Như ở kiếp trước của Phương Minh Viễn thì tuyệt đại đa số mọi người ở Hoa Hạ sẽ xếp hai doanh nghiệp điện và xăng dầu đứng đầu trong các doanh nghiệp quốc hữu lũng đoạn thị trường trong nước khiến người dân căm hận. Hai doanh nghiệp lũng đoạn này có thể nói là hai con quỷ hút máu nhân dân lớn nhất Hoa Hạ, cuồn cuộn không ngừng hấp thụ của cải trên người nhân dân, theo lòng tham không đáy của bọn họ thì vĩnh viễn không bao giờ thấy đủ.
Quả thực người trong nước không biết nói gì tốt cho doanh nghiệp xăng dầu này! Khi giá dầu ở mức thấp đáng ngạc nhiên thì không thấy bọn họ nhập khẩu thật nhiều để dự trữ, khi giá cả dầu tăng cao, vẫn không thấy bọn họ giảm bớt nhập khẩu.
Nhưng tức giận nhất là khi giá dầu quốc tế ở mức hơn một trăm đô la Mỹ một thùng hay là xuống bốn mươi năm mươi đô la Mỹ một thùng thì giá dầu trong nước không ngờ chẳng thay đổi gì! Hơn nữa, giá dầu thế giới vừa tăng cao, giá dầu trong nước liền lập tức tăng theo, nhưng khi giá dầu thế giới hạ thì giá dầu trong nước cũng chỉ là nghe hơi, chứ không thấy hạ xuống.
Cứ như vậy kéo dài tới khi giá dầu quốc tế lại bắt đầu tăng lên, bọn họ lại có thể danh chính ngôn thuận mà tiếp tục tăng giá. Hơn nữa hàng năm giá dầu đều tăng lên, vậy mà năm nào bọn họ cũng kêu thua lỗ, cần nhà nước phải trợ cấp, thật không biết, tiền đó đã bị bọn họ đem đi làm việc gì!
Phương Minh Viễn nhớ rất rõ ràng ở kiếp trước, Hoa Hạ ở khoảng giữa những năm 90, từ một nước sản xuất dầu mỏ biến thành một nước nhập khẩu dầu mỏ, số lượng nhập khẩu thì hàng năm đều tăng lên, đến giữa những năm 2000, Hoa Hạ đã vượt qua Nhật Bản, trở thành nước đứng thứ hai sau Mỹ có số lượng dầu nhập khẩu lớn nhất, số lượng nhập khẩu hàng năm phải đến mười tỷ đô la Mỹ.
Tuy rằng sau này nhà nước cũng nhận ra được tầm quan trọng của việc bảo đảm an toàn cho nguồn năng lượng, quyết định thành lập chiến lược dự trữ dầu mỏ quốc gia, nhưng tới thời điểm đó, giá dầu mỏ thế giới đã lên cao tới hơn mười đô la Mỹ, thậm chí hơn trăm đô la Mỹ một thùng.
Hơn nữa phiền toái là Trung Đông đã rơi vào tay Mỹ, cộng với việc dầu mỏ vận chuyển từ Trung Đông đều phải đi qua eo biển Malacca, mà quan hệ giữa mấy quốc gia Đông Nam Á và Hoa Hạ lại luôn luôn không tốt lắm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng cắt đứt tuyến đường vận chuyển dầu thô của Hoa Hạ. Nhà nước bất đắc dĩ phải chuyển hướng sang nước Nga, nhưng lại có Nhật Bản dốc sức phá rối, cuối cùng sau gần mười năm đàm phán Angarsk vẫn chỉ là giọt nước bỏ bể, chưa ra được kết quả trung cuộc.
Nếu quốc gia có thể thành lập một chiến lược dự trữ dầu mỏ quốc gia hoàn chỉnh trước khi Liên Xô giải thể và trong khi quan hệ Hoa – Mỹ vẫn còn ôn hòa, cái được trước nhất là có thể tăng bảo đảm an toàn cho nguồn năng lượng trong nước, trong tay có dầu, trong lòng sẽ không hoảng hốt. Thứ hai là có thể giảm bớt chi tiêu ngoại hối dùng vào việc mua dầu. Thứ ba là khi phải đối mặt với sự đe dọa từ thế lực bên ngoài, sẽ đỡ lo lắng hơn!
Phương Minh Viễn biết ở Hoa Hạ, muốn thay đổi rất khó, mặc dù hắn là người tái sinh, muốn thay đổi, đấu tranh với hoàn cảnh, nhưng chỉ sợ cũng là châu chấu đá xe thôi, nhưng nếu trơ mắt đứng nhìn đất nước lặp lại lịch sử thì lương tâm hắn sẽ không tha thứ cho bản thân.
Trong mấy ngày ở Tiểu vương quốc Dubai, hắn nghĩ không ít về vấn đề này. Ban đầu chỉ là một người sinh ra trong một gia đình bình thường, tuy rằng sau đó có một chút danh tiếng ở Nhật Bản, ở tỉnh Tần Tây cũng có chút tiếng tăm, lại có được số tài sản riêng khổng lồ, nhưng Phương Minh Viễn cũng chỉ dám làm loạn ở tỉnh Tần Tây, nhiều nhất chỉ là làm theo thời cuộc, chuyện thì nhất định sẽ xảy ra, hắn chỉ là làm cho nó phát sinh trước lịch sử thôi.
Khi tham gia vào tiến trình cải cách đường sắt, đối với Phương Minh Viễn mà nói là một chuyện khá phiêu lưu mạo hiểm, nếu không có quan hệ với Tô Hoán Đông thì hắn cũng sẽ phải suy nghĩ kỹ hết lần này đến lần khác.
Nhưng hiện giờ có khoản tiền lớn ở bên ngoài này khiến Phương Minh Viễn đỡ lo lắng nhiều. Cho dù toàn bộ sản nghiệp hiện có trong nước bị thua lỗ hết, hay số tiền đô la Mỹ mà hắn đã kiếm được bị trôi theo nước, thì vẫn còn một tỷ đô la đầu tư ở Kuwait và sản nghiệp ở Nhật Bản, Hồng Kông, Tiểu vương quốc Dubai, cũng đủ để đảm bảo người trong nhà họ Phương cả đời này không lo manh áo bát cơm!
Cho nên Phương Minh Viễn nghĩ, muốn thử thay đổi chính mình…
- Vì sao cháu lại nghĩ như vậy?
Tô Hoán Đông có chút khó hiểu nói.
- Ông Tô, ông là Bộ trưởng Bộ đường sắt, nên chắc là không biết tình hình sản xuất dầu thô của nước ta. Ông có thể hỏi ý kiến tư vấn từ các cơ quan liên quan, về chuyện sản lượng dầu mỏ của chúng ta hiện giờ đã đến thời kỳ ổn định, rất khó mà có tăng trưởng tốc độ cao. Mấy năm gần đây, nước ta không thăm dò được mỏ dầu lớn nào, còn các mỏ dầu phát hiện từ thời lập quốc hiện giờ đang dần dần cạn kiệt. Mà nước ta sau khi mở cửa nền kinh tế đang phát triển nhanh chóng, nhu cầu dầu hàng ngày càng tăng thêm, điều này cháu tin là chỉ cần nhìn số lượng dầu tiêu thụ sẽ thấy được phản ánh rõ ràng!
Phương Minh Viễn nói những gì đã định liệu trước.
- Hiện giờ do Iraq xâm lược Kuwait nên đã khiến giá dầu dao động, nếu sau này chúng ta phải nhập khẩu một lượng dầu lớn mà không có chiến lược dự trữ dầu mỏ, như vậy nếu đột nhiên giá dầu tăng cao, sẽ xuất hiện ảnh hưởng rất lớn đối với đất nước. Thậm chí có thể khiến chúng ta giống như các nước Âu Mỹ, không thể không lâm vào vũng bùn suy thoái kinh tế. Điểm này như cháu đã nói qua với ông về chuyện mấy công ty xăng dầu Sikemo, công ty cổ phần dầu mỏ Shikoku, và công ty British Petrolium Fotermedia phải trả gấp đôi số tiền để mua dầu thô, liền đủ để chứng minh vấn đề.
Tô Hoán Đông trầm ngâm một hồi lâu, tuy rằng đúng là ông ta không hiểu lắm về ngành công nghiệp dầu mỏ của Hoa Hạ, nhưng vừa nghe lời Phương Minh Viễn nói, ba doanh nghiệp xăng dầu của Nhật Bản và Anh chính là vì chuyện Kuwait bị xâm chiếm mà thành ra không thể thực hiện được hợp đồng đã định trước, mà không thể không dùng một lượng tiền lớn để mua dầu thô, gần mười tỷ đô la Mỹ đó, số tiền này tương đương với một phần ba dự trữ ngoại hối của Hoa Hạ. Đã có tiền lệ như vậy, làm sao không thể làm ông ta thấy hơi ghê người được.
Hơn nữa quan trọng hơn là ông ta tin vào tầm nhìn của Phương Minh Viễn, những năm gần đây, hễ là chuyện hắn nhắc nhở ông ta thì đều đã phát sinh hoặc là đã lộ ra manh mối, đặc biệt chuyện bất ổn ở Trung Đông còn đang thấy được ngay trước mắt. Cho nên Tô Hoán Đông không dám bỏ qua nửa điểm đối với báo cáo hắn đưa này.
Chỉ có điều ông ta không phải bộ trưởng quản lý của ngành này, tùy tiện nhúng tay vào rất không thích hợp, cũng là trái với quy tắc trong quan trường, rất dễ dàng làm người khác bất mãn. Cho nên mặc dù Phương Minh Viễn nói có lý, nhưng làm sao có thể đưa tài liệu này bàn bạc với cấp trên được, cũng cần phải cân nhắc cho kỹ càng.
- Ông Tô, cháu có một thỉnh cầu với các lãnh đạo.
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói:
- Xin ông giúp cháu truyền đạt lên với họ.
- Thỉnh cầu gì?
Tô Hoán Đông ngẩn người ra hỏi.
- Lúc trước khi cháu giao nộp mỏ vàng cho nhà nước, không phải ông đã từng nói nhà nước sẽ đồng ý chấp nhận một chuyện cháu yêu cầu sao? Bây giờ cháu hy vọng có thể thực hiện điều này.
Phương Minh Viễn âm thầm nắm chặt tay nói.
Tô Hoán Đông như bừng tỉnh ngộ ra, đích thật là có chuyện như vậy, chỉ có điều lúc ấy Phương Minh Viễn chưa có thỉnh cầu nào đáng để đưa lên các lãnh đạo, sau đó chuyện này cũng không được nhắc đến nữa.
- Cháu muốn xin điều gì?
Tô Hoán Đông ngồi thẳng lại, đây chính là một việc lớn không thể coi thường.
- Ông à, thu hoạch vừa rồi của cháu có thể nói đã tăng cường bổ sung rất nhiều tài sản cho cháu, số tiền này cháu cũng không muốn đưa ra nước ngoài, mà muốn đầu tư vào ủng hộ xây dựng kinh tế quốc gia!
- Tốt, đây là chuyện tốt mà!
Tô Hoán Đông kêu lên hứng thú. Năm ngoái, toàn bộ số tiền đầu tư từ bên ngoài vào Hoa Hạ là mười tỷ đô la Mỹ, nếu đem đầu tư số tiền lớn này của Phương Minh Viễn vào trong nước, thì sẽ có tác dụng thúc đẩy không thể tưởng tượng được đến sự phát triển kinh tế của Hoa Hạ!
- Ông à, nhưng ông có nghĩ tới, số tiền lớn như vậy cháu nên đầu tư vào đâu không ạ?
Phương Minh Viễn nhỏ giọng hỏi.
Trong hệ thống kinh tế Hoa Hạ, các doanh nghiệp tư nhân phần lớn chỉ có thể tiến vào kinh doanh ở các ngành công nghiệp nhẹ và thương mại, còn các ngành như là đường sắt, xây dựng quốc lộ, hàng không dân dụng, vận tải đường biển, viễn thông, khoáng sản, sắt thép, tài chính, bảo hiểm… thì doanh nghiệp tư nhân không được đón chào. Thậm chí sau khi áp dụng chính sách mở cửa cũng không mở ra lối vào cho các doanh nghiệp tư nhân, dẫn đến kết quả vốn đầu tư của tư nhân vào các lĩnh vực này chẳng đem lại lợi nhuận.
Ở kiếp trước, sở dĩ xuất hiện đầu cơ quy mô lớn trong lĩnh vực mua bán bất động sản, nông sản, cổ phiếu, cũng là bởi vì tiền của tích lũy của nhân dân đều gửi ở ngân hàng, căn bản là không có con đường đầu tư thích hợp, thành ra những sản nghiệp lớn này đều bị nhóm tư bản lũng đoạn của quốc gia nắm trong tay.
Có đôi khi mở được một khe hở nho nhỏ, cũng sẽ rất nhanh mà bị cưỡng ép đóng lại, khiến cho các doanh nghiệp tư nhân tiến vào làm trong các lĩnh vực này mất cả chì lẫn chài. Còn nếu gửi tiền ở ngân hàng thì chỉ được nhận một lãi suất thấp đến mức bóc lột, trơ mắt mà nhìn số tiền tích lũy của mình càng ngày càng mất giá, đây là việc khiến mọi người khó mà chịu đựng được.
Tô Hoán Đông cũng không ngạc nhiên, đúng vậy, khoản tiền lớn như vậy, phải đầu tư vào đâu đây? Cho dù Phương Minh Viễn dự định muốn mở siêu thị Carrefour và quán ăn Phương Gia rộng rãi trên cả nước, ở các thành thị hạng nhất hạng nhì thì cũng tuyệt đối không cần dùng nhiều tiền như vậy.
- Ông à, ông đừng bảo cháu là đem gửi ngân hàng, hoặc là mua trái phiếu nhà nước, nói câu này hơi mạo phạm một chút, nhưng như thế chính là làm nhục năng lực của cháu. Không phải cháu không có mục tiêu để đầu tư, Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Mark nhất định sẽ hoan nghênh cháu đầu tư vào công cuộc xây dựng lại Tiểu vương quốc Dubai và Kuwait, hơn nữa còn đem lại cho cháu lợi nhuận, tuyệt đối sẽ vượt qua khả năng sinh lời mà trái phiếu nhà nước và ngân hàng có khả năng mang lại!
Phương Minh Viễn nói một câu đánh vào danh dự với Tô Hoán Đông. Nếu thật sự đến nông nỗi đó, thì không bằng đầu tư sang Nhật Bản và Tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị còn hơn, ít ra mang lại kết quả còn nhiều hơn.
Tô Hoán Đông há mồm không nói được câu nào, cuối cùng cũng không nói gì. Phương Minh Viễn nói không sai, một khoản tiền lớn như vậy, nếu nói là gửi ngân hàng và mua trái phiếu để lấy lợi tức, đối với một cậu thiếu niên còn nhỏ tuổi đã kiếm được một khoản tiền kinh người như hắn thì quả thực đúng là sỉ nhục, kết quả mang lại có chút ít như vậy chắc chắn sẽ không làm hắn vừa lòng.
- Minh Viễn, vậy cháu muốn thế nào?
Tô Hoán Đông đã hiểu rõ dụng ý của việc Phương Minh Viễn nhắc lại chuyện này, cũng lấy một giọng trịnh trọng hỏi lại.