- Đúng, đây chỉ là bước đầu của kế hoạch, dùng việc xây dựng khách sạn hào hoa nhất thế giới này để mở màn việc lôi kéo các thương gia giàu có của thế giới đến với Dubai!
Phương Minh Viễn mỉm cười nói:
- Tôi hy vọng sau năm 2000, khu vực Trung Đông sẽ xuất hiện một thánh địa nghỉ ngơi không kém gì Las Vegas của Mỹ.
- Las Vegas?
Một nơi đánh bạc nổi tiếng của Mỹ như thế làm sao một người như ông ta có thể không biết được. Thành phố lớn nhất bang Nevada của Mỹ này là một thành phố nổi tiếng nhờ ngành công nhiệp du lịch mà chủ yếu là đánh bạc, mua sắm, nghỉ mát, vị trí địa lý của nó tương đối giống với Dubai, đây vốn là một ốc đảo với vùng hoang mạc sa mạc và bán sa mạc và là nơi duy nhất có suối, vì có suối ngầm nên dần dần nó trở thành chạm nghỉ chân của tuyến đường quốc lộ và là chạm trung chuyển của tàu hỏa. Sau đó được cho phép phát triển ngành công nghiệp đánh bạc mà phát triển vô cùng nhanh chóng và trở thành một trong bốn thành phố đánh bạc lớn nhất thế giới, mỗi năm thu hút cả trăm nghìn lượt khách du lịch quốc tế.
-Phương, theo giáo lý của chúng tôi thì không được cho phép phát triển ngành công nghiệp đánh bạc.
Hoàng tử Abdullah nhẹ nhàng nhắc nhở:
-Nhưng lại không hạn chế chúng tôi được phép đầu tư vào hạng mục này.
-Tất nhiên không phải là yêu cầu các vị phát triển ngành này ở Dubai!
Phương Minh Viễn bật cười, phản ứng của hoàng tử Abdullah hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.
- Tôi chỉ nói, Dubai có thể suy nghĩ việc phát triển theo dạng giống như Las Vaegas, lấy trọng tâm là ngành du lịch chẳng hạn và phát triển các ngành có liên quan đến nó. Las Vegas và Dubai có rất nhiều cái khác nhau, hai nơi có thể nói là có ưu thế khác nhau. Dubai tuy không thể phát triển ngành công nghiệp đánh bạc, nhưng nó lại có những bãi biển đẹp mà Las Vegas không có, những cảnh đẹp tự nhiên này không phải Las Vegas muốn có là có được!
Maktoum tự hào gật gật đầu, là hoàng tử của tiểu vương quốc Dubai, ông ta rất có niềm tin vào những cảnh đẹp tự nhiên ở những bãi biển của nước mình. Las Vegas? Những mô hình mà nó mô phỏng lại các danh lam thắng cảnh của các nước trên thế giới thì có gì đáng nói? Những lời này của Phương Minh Viễn có thể nói là đã nói được những suy nghĩ sâu xa trong lòng ông ta.
Phương Minh Viễn cười cười, thật ra từ kiếp trước đến sau năm 2000, Las Vegas đã rất phát triển, từ một nơi ăn chơi, một thành phố của tội ác nó đã phát triển thành thiên đường nghỉ dưỡng. Đánh bạc bây giờ đã không còn là trọng tâm của thành phố này nữa rồi, nơi đây bây giờ đã trở thành kinh đô giải trí của thế giới, bạn có thể tìm thấy ở đây tất cả các món ăn nổi tiếng trên thế giới, có thể mua được những sản phẩm nổi tiếng của mọi nơi trên thế giới, có thể thăm quan được tất cả các cảnh đẹp có trên thế gới, thưởng thức những buổi biểu diễn nghệ thuật của các bậc thầy từ mọi nơi ở đây, tất cả những thứ của một thành phố cần có từ cái nhỏ nhất có thể được tìm thấy ở đây.
Las Vegas, một thành phố và số nhân khẩu chưa vượt quá hai triệu người, nếu như người Mỹ thiếu đi tính sáng tạo và sự tưởng tượng phong phú thì có lẽ đến bây giờ vẫn còn là một sa mạc sỏi đá cằn cỗi. Thế mà bây giờ mỗi năm lại đã có thể thu hút được ba bốn chục triệu lượt khách du lịch từ khắp nơi đổ về, trình độ phát triển du lịch có thể nói là đứng đầu nước Mỹ! Thành phố này không có nông nghiệp, không có công nghiệp mà chỉ dựa vào ngành du lịch và giải trí mà trở thành một trong những thành phố giàu có nhất nước Mỹ.
Mà theo Phương Minh Viễn, Tiểu vương quốc Dubai ở kiếp trước cũng là cùng đi theo con đường của Las Vegas mà thôi.
- Ví dụ?
Hoàng tử Abdullah tiếp tục hỏi.
- Ví dụ như ngành tài chính, như thương nghiệp, như vận tải!
Phương Minh Viễn không chút do dự đáp.
Kiếp trước các tiểu vương quốc Ả rập thống nhất có thể nói là nơi có ngành tài chính phát triển nhất khu vực Trung Đông, nghe nói chỉ có mình ngân hàng của nước này mà đã hơn ba trăm, ngân hàng nước ngoài hơn một trăm, hơn nữa ở đây không có quản chế ngoại hối, tiền tệ tự do xuất nhập, tỉ suất hối đoái cũng khá ổn định.
Lúc đó khi nhìn thấy những tài liệu này Phương Minh Viễn nghi ngờ liệu có phải là mình hoa mắt hay không, một tiểu vương quốc Ả rập nhỏ tí teo còn chưa lớn bằng một tỉnh của Hoa Hạ, dân số chỉ bằng một phần mấy đến một phần mấy chục mà lại có thể tồn tại một số lượng ngân hàng khổng lồ như vậy, như thế thì làm sao mà đảm bảo được tính ổn định của trật tự ký quỹ tín dụng, hơn nữa những ngân hàng này làm sao mà đảm bảo đủ nguồn dự trữ? Chỉ đến khi biết chính xác, Phương Minh Viễn mới chắc chắn rằng nước này đúng là như vậy, điều này làm hắn không khỏi có chút hoài nghi với sự phát triển của các ngân hàng trong nước. Tiểu vương quốc Dubai là một phần của các tiểu vương quốc Ả rập thống nhất thì trình độ phát triển của các ngân hàng tất nhiên là không cần nói cũng biết.
Còn về thương nghiệp và ngành vận tải thì càng không cần phải nói, nếu như nói Dubai có thể trở thành một nơi xa hoa nổi tiếng của thế giới, một nơi nghỉ dưỡng nổi tiếng vậy thì chính những lượt du khách từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây như nước thủy triều chính là nguyên nhân thúc đẩy ngành thương nghiệp và vận tải của nước này phát triển.
Hoàng tử Maktoum trầm ngâm một lúc rồi trầm giọng hỏi:
- Phương, nếu như muốn đạt được mục tiêu này thì cần phải có một số tiền cực lớn, Dubai tuy giàu nhưng nếu như muốn chỉ nhờ vào sức lực của một nước mà hoàn thành được thì e là rất khó.
Ông ta đã tính sơ sơ, trước mắt những ngành khác của Dubai vẫn chưa phát triển, nếu như muốn đạt được mục tiêu như Phương Minh Viễn nói thì trong một thời gian ngắn sẽ phải chịu một áp lực tài chính rất lớn.
Phương Minh Viễn uống hết cốc cà phê trong tay mình ra hiệu cho người hầu bên cạnh không cần rót thêm cho mình nữa, lúc này mới nói:
- Rất khó, nhưng nếu như không có những thách thức như vậy thì có mấy ai trân trọng những chiến thắng mà mình có được? Hơn nữa, hoàn tử Maktoum, ông đã từng nghĩ qua chuyện này chưa, càng khó thì mới càng không thể bắt chước.
Hoàng tử Maktoum và hoàng tử Abdullah nghe xong không khỏi ngẩn ra sau đó mới gật đầu nhè nhẹ. Phương Minh Viễn nói không sai, nếu như kế hoạch này có thể hoàn thành dễ dàng thì khi mà Dubai trở thành một vùng hào quang đứng sừng sững ở vịnh Ba Tư này e rằng chẳng được bao lâu thì sẽ xuất hiện những thành phố tương tự như vậy ở Trung Đông. Nếu như vậy chắc chắn sẽ lấy đi một bộ phận khách ở Dubai.
- Hai vị tiếp tục nói chuyện đi, tôi hơi mệt, hoàng tử điện hạ có thể phái người đưa tôi đến phòng của khách nghỉ một chút được không.
Phương Minh Viễn đứng dậy cười nói.
- Hử?
Hoàng tử Maktoum ngạc nhiên nhìn Phương Minh Viễn, đang nói chuyện hay sao tự nhiên Phương Minh Viễn lại dừng lại đột ngột vậy? Ông ta đang còn nóng lòng muốn nghe tiếp. Nhưng hoàng tử Abdullah phản ứng rất nhanh giơ tay ra hiệu cho một người hầu đến.
Phương Minh Viễn rời boong tàu, Trần Trung tất nhiên phải theo sau hắn, người hầu này đưa hai người lên một phòng ở trên lầu hai của con tàu, nơi này được trang trí hoàn toàn theo phong cách Ả rập, trên sàn trải tấm thảm dày có thể lút đến tận mắt cá chân, trong phòng còn phảng phất mùi hương liệu. Phương Minh Viễn ngả lưng lên sô pha, ngồi ở boong tàu lâu như vậy hắn thật sự là rất mệt rồi. Một người đang còn thiếu niên dù sao cũng không thể so sánh được với người lớn.
- Cậu Phương, cậu thật sự là có kế hoạch trọn vẹn?
Trần Trung đưa cho Phương Minh Viễn một tách trà, đặt xuống bàn trà trước ghế sô pha không thể nén nổi nên hỏi nhỏ. Tuy rằng đi theo Phương Minh Viễn lâu như vậy, cũng đã biết được rất nhiểu chuyện nội bộ, hiểu Phương Minh Viễn hơn những người khác, nhưng trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể đáp ứng được yêu cầu của hoàng tử Maktoum đưa ra một phương án phát triển cho Dubai hơn nữa đến thời điểm hiện tại nó đã được hoàng tử Maktoum công nhận thì đúng là không thể không làm cho người ta giật mình kinh ngạc.
Trần Trung có chút lo lắng, nếu như bước tiếp theo của Phương Minh Viễn không được người ta đồng lòng, Maktoum liệu có cảm thấy xấu hổ quá hóa giận, đây là đất của ông ta, một mình mình không thể bảo vệ nổi Phương Minh Viễn. Nhưng anh ta chỉ biết rằng nếu như không nắm vững thì Phương Minh Viễn sẽ không bao giờ nói ra những lời này.
- Anh Trần, anh yên tâm đi, làm sao có thể đùa cợt với hoàng tử Maktoum được.
Nụ cười bình thản của Phương Minh Viễn làm Trần Trung cũng cảm thấy yên tâm.
Ở kiếp trước, nhờ vào “huyền thoại Dubai” mà đã làm cho vương quốc Dubai nổi tiếng khắp thế giới, lúc đó Phương Minh Viễn cũng mới bắt đầu có hứng thú thật sự với tiểu vương quốc vốn đã nghe tên từ lâu này. Tất cả những tài liệu hắn từng xem qua, tuy không xem kỹ nhưng phương hướng phát triển của Dubai ở những năm đó hắn lại nắm rất rõ.
Thành công của Dubai, chính là nằm ở chỗ chính phủ Dubai đã cho phép sự tự do có ở ba phương diện. Thứ nhất, di chuyển của nhân viên, thị thực ở Dubai dễ làm hơn nhiều so với các nước trong khu vực Trung Đông, thậm chí là với các nước khác trên thế giới; thứ hai chính là ngành vận tải, hàng hóa trên toàn cầu, bất luận là vận chuyển bằng đường biển hay là đường hàng không đến Dubai đều vô cùng thuận lợi, đây chính là nền tảng kiên cố cho sự phát triển ngành du lịch và thương mại của Dubai; thứ ba đó chính là tiền tệ, Dubai không hề có bất cứ một quản chế nào đối với ngoại hối, hệ thống phục vụ nhanh gọn trong ngành tài chính khiến tất cả các nguồn tiền chảy vào đây đều không gặp bất cứ cản trở nào.
Vì để thu hút đầu tư, Dubai có những chính sách ưu đãi rất hấp dẫn, thậm chí là miễn thuế mậu dịch và thuế tiêu thụ, lấy chính sách miễn thuế này hấp dẫn các nhà đầu tư trên thế giới và các nguồn đầu tư chủ yếu của nó cũng từ các nước tư bản Âu Mỹ. Chính sách thu hút đầu tư của chính phủ Dubai cũng rất đơn giản, đó chính là đưa tất cả các hạng mục đầu tư vào danh sách những cái nhất của thế giới, thông qua thủ đoạn thu hút tất cả sự chú chú ý của thế giới để thu hút tài chính của cả thế giới về Dubai.
Nếu như không phải sau đó Dubai coi trọng phát triển ngành bất động sản, giá đất và nhà của nó cũng theo đó mà tăng lên thành một cái giá trên trời và khi khủng hoảng tài chính quét qua nó hoàn toàn bị sụp đổ thì chắc chắn “huyền thoại Dubai” vẫn sẽ còn được tiếp diễn. Vì vậy hắn tin rằng cái phương án vẽ lại y nguyên này của hắn chắc chắn sẽ được hoàng tử Maktoum công nhận.
Hắn đột nhiên nói muốn được nghỉ ngơi không phải là vì hắn chưa nghĩ được phương án kế tiếp.