Trùm Tài Nguyên

Chương 246: Sao phải quảng cáo




Thấy La Minh Quang bước vào, Thi Chí Huy ngay lập tức đứng lên cười, ôm chào La Minh Quang.
La Minh Quang cười mắng:
- Không biết cơn gió nào đưa cậu Huy tới chỗ tôi thế này?
Cho dù có muốn rủ đi ăn uống cũng không cần đích thân đến tìm tôi thế này chứ?
Thi Chí Huy mặt tuy dàynhưng cũng ửng đỏ nói:
- Đâu có ai như cậu, vừa gặp mặt đã làm xấu mặt người khác rồi, chẳng phải là uống vài ly ở nhà cậu sao, còn chưa đựng đầy hai cái lúm đồng tiền của cậu, mà vẫn còn ám ảnh như vậy sao? Hôm nay tớ đến tìm cậu là có việc quan trọng, liên quan tới sự nghiệp phát triển trong tương lai của Nhạc Khải các cậu. Tớ giới thiệu với cậu, đây là cậu Phương Minh Viễn, cậu Phương, đây là La Minh Quang, giám đốc chi nhánh của Nhạc Khải ở Bắc Kinh.
La Minh Quang lúc này mới chú ý tới, trong phòng còn có hai người, một người trông rất trẻ thì lại ngồi trên sofa, còn người trung niên kia lại đứng đằng sau cậu thanh niên này.
Y nhìn thoáng qua một lượt, nhìn đến Thi Chí Huy, lại nghĩ đến cậu Phương mà Thi Chí Huy vừa nói đến, trong lòng có chút ngạc nhiên, người khác không biết chứ y lại không biết gốc gác của Thi Chí Huy sao, mặc dù ở đất tàng long ngọa hổ như Bắc Kinh này, một trưởng bối cấp phó của bộ cũng không phải là nhân vật gì lớn cho lắm, nhưng ông của Thi Chí Huy cũng chỉ vừa mới về hưu hai năm nay, có thể nói là uy phong vẫn còn, Phương Chí Huy dù sao cũng được coi là chức vụ lớn hơn y, hơn nữa người trung niên đang ở đằng sau cậu thanh niên này trong cũng có vẻ có địa vị.
Phương Minh Viễn mỉm cười , đứng dậy, chủ động đưa tay ra nói:
- Giám đốc La, hôm nay tôi mạo muội đến đây, bất tiện cho anh rồi, mong thứ lỗi.
- Ha ha, cậu Phương khách sáo rồi, quý khách đến nhà là phúc của tôi mới đúng, sao có thể nói là làm phiền được
La Minh Quang cũng vội vàng đưa tay ra nói.
- Cậu nói phải lắm, lần này chúng tớ đến đúng là phúc của cậu thật!
Thi Chí Huy đắc ý nói, nói thật là Phương Minh Viễn có thể thay đổi chủ ý mà đến công ty NHạc Khải đã là hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của y.
- Phúc phận của tôi ư?
La Minh Quang không khỏi bất ngờ, không hiểu ý của Thi Chí Huy, nhưng y hiểu rằng, việc này, Thi Chí Huy không phải đang nói đùa.
Mọi người ngồi xuống, sau vài câu khách sáo, Thi Chí Huy vào đề:
- Cậu La, hôm nay chúng tớ đến tìm cậu là định bàn với cậu về việc làm quảng cáo cho Nhạc Khải, cậu biết công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang chứ?
La Minh Quang hơi sửng sốt, nhíu nhíu mày, đột nhiên vỗ tay một cái nói:
- Có phải là cái công ty quay quảng cáo công ích cái gì mà chim có trước hay trứng có trước, bạn không biết, tôi không biết, chỉ có chim biết. Là chim biến mất trước hay trứng biến mất trước, bạn không biết, tôi không biết, chỉ có chim biết, vì thế hãy biết yêu quý và bảo vệ động vật?
Thi Chí Huy ngược lại bị y nói cho sững sờ một lúc, nhìn Phương Minh Viễn, y không thể ngờ rằng, La Minh Quang lại nhớ rõ như thế về cái quảng cáo này:
- Cậu La, xem ra tớkhông cần phải giới thiệu tường tận hơn nữa, cậu Phương chính là đại diện của công ty Tam Giang, đến công ty Nhạc Khải của cậu để bàn bạc về quảng cáo cho công ty.
La Minh Quang có chút biến sắc, y cũng nghe nói qua, công ty Tam Giang này không hề nhỏ, công ty họ sau khi thành lập, quảng cáo đầu tiên đã có thể được chiếu trên truyền hình Trung Quốc và truyền hình Bắc Kinh, được mọi người đánh giá khá tốt, hình ảnh về những chú chim con ấy và cả lời quảng cáo hàm ý sâu sắc đều để lại những ấn tượng tốt đẹp.
La Minh Quang chưa từng nghĩ rằng sẽ nhờ Tam Giang làm cho mình quảng cáo, để khuếch trương danh tiếng của Nhạc Khải và cũng có là cách để ứng phó với áp lực của Kodak và Fuji mang lại. Tiềm năng của thị trường phim màu Trung Quốc ở tầng lớp công nhân và nông thôn, Nhạc Khải có thể lợi dụng ưu thế về giá cả để phát triển, ở mỗi điểm bán hàng ở huyện, tìm khách hàng cho mình, và có thể lan tỏa trên đài truyền hình cả nước đúng là một lựa chọn quá tuyệt vời.
Nhưng ý tưởng này sau khi được cố vấn về giá cả quảng cáo, các nhà lãnh đạo đều chần chừ mãi, cuối cùng vẫn không quyết định được, đối với họ mà nói hiệu quả quảng cáo vẫn là vấn đề chưa thể xác định rõ được, món tiền phải chi cho quảng cáo quá đắt, tới mức mà khiến cho lãnh đạo không dám làm!
Nhưng nói gì y cũng không thể ngờ rằng, người của Tam Giang hôm nay lại đến đây tìm mình, hay là được Thi Chí Huy đưa tới, chỉ là thấy tuổi cậu ta còn quá trẻ? Cậu Phương? Lẽ nào là cháu của vị lãnh đạo thành phố Bắc Kinh nào sao?
La Minh Quang có chút bối rối, xoa tay, ấp a ấp úng, muốn thể hiện sự chào đón với Phương Minh Viễn, đồng thời cũng hơi căng thẳng vì vốn hiện tại của Nhạc Khải, khó mà chi trả phí quảng cáo, có Thi Chí Huy ở bên, y cũng không tiện thăm dò hay nghi ngờ gì.
- Cậu La, đây là một cơ hội hiếm thấy!
Lúc đó, Thi Chí Huy hơi nóng vội, không nhịn được phải ngắt lời. Y tin rằng, với ý tưởng quảng cáo của Phương Minh Viễn nhất định sẽ mang về lợi ích kinh tế lớn cho Nhạc Khải, cho dù là Kodak cũng tuyệt đối không bao giờ bỏ qua quảng cáo này! Cơ hội tốt như vậy cũng là do mình phải dày mặt lắm để lấy lòng Phương Minh Viễn, chẳng lẽ La Minh Quang chẳng nhìn mà đã từ chối sao?
- Giám đốc La, chắc cậu cũng biết, là một thương gia, tại sao chúng ta phải làm quảng cáo?
Phương Minh Viễn giơ tay ra cản Thi Chí Huy nói
- Đương nhiên là để khuếch trương danh tiếng, khiến cho nhiều người hơn nữa biết đến sản phẩm của mình
La Minh Quang mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời.
Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười nói:
- Giám đốc La, anh nói không sai, nhưng chưa đủ, cùng với sự phát triển kinh tế, thực ra, ngoài các sản phẩm đang lũng đoạn trên thị trường, khác biệt giữa các sản phẩm cũng ngày càng thu hẹp, tốt hơn các sản phẩm ti vi, tủ lạnh, ngoài thương hiệu và bề ngoài không giống nhau ra, thì chất lương sản phẩm về công năng, hình vẽ đều đang được đồng bộ hóa, nếu người tiêu dùng không phải là người trong ngành, sẽ rất khó để phân biệt các công ty dựa vào ưu nhược điểm của sản phẩm, về điểm này, giám đốc La có thừa nhận với tôi là như vậy không?
La Minh Quang gật gật đầu, kỳ thật nếu bỏ qua bao bì bên ngoài phim màu của Kodak, Fuji và cả Nhạc Khải, chỉ nhìn vào những bức hình được chụp, nếu không phải người rành về nó muốn phân tích sự khác nhau giữa chúng cũng khó.
- Vậy tại sao người tiêu dùng lại mua sản phẩm của thương hiệu này mà thực ra không phải sản phẩm thương hiệu khác hoặc những sản phẩm thay thế? Vì thế cần phải tìm cho người tiêu dùng một lý do để mua sản phẩm, vì sự khác biệt giữa các sản phẩm bị mất đi, ngoài các sản phẩm đó, đi tìm sự khác biệt sẽ trở thành lựa chọn tất yếu, nhưng mục đích công ty quảng cáo của chúng tôi tạo ra các sản phẩm quảng cáo và truyền bá ra ngoài thực chất chính là một chiến lược để thuyết phục, giúp họ thay đổi cách nhìn về sản phẩm của chúng ta, chúng tôi có thể thông qua hoạt động quảng cáo để người tiêu dùng có thiện cảm với thương hiệu sản phẩm và thương hiệu quảng cáo, từ đó có thể thuyết phục người tiêu dùng mua sản phẩm được quảng cáo. Thực chất người tiêu dùng mua một sản phẩm không nhất định phải xuất phát từ việc quen thuộc rồi tìm hiểu tính năng của chúng mà là từ thiện cảm trên phương diện tình cảm, như là thấy nó đẹp mắt, nhìn nó thì thấy tâm trạng tốt lên...vì thế nếu quảng cáo có thể tác động vào tình cảm của người tiêu dùng, sẽ đạt được kết quả ngoài mong đợi, giống như giám đốc La nói vậy, vấn đề chỉ là nơi tồn tại cơ bản nhất của quảng cáo mà thôi!
Nếu như chỉ là muốn khiến cho mọi người nhớ thương hiệu của mình, có ấn tượng với công ty, thì trong kí ức của Phương Minh Viễn có vô số những sách lược quảng cáo đủ để làm người khác thấy phiền, như là để cho một âm thanh hỗn tạp đọc tên của công ty Nhạc Khải mười hai lần, mỗi ngày phát sóng khoảng ba bốn lần, cứ như thế trong một tháng, đảm bảo ai ai cũng biết đến Nhạc Khải, chỉ chỉ trỏ trỏ! Nổi tiếng khắp các con đường!
La Minh Quang kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, nói gì y cũng không thể tưởng tượng được rằng, một thanh niên chưa đến mười sáu mười bảy tuổi lại nói ra được những điều đó, rốt cuộc đúng hay không, y không biết, nhưng nghe ra lại có vẻ có lý.
Thi Chí Huy cũng thấy kinh ngạc, Phương Minh Viễn này khi nói đến quảng cáo thì câu nào cũng có lý, rốt cuộc y hiểu được những gì?
- Ha ha, giám đốc La, người xưa nói không sai, tai nghe không bằng mắt thấy! Nói nhiều như vậy, cũng chỉ là nói suông, như vậy đi, chỗ anh có cái máy quay phim nào không, để giám đốc La xem đoạn phim tôi mang đến rồi hãy quyết định!
Phương Minh Viễn vỗ vai Thi Chí Huy nói
- Phải, phải, phải, anh La, chỗ anh có đầu máy và ti vi đúng không!
Thi Chí Huy nhảy lên, lấy ra một hộp băng trong túi văn kiện, kéo La Minh Quang ra phòng khách.
Vừa đưa máy quay cho La Minh Quang, vừa nói nhỏ:
- Anh La, mau bảo người mang ti vi và đầu máy đến đây, xem đi rồi quyết định, nhưng mà đừng bảo tôi không nhắc nhở anh, nếu các anh không sử dụng quảng cáo này, thì nó sẽ là của Kodak!
- Về với Kodak?
La Minh Quang giật mình nói
- Anh Huy, ý anh là sao!
- Không có thời gian nói tường tận với anh, tôi chỉ nói một câu duy nhất, quảng cáo này, vốn dĩ Phương Minh Viễn muốn mang tới cho Kodak xem, nếu không phải người anh em như tôi nói vài lời, cậu Phương cũng muốn khuyến khích hàng trong nước, thì cũng chẳng mang đến cho anh xem đâu! Nếu các anh bỏ qua cơ hội này, sau này khi lượng tiêu thụ của Kodak lớn, thì anh chỉ còn nước ngồi mà khóc thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.