Là người thừa kế thành tựu của nền văn minh Lưỡng Hà lâu đời như Hoa Hạ, tình trạng dân tộc Ả rập hiện nay khiến người ta cảm thấy có chút tiếc nuối. Họ chia thành nhiều quốc gia, hơn nữa Đạo Hồi cũng chia thành nhiều phái do giáo lý khác nhau, tranh luận không ngớt. Trung Đông ngoài mỹ danh là “kho dầu thế giới”, bất kể là về ảnh hưởng chính trị hay thực lực quân sự, đều không xứng đáng được gọi là cường quốc trên thế giới. Cũng như Các Tiểu vương quốc Ả rập thống nhất, diện tích quốc gia không lớn, dân số chỉ có vài triêu người, thời gian lập nước cũng không lâu, tất nhiên ít người biết đến.
Nghe rõ nguyện vọng của Hoàng tử Maktoum, Phương Minh Viễn không khỏi tủm tỉm cười.
Trong kiếp trước, sau khi Dubai phát sinh nguy cơ vì nợ nần, vì tò mò và cũng vì Phương Minh Viễn cho rằng quẫn cảnh của Dubai lúc ấy có vài phần tương tự Hoa Hạ, Phương Minh Viễn lưu ý rất kỹ đến tình hình Dubai. Dubai vốn chỉ là một làng chài nhỏ, tài nguyên dầu mỏ của Dubai nghèo nàn nhất trong Các Tiểu vương quốc Ả rập thống nhất, chỉ chiếm được vài phần trăm tài nguyên dầu mỏ. Người Dubai quyết định phải thoát ra khỏi cảnh tài chính quốc gia phụ thuộc vào dầu mỏ, tìm đường lối phát triển kinh tế khác.
Chính phủ Dubai quyết định dốc sức vào các dịch vụ phi dầu mỏ, phục vụ tài chính cùng với lĩnh vực đầu tư bất động sản. Để kích thích phát triển bất động sản, sau năm 2000, chính phủ Dubai thậm chí cho phép người nước ngoài có quyền sở hữu bất động sản, đồng thời, để kinh tế phát triển nhanh chóng lựa chọn xây dựng quy mô lớn để mở một con đường kinh tế, ngay lúc đó Hoa Hạ cũng có động thái tương tự.
Nhưng không thể không thừa nhận, trước khi chính phủ Dubai phát sinh nguy cơ nợ nần đã tạo ra kỳ tích phát triển như một huyền thoại, khiến quốc gia Dubai nhỏ bé ở Trung Đông, diện tích chỉ có mấy ngàn km2 mà phần lớn là sa mạc, trở thành tiêu điểm của cả nhân loại. Tâm nguyện của Hoàng tử Maktoum, dựa theo tiến trình lịch sử bình thường, nhiều nhất là sau mười năm sẽ trở thành hiện thực.
- Phương, cậu có ý gì?
Hoàng tử Maktoum nhìn mặt Phương Minh Viễn có nét cười, không khỏi có chút bất mãn. Anh ta nghĩ Phương Minh Viễn đang nhạo báng anh ta không biết tự lượng sức mình. Hoàng tử Abdullah cũng tỏ vẻ hết sức kinh ngạc.
- Không, không, không, Hoàng tử Maktoum, ngài hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi không dám có ý nhạo bang ý tưởng của ngài, mà tôi cảm thấy nguyện vọng này cũng không khó thực hiện.
Phương Minh Viễn vội vàng giải thích. Những người Ả rập ân oán luôn rõ ràng, đối với bạn bè rất tốt nhưng đối với kẻ thù cũng không chút lưu tình. Nơi này là sân nhà của Hoàng tử Maktoum, thật không đáng để anh ta hiểu lầm.
Hoàng tử Maktoum giật mình nhìn Phương Minh Viễn.
- Không khó thực hiện? Thực hiện thế nào?
Hoàng tử Maktoum vội đứng dậy, vì gấp quá nên suýt nữa làm đổ cả tách cà phê. Anh ta cố kềm lại, ôm hai vai Phương Minh Viễn, mười ngón tay như móc sắt bóp chặt Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn nhíu mày, vị Hoàng tử Maktoum này xem ra cũng rèn luyện không ít. Trần Trung đang đứng ngắm biển cách đó không xa liền nhảy một bước đến nơi, bảo vệ của Hoàng tử Maktoum và Hoàng tử Abdullah trên thuyền cũng lập tức xông tới.
- Đừng qua đây!
Gần như cùng lúc, Phương Minh Viễn và hoàng tử Abdullah đều kêu người của mình dừng lại.
Hoàng tử Abdullah vội vàng kéo Hoàng tử Maktoum ra, hoảng hốt nói:
- Maktoum, buông tay, anh làm vậy ra thể thống gì nữa!
Hoàng tử Maktoum lúc này mới nhận ra mình thất thố, vội vàng buông tay, liên tục xin lỗi. Phương Minh Viễn giật giật bả vai, còn cảm thấy hơi đau, sức lực của vị Hoàng tử Maktoum này quả là không nhỏ.
- Phương thân mến, xin cậu tha lỗi cho Maktoum đã thất lễ, ta có thể cam đoan, anh ấy tuyệt đối không có ý làm tổn thương cậu.
Hoàng tử Abdullah cũng hơi khẩn trương, một bên là anh họ, một bên là ngôi sao may mắn của anh ta, nếu phải ly gián mình bị kẹp ở giữa ra sao thì có thể thấy được.
Hoàng tử Maktoum trong lòng cũng căn thẳng khác thường. Tâm nguyện này của anh ta ngày thường cũng không nói với các bạn bè thân thiết vì những người này vốn vô kế khả thi, đôi lúc còn khuyên anh ta đừng nghĩ ngợi xa xôi kỳ lạ như thế. Khu Trung Đông này, các nước liền kề, có thể nổi tiếng trên thế giới không phải vì các nước ở trung Đông lớn mà vì khói lửa chiến tranh liên miên, lê dân đồ thán. Diện tích đất đai của Các Tiểu vương quốc Ả rập thống nhất không thể sinh sôi nữa, chẳng lẽ vì lấy tiếng mà Các Tiểu vương quốc Ả rập thống nhất lại muốn gây chiến với nước khác? Bấy lâu nay, nếu không phải Hoàng tử Maktoum luôn kiên định thì tâm ý sớm đã nguội lạnh rồi. Cho nên hôm nay đột nhiên nghe Phương Minh Viễn nói tâm nguyện của anh ta không khó thực hiện, nhất thời thất lễ cũng là phản ứng bình thường.
Phương Minh Viễn tất nhiên không so đo với anh ta, cười nói:
- Hoàng tử Abdullah, tôi hiểu được tấm lòng của Hoàng tử Maktoum mà, không để ý đến đâu.
- Phương, xin cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới có thể đạt được nguyện vọng của tôi?
Hoàng tử Maktoum cung kính hỏi.
Phương Minh Viễn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Hoàng tử Maktoum, theo như lời của rất nhiều người, ở khu Trung Đông, nếu muốn trở thành một quốc gia nổi tiếng trên thế giới, thì hoặc phải trở thành một cường quốc, có ảnh hưởng chính trị không thể xem thường như Ai Cập và Ả rập Saudi, hoặc là chinh chiến không ngừng như Iran, Iraq, tất nhiên sẽ được người nhiều nước trên thế giới chú ý đến. Nhưng Các Tiểu vương quốc Ả rập thống nhất không có hai điều kiện này.
- Đúng!
Hoàng tử Maktoum gật đầu thật mạnh nói.
- Hơn nữa, điều thứ hai không phải cách mà nước ta có thể chịu đựng được.
Nếu phải dùng cách đó để nước mình nổi tiếng khắp thiên hạ, Hoàng tử Maktoum thà chấp nhận tâm nguyện của mình cả đời không thành.
- Như vậy thì quý quốc phải tìm một lối tắt khác, mở một con đường mới.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói:
- Ấn tượng sâu sắc nhất mà các quốc gia Trung Đông tạo cho người dân trên thế giới là gì?
- Dự trữ và xuất khẩu dầu mỏ.
Hoàng tử Abdullah thốt lên.
- Xuất khẩu và dự trữ dầu mỏ.
Hoàng tử Maktoum gần như cũng đáp cùng lúc.
- Không sai, nhắc đến các quốc gia Trung Đông là nhắc đến của cải dồi dào khiến các ngài nổi danh trên thế giới. Thu nhập từ xuất khẩu dầu mỏ chiếm 80% GDP trong nước, đây là ấn tượng phổ biến của hầu hết mọi người. Các Tiểu vương quốc Ả rập thống nhất không phải là nước có trữ lượng dầu lớn nhất, cũng không phải là nước xuất khẩu dầu mỏ lớn nhất nên nếu ngài muốn trở thành quốc gia Trung Đông nổi tiếng thế giới thì có vẻ khác thường. Trong một bầy ngựa, chỉ có con cường tráng nhất mới có thể gây chú ý, nhưng trong bấy ngựa ấy lại xuất hiện một con nai, dù nó chỉ là một con nai nhỏ bé thôi, cũng sẽ trở thành tâm điểm của nhiều ánh mắt.
Hoàng tử Maktoum chợt hiểu gật đầu. Hoàng tử Abdullah nhíu mày nói:
- Phương thân mến, ý của cậu là… để Dubai phát triển kinh tế mà không liên quan đến dầu mỏ? Điều này nói dễ hơn làm. Không phải là Các tiểu vương quốc A-rập thống nhất chưa từng nghĩ tới. Thật ra tất cả các nước Trung Đông đã từng nghĩ đến trữ lượng dầu mỏ vốn có hạn, nếu ngày nào đó không còn nữa, ai cũng biết miệng ăn núi lở như chưa ai tìm được một cơ hội phát triển tốt hơn. Nơi này phần lớn là sa mạc, dân số cũng không nhiều, cho dù là công nghiệp hay nông nghiệp, cơ sở cũng vô cùng yếu kém.
- Không, không, không, Hoàng tử Abdullah, ngài hiều lầm ý tôi rồi. Ý tưởng của tôi chỉ áp dụng cho Dubai, cũng có thể thích hợp với Các tiểu vương quốc A-rập thống nhất nhưng không phải thích hợp với tất cả các nước Trung Đông.
Phương Minh Viễn liên tục lắc đầu nói.
- Vậy có điểm khác nhau sao?
Hoàng tử Abdullah lạ lùng nói.
- Khác nhau rất lớn.
Phương Minh Viễn đưa ngón trỏ lên nói:
- Thứ nhất, Các tiểu vương quốc A-rập thống nhất và Dubai diện tích không lớn, dân số không nhiều, thay đổi một nước lớn và thay đổi một nước nhỏ, vấn đề này không thể so sánh được.
- Vậy chẳng phải là cũng có thể áp dụng cho Kuwait sao?
Ánh mắt Hoàng tử Abdullah sáng lên, nếu thật sự lời nói của Phương Minh Viễn khả thi, không phải anh ta lại lập đại công sao? Emile của Kuwait đã hao tổn nhiều tâm trí vào việc chuyển đổi mô hình kinh tế của đất nước rồi.
- Không, tôi nghĩ không phù hợp với Kuwait.
Lời nói của Phương Minh Viễn khiến Hoàng tử Abdullah choáng váng.
- Vì sao thế? Nước chúng ta nhỏ, dân số cũng đâu có nhiều?
Hoàng tử Abdullah khí hiểu hỏi.
Phương Minh Viễn đưa ngón tay thứ hai:
- Đây là nói chuyện trong điều kiện nước của ngài chính trị trong nước ổn định, hoàn cảnh hòa bình. Các tiểu vương quốc A-rập thống nhất ở trong vịnh Ba Tư, bên cạnh lại có Iraq, khiến người ta không có cảm giác an toàn.
Hoàng tử Abdullah không nói gì nữa.
Phương Minh Viễn đưa ngón tay thứ ba:
- Điều kiện thứ ba là giao thông phải tiện lợi, môi trường phải tuyệt đẹp, chính phủ phải minh bạch. Thỏa mãn ba điều kiện này, tôi tin rằng, ý tưởng của tôi có thể thực hiện được, cũng có thể khiến tâm nguyện của Hoàng tử Maktoum trở thành sự thật.
Lời nói của Phương Minh Viễn khiến trong lòng Hoàng tử Maktoum như có trăm ngàn con kiến đang bò.
- Phương kính mến, xin cậu nhanh chóng nói cho tôi biết đi.
Phương Minh Viễn nân tách cà phê, nhấp một ngụm, vẻ vô cùng nhàn nhã, nhìn Hoàng tử Maktoum đang sôi sục, hận không thể nhốt hắn lại, dùng đại hình bức cung.