng tử Abdullah, để xác nhận xem Minh Viễn còn trong biệt thự hay không, từ điện thoại có thể nghe ra, vị hoàng tử này đang trong trạng thái vô cùng phấn khích, mới nói được mấy câu, liền cười không ngớt.
- Ngài Robert, không cần nhìn nữa, đó đúng là hoàng tử Abdullah, hoàng tử vừa gọi điện cho tôi, nói hoàng tử lập tức đến nơi.
Phương Minh Viễn để điện thoại lên bàn và nói.
- Hoàng tử Abdullah lại muốn đến nơi này sao?
Robert kinh ngạc hỏi, mới qua thời gian mấy ngày, hoàng tử Abdullah và Minh Viễn đã đến thăm nhau hơn bốn lần, quan hệ giữa họ được hâm nóng quá nhanh, khiến Robert nghẹn họng nhìn trân trối, phải biết rằng, lúc đầu y và hoàng tử Abdullah quen nhau cũng phải mất một khoảng thời gian.
- Không sai, xem ra chúng ta phải ra nghênh đón hoàng tử rồi.
Khi ba người Phương Minh Viễn đến bờ biển, chiếc du thuyền cũng đã bỏ neo ở bờ biển, từ mạn thuyền buông xuống một chiếc ca-nô, rồi nhanh như chớp chạy lại, cập bến bên bờ biển. Không đợi đến khi ca- nô dừng hẳn, hoàng tử Abladullah đã nhảy từ trên ca-nô xuống, không để ý đến nước biển dưới chân, nhanh chân đi về phía Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn vẫn chưa rõ việc gì xảy ra, đã bị hoàng tử ôm chặt.
- Phương yêu quý, cậu đúng là phúc tinh của ta, ta rất cảm ơn cậu!
Hoàng tử hét lớn bên tai Phương Minh Viễn:
- Sau này, cậu sẽ là huynh đệ tốt nhất của ta.
Phương Minh Viễn phải giãy giụa mãi mới thoát khỏi cái ôm của hoàng tử:
- Hoàng tử điện hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Điều gì đã khiến người vui đến vậy?
Hoàng tử Abdullah lúc này mới dần dần lắng xuống, lúc đó, Phương Minh Viễn mới để ý thấy, cùng đến với hoàng tử, ngoài người lái ca-nô ra, còn có một người Ả Rập trung niên, vừa bước xuống ca-nô, đứng bên cạnh hoàng tử.
- Phương, giới thiệu với cậu, đây là con trai anh của mẫu hậu ta, cũng chính là anh họ ta, hoàng tử của tiểu vương quốc Dubai, Hoàng tử Maktoum. Người này là Phương Minh Viễn, khách quý từ phương đông tới, là anh em với người Kuwait chúng ta.
Hoàng tử giới thiệu hai người với nhau.
Phương Minh Viễn nghe vậy liền ngẩn ra, tuy đã đoán trước đươc rằng, có thể ngồi cùng thuyền với hoàng tử Abdullah đến đây thì thân phận người Ả Rập kia cũng không phải thấp, nhưng không ngờ được rằng đó cũng là một vị hoàng tử, còn là một vị hoàng tử của vương quốc Dubai tiếng tăm lừng lẫy! Nói thật, ở thời đại trước,đối với nhiều quốc gia trên thế giới cái tên Dubai còn nổi tiếng hơn các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, thậm chí có rất nhiều người không biết rằng, Dubai thực ra thuộc Các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất.
Chính nhờ danh tiếng lẫy lừng của Dubai, mà sau này Minh Viễn mới để ý đến các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, các quốc gia này thành lập rất muộn, phải đến đầu những năm 70 của thế kỉ này, lúc đó từ bảy tiểu vương quốc Abu Dhabi, Dubai, Sharjah, Ras al-Khaimah, Fujairah, Umm al-Qaiwain và Ajman hợp thành tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất
Nhưng quốc gia này lại hưng thịnh rất nhanh, nhờ có lượng tài nguyên dầu mỏ và khí đốt vô cùng dồi dào, đứng thứ năm, thứ sáu trên thế giới. Nhưng cái chính khiến người ta biết đến quốc gia này, lại là vì tiểu vương quốc Dubai. Dubai là tiểu vương quốc lớn thứ hai của vương quốc A Rập thống nhất, Dubai chiếm hơn 70% thương mại dầu mỏ của vương quốc A Rập thống nhất, vì thế quen gọi Dubai là “Trung tâm thương mại” của tiểu vương quốc A Rập thống nhất. Đó cũng là trung tâm cảng khẩu thương mại của toàn khu vực Trung Đông.
Trong ấn tượng của Phương Minh Viễn, Dubai không có gì nổi tiếng hơn những công trình xây dựng độc đáo sớm nhất, kiến trúc thuyền buồm, khách sạn, khai trương “khách sạn 7 sao” độc nhất vô nhị trên thế giới, khiến Dubai trở thành thủ đô của tiểu vương quốc Dubai, như mọi người được biết. Đương nhiên, sau năm 2000, khủng hoảng tài chính của tiểu vương quốc Dubai cũng sẽ thu hút được sự quan tâm của toàn thế giới.
Hoàng tử Maktoum vươn tay chú ý đến từng thay đổi nhỏ trên nét mặt của Phương Minh Viễn, không nhịn được cười nói :
- Phương huynh đệ.
Phương Minh Viễn lúc này mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ tỉnh lại, ngượng ngùng cười nói:
- Hoàng tử điện hạ, xin thứ tội, nghe thấy người đến từ tiểu vương quốc Dubai xinh đẹp, làm thần có chút thất thần, thật sự xin lỗi hoàng tử.
Hoàng tử Maktoum nhíu mày cười:
- Phương huynh đệ, cậu đến quốc gia của ta chưa?
Minh Viễn vội vàng xua tay:
- Vẫn chưa có cơ hội đến thăm, chỉ là đã từng nghe kể qua, đúng là làm cho người khác vô cùng thích thú.
Robert bên cạnh ngầm giơ ngón tay cái, hèn gì người ta tuổi còn trẻ đã là phú hộ, trình độ thật cũng khác, trước mặt một vị hoàng tử điện hạ, bỗng nhiên thất thần, theo lẽ thường là một điều thất lễ, Mark phủi tay bỏ đi cũng là kết quả quá đỗi bình thường, nhưng khi nghe Phương Minh Viễn nói thế, Mark không những không tức giận, ngược lại còn vui vẻ - chẳng có ai là không thích người khác ca tụng quê hương mình.
- Thật không dễ dàng gì hơn, lát nữa ngươi cùng chúng ta lên thuyền, không bao lâu là có thể đến Dubai rồi!
Hoàng tử Abdullah cười lớn.