Đoàn người lên ngồi trên chiếc xe Cadillac dài, lúc này Phương Minh Viễn mới có cơ hội hỏi về Lâm Liên.
- Sau khi cháu đi rồi, trợ lý Lâm ở lại Hồng Kông hai ngày, sau đó nghe nói ở Phụng Nguyên có việc, cô ấy liền chạy qua đó.
Phương Bân giải thích:
- Chú đã hỏi rồi, không có việc gì lớn đâu. Xử lý xong, cô ấy sẽ quay về Bắc Kinh luôn.
Lúc này Phương Minh Viễn mới nghĩ trong bụng, có lẽ là Lâm Liên nhớ nhà, một năm nay, cô theo hắn chạy đông chạy tây, cũng không ở nhà được mấy ngày, nhân dịp này, thuận tiện mà về Phụng Nguyên thăm cha mẹ.
Đoàn xe gây chú ý tới trước cổng khu nhà cao cấp nơi nhà họ Quách ở, ông Quách đã chờ trước cổng, đãi ngộ như vậy đối với Phương Minh Viễn mà nói, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng vẫn làm hắn cảm thấy được sủng ái quá mà lo sợ. Ông Quách là ai chứ, là người ở Hồng Kông chỉ cần dậm chân một cái là lãnh đạo giới vận chuyển đường thủy bốn bề đều phải run rẩy, có thể làm người để ông ta ra tận cổng đón, thì ở Hồng Kông này tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà người có độ tuổi giống như Phương Minh Viễn thì đúng là có một không hai.
Phương Minh Viễn vội vàng đẩy cửa xe, nhảy xuống, tiến đến chỗ ông Quách lễ phép nói:
- Ông Quách, sao ông lại ra đây, thế này cháu chịu không nổi đâu!
- Nên ra, nên ra, đây là điều mà cháu xứng được hưởng!
Ông Quách tươi cười rạng rỡ cầm tay Phương Minh Viễn nói:
- Nếu những người khác cũng làm được công trạng như cháu, lão già này cũng không ngại ra đón nhiều lần
Ông Quách nói lời này là lời tâm huyết, hơn một tỷ tiền vốn đầu tư, cuối cùng lợi nhuận quay về được hơn mười tỷ, tiền lãi cao như vậy đừng nói là ra cổng nghênh đón, ngay cả tự mình ra sân bay nghênh đón thì đối với ông Quách cũng là chưa đủ.
Huống chi, Phương Minh Viễn vừa đi Trung Đông về, chẳng những trợ giúp Vu Đông Phong thành công ký thỏa thuận giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn mà còn kết được quan hệ tốt đẹp với thành viên hoàng thất Ả rập, có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với tương lai sau này của Tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị tại Trung Đông. Lư Chính Đức đã báo tin trở về, mấy ngày nay giá cả vận chuyển của các công ty Ả rập có tăng trưởng rõ ràng.
Chuyện này không thể nghi ngờ gì nữa là chuyện vui đối với việc làm ăn gần hai năm nay lâm vào tình trạng tăng trưởng trì trệ của Tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị. Tài sản tăng lên nhiều, ông Quách đang định nghe theo lời khuyên của Phương Minh Viễn, mua thêm mấy thuyền chiến để chở dầu, phụ trách chuyên chở từ Trung Đông đến Hồng Kông, thậm chí còn vận chuyển dầu mỏ đến Đông Á. Có hai mối quan hệ với Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Mark thì chuyện làm ăn này tự nhiên là không phải lo nghĩ rồi.
Ông Quách được Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ dìu lên xe Cadillac dài, xe đi đến trước cửa nhà chính của Quách gia mới dừng lại, lúc này ông Quách mới kéo Phương Minh Viễn vào phòng khách. Sau khi chủ khách đều ngồi xuống cả, người làm trong nhà mới đem bánh ngọt trà nước lên, sau đó biết lễ mà lui ra ngoài.
- Minh Viễn này, theo lý thuyết, cháu vừa mới trở về Hồng Kông, ông phải để cháu nghỉ ngơi trước, điều chỉnh chênh lệch múi giờ, khôi phục tinh thần, nhưng ông lớn tuổi rồi, chuyện này lại bị ông dồn nén trong lòng nhiều ngày như vậy, không nói ra được hết chắc lão già này sẽ khó chịu lắm. Cho nên, đành phải để cháu chịu thiệt thời một chút, xử lý chuyện này cho xong trước đã, rồi mới đi nghỉ ngơi, có được không vậy?
Ông Quách cười tủm tỉm nói.
Vu Thu Hạ nghe vậy không khỏi giật mình kinh ngạc, mấy ngày qua, ngày nào ông cụ chẳng cười cả ngày như Phật Di Lặc, mà còn có tâm sự gì sao? Hơn nữa nghe ý ông cụ dường như còn có liên quan gì đó đến Phương Minh Viễn.
- Cha à, cha có tâm sự gì sao?
Ông cụ cũng khá lớn tuổi rồi, nếu ngày nào cũng phải dồn nén chuyện trong lòng, nếu có gì sơ xuất thì nhà họ Quách lại xảy ra chuyện náo động.
Phương Bân cũng tỏ vẻ quan tâm, hiện giờ nhà họ Quách là đồng minh quan trọng gắn bó với nhà họ Phương ở Hồng Kông, sở dĩ anh ta có thể nhanh chóng hòa nhập vào giới kinh doanh Hồng Kông chính là do có nhà họ Quách ở phía sau thúc đẩy mạnh mẽ, không thể nghi ngờ là một trong những nhân tố cực kỳ quan trọng.
Ông Quách khoát tay ngăn lại nói:
- Thu Hạ, không cần lo lắng, là chuyện tốt, chuyện vui thôi! Chính là vì không có nhiều người chia sẻ cùng ta nên khiến lão già này rất không thoải mái đó thôi.
- Ông Quách, hiện giờ sự việc đã được xác định rồi, ông muốn nói cho bất kỳ ai cũng đều được.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
- Thu Hạ à, con có nhớ thời điểm đầu năm, Minh Viễn đã từng tới tìm ta để vay tiền không?
Ông Quách cười tủm tỉm nói.
- Con còn nhớ ạ.
Vu Thu Hạ còn đem cả tiền riêng của cô cho Phương Minh Viễn mượn. Tuy nhiên mấy tháng qua, Phương Minh Viễn vẫn không nói gì đến chuyện này, tự nhiên cô cũng không chủ động mà nhắc tới, tránh để Phương Minh Viễn hiểu lầm.
- Vậy con có còn nhớ rõ lúc đó hắn nói như thế nào không?
Ông Quách cười to nói.
- Hắn nói mượn nửa năm, đến lúc đó sẽ trả hết cả vốn lẫn lãi, trả cha 30% lợi tức.
Vu Thu Hạ nghi ngờ nói, chẳng lẽ Phương Minh Viễn đã kiếm cho ông cụ một khoản tiền lớn như vậy mà ông cụ còn để ý tới khoản tiền nợ này sao? Năm trước Tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị kinh doanh thu lời được hai tỷ đô la Hồng Kông, ông cụ cũng chỉ là nói một câu ‘Coi như hòa vốn!’ mà thôi.
- Thằng nhóc này và ta có giao ước, lần đầu tiên làm giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn, hắn cũng không nắm chắc nên không dám báo ra nhiều lắm.
Ông Quách chỉ Phương Minh Viễn nói.
- Không nắm chắc sao?
Vu Thu Hạ có cảm giác dở khóc dở cười, không nắm chắc còn đồng ý trả 30% lợi tức sao? Nếu bảo nắm chắc trăm phần trăm thì trả mình tiền riêng làm của hồi môn cho Tình Nhi! Nếu nắm chắc thì chẳng phải là ăn cướp sao?
- Giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn sao? Minh Viễn làm giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn sao?
Phương Bân kinh ngạc hỏi, tuy việc làm ăn của nhà họ Phương ở Hồng Kông chẳng liên quan gì đến kinh doanh dầu mỏ, nhưng hiện tại Iraq xâm lược Kuwait, mọi người ai cũng biết, giá dầu mỏ đã tăng lên mấy lần. Phương Bân cũng biết, gần đây cháu mình cũng có hành động gì đó lớn, điều động tất cả tài chính trong nhà chỉ trừ số vốn lưu động bắt buộc mới để lại, lại còn vay tiền ngân hàng. Nhưng Phương Minh Viễn không nói, anh ta cũng chẳng hỏi nhiều.
- Mới bắt đầu làm, mà hắn đã kiếm được lợi nhuận cao đặc biệt! Lợi nhuận gấp ba mươi lần!
Ông Quách đắc ý cười nói.
- Lợi nhuận gấp ba mươi lần!
Cả Phương Bân và Vu Thu Hạ cùng đồng thanh kêu lên kinh hãi.
- Không tồi, chính là lợi nhuận gấp ba mươi lần!
Nhìn dáng vẻ giật mình của hai người kia, ông Quách giống như họ Trư vậy, cười đến hai mí mắt đều híp lại.
Vu Thu Hạ ngơ ngác nhìn Phương Minh Viễn, miệng khẽ nhếch lên nhưng quả thực không biết nói gì cho tốt. Chuyện này đúng là rất kinh người, trong vòng nửa năm mà được lợi nhuận gấp ba mươi lần, đây chính là khoản tài chính khổng lồ, chuyện này nghe ra giống như là truyện thần thoại vậy.
Phương Bân có vẻ không chịu nổi, ngồi một chỗ mà chân tay đều run rẩy. Anh ta không biết rốt cuộc là Phương Minh Viễn đã đầu tư bao nhiêu vốn tất cả, nhưng vẫn có thể tính ra đại khái số tiền hắn rút từ trong nhà và số tiền đi vay, mà gấp ba mươi lần số tiền này thì… Phương Bân quả thực không dám suy nghĩ thêm nữa, bây giờ tài sản của nhà họ Phương tính ra không ngờ cũng phải đến con số hàng tỷ! Đừng nói ở Hoa Hạ, cho dù là ở Hồng Kông này cũng đủ để xưng là nhà cực giàu có.
- Khụ khụ!
Ông Quách ho khan hai tiếng, đưa hai người có vẻ đã đi vào cõi thần tiên trở về.
- Hôm nay nói trắng ra là, ông già này muốn tính toán sổ sách, phân chia tiền cho hai bên.
Ông Quách nói trịnh trọng:
- Ông Quách, phân chia cái gì vậy ạ?
Phương Minh Viễn không khỏi có chút kỳ lạ, dựa theo tiền đầu tư của hai nhà, có thể thấy được rất rõ ràng trước mắt, tiền hắn mượn và lợi nhuận đương nhiên không thể dựa theo con số 30% lợi tức mà cứ như thế trả được, thế nào cũng phải trả nhà họ Quách nhiều thêm một chút, đây chẳng phải chuyện nên làm sao? Sao lại còn muốn tính toán gì nữa?
- Đương nhiên phải chia chứ! Quách Đông Thành ta đã già thế này rồi, làm sao có thể chiếm tiền đính ước của cháu chứ!
Ông Quách nói hai hàng lông mày thẳng thành một đường:
- Minh Viễn nếu cháu còn nhận ta làm ông nội thì thành thật nghe ta nói. Thu Hạ, chuyện này Thiên Vũ đã biết, hôm nay ta gọi con đến chính là cho con biết, từ hôm nay trở đi, mặc kệ trước kia nhà họ Phương đã mượn nhà họ Quách bao nhiêu tiền, mặc kệ là mượn của ta hay mượn của con, tất cả đều xóa bỏ hết! Hắn mượn con bao nhiêu tiền, đến lúc đó đến chỗ ta mà đòi, cha sẽ trả con ba mươi lần lợi tức!
- Ông Quách, đây là…
Phương Minh Viễn giật mình, nói gấp.
- Im nào, nếu cháu còn gọi ta một tiếng ông nội thì đừng nói nhiều!
Ông Quách quát to
- Nếu nói nhiều, đừng trách ông già này đuổi cháu ra ngoài!
Uy phong của ông cụ, đừng nói là Phương Minh Viễn, ngay cả Vu Thu Hạ cũng phải nhảy dựng lên.
- Những nợ nần trước kia đều xóa bỏ, vài ngày sau, sẽ đưa 10% cổ phần của Tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị cho Phương Minh Viễn!
Phương Minh Viễn vừa định há mồm ngăn cản, ông cụ liền trừng mắt, Phương Minh Viễn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà im miệng.
- Còn nữa, ta quyết định tặng quyền sở hữu biệt thự này tặng cho Phương Minh Viễn, từ nay về sau, nơi này sẽ là nhà của hắn! Sau này ông già này chết đi, hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận đến đây ở!
Ông Quách là người tính tình hòa nhã, tuy lúc đầu cùng Phương Minh Viễn đầu tư giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn, số vốn của Phương Minh Viễn lớn là vì mượn được từ nhà họ Quách, ông Quách cũng tự tìm tới Vu Đông Phong, toàn bộ quá trình, tuyệt đại đa số thời điểm cũng là do ông Quách phụ trách phối hợp.
Nhưng ông Quách vẫn cảm thấy lần này chính là nhờ có Phương Minh Viễn, nếu là ông thì thế nào cũng không thể nghĩ tới chuyện đầu tư vào giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn, càng không thể kiếm được khoản tiền lớn kinh người như vậy được. Cho nên ông Quách phải cho Phương Minh Viễn thêm một số bồi thường thì ông ta mới cảm thấy an lòng được.
- Ông Quách à, như vậy thực sự là rất nhiều ạ!
Phương Minh Viễn liên tục xua tay nói, mấy thứ ông Quách tặng này, tính sơ sơ cũng trị giá hơn một tỷ đô la Hồng Kông rồi! Lúc nào nhà họ Quách cũng quan tâm đến hắn, làm sao hắn có thể nhận quà tặng lớn thế này từ ông Quách được.
- Nhiều sao? Nhiều cũng không thể bằng mười tỷ đô la Mỹ phải không?
Ông Quách khoát tay ngăn lại, căn bản là không để cho Phương Minh Viễn nghi ngờ, nói:
- Tốt lắm, liền quyết định như vậy đi, Thu Hạ, công việc cụ thể do con đảm nhiệm thực thi, làm càng nhanh càng tốt!