Khi Thi Chí Huy vội vàng đưa ba người Trương Bảo Lộc chạy tới trong thành nơi Phương Minh Viễn ở thì phát hiện ra chuyện kỳ lạ là trong khu nhà có hai chiếc xe rèm che có giấy phép của Bộ ngoại giao đang đỗ, hơn nữa ngoài cửa nhà Phương Minh Viễn còn có hai người đứng canh gác.
Thi Chí Huy vừa định bước tới gõ cửa thì có người ngăn lại, một tấm biển tên sáng loáng, Thi Chí Huy nhìn xem thì hiểu ra, không ngờ là nhân viên công tác ở Bộ ngoại giao. Bốn người đều chùn lại, trong đầu không ngừng nói thầm …
- Phương thân mến, không thể tưởng tượng được chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy phải không?
Hoàng tử Abdullah ôm Phương Minh Viễn một cách nhiệt tình, có thể gặp được người quen ở một đất nước xa lạ, mà nhất lại là quý nhân của mình, tâm trạng Hoàng tử Abdullah tự nhiên là vui vẻ vô cùng.
- So với khu nhà cao cấp của điện hạ thì nơi này của tôi đúng là vô cùng đơn sơ rồi, xin Hoàng tử điện hạ thứ lỗi.
Đây đúng là ứng với câu nói của Tống Đan Đan (1), từ xưa đến nay, ai chạy trốn nhanh nhất? Là Tào Tháo!
(1) Tống Đan Đan là một diễn viên đương đại nổi tiếng của Trung Quốc
Sài Yên vừa mới nói một câu là Hoàng tử Abdullah muốn tới gặp Phương Minh Viễn, kết quả chưa đầy ba phút, đã thấy Hoàng tử Abdullah gõ cửa nhà Phương Minh Viễn rồi. Hơn nữa khiến Phương Minh Viễn cảm thấy kỳ lạ chính là, không ngờ lần này Hoàng tử mặc Âu phục, hơn nữa cũng không dẫn theo người hầu, chỉ có hai người thanh niên Trung Quốc vừa thấy đang đứng ở ngoài cửa mà thôi.
Lâm Liên ở trong phòng bên vội vàng đi ra, chuẩn bị trà nước và trái cây tiếp đãi Hoàng tử Abdullah.
Hoàng tử Abdullah nhìn phòng của Phương Minh Viễn cười ha hả nói:
- Phương này, với thân phận hiện giờ của cậu mà nói, chỗ ở này thật không thích hợp đâu. Đáng tiếc tôi không được mua bất động sản ở quý quốc, nếu không nhất định sẽ mua cho cậu một chỗ!
Đối với chuyện Hoàng tử Abdullah hở ra một tí là muốn cho nhà cho cửa, Phương Minh Viễn hiện giờ tập mãi đã thành thói quen, trong mắt mấy phú hào Ả Rập như họ thì giá của một tòa biệt thự ở Hoa Hạ cũng chẳng hơn gì mấy thứ cây cỏ trang trí đối với họ thôi.
Hoàng tử Abdullah cũng không xa lạ gì với Sài Yên, bữa tiệc tẩy trần ngày hôm qua, anh ta đã bắt chuyện với Sài Yên nói mấy câu. Lúc ấy còn hơi chút ngạc nhiên, không ngờ phụ nữ cũng có thể làm đến cán bộ cao cấp ở Bộ ngoại giao, không thể tưởng tượng được hôm nay lại gặp được.
Tự nhiên là Sài Yên phóng khoáng mà đón tiếp Hoàng tử Abdullah, kéo Lâm Liên vào phòng, để phòng khách lại cho Hoàng tử Abdullah và Phương Minh Viễn.
Lúc này Hoàng tử Abdullah đến đây là đi tiền trạm cho đoàn đại biểu Asian Games của Kuwait, khảo sát các mặt của làng vận động viên Asian Games xem có thể phục vụ các vận động viên của Kuwait chu đáo hay không, đồng thời anh ta còn gánh vác thêm sứ mệnh khác, đó là đến Hoa Hạ thương lượng mua hàng hóa.
Từ lúc cục diện vùng vịnh tiến thêm một bước chuyển biến xấu, càng ngày càng nhiều người Kuwait, từ trong nước trốn đến Arập Saudi. Sau khi trốn thoát được những người Iraq chặn đường thì những người Kuwait này khi đến được Arập Saudi thì phần lớn chỉ còn tay trắng, người Kuwait không mấy người gửi tiền ở ngân hàng ngoại quốc, nên sau khi đến được Arập Saudi, chỉ có thể dựa vào tiền cứu trợ của chính phủ Arập Saudi mà sống qua ngày. Chuyện này không thể nghi ngờ gì đã khiến cho tình hình tài chính vốn như trứng chọi đá của chính phủ Kuwait càng gặp khó khăn hơn nữa.
Hoàng tử Abdullah cũng nói, tuy rằng các sản phẩm hàng hóa của người Âu Mỹ đều tinh xảo khéo léo, chất lượng tốt, nhưng đối với những đồ dùng cơ bản cho cuộc sống thì hàng của Hoa Hạ có ưu thế về giá cả hơn. Hơn nữa hiện giờ, cho dù là các các nước Châu Âu hay nước Mỹ đều nhập khẩu một số lượng lớn hàng tiêu dùng do Hoa Hạ sản xuất, điều này đủ để chứng minh, chất lượng của hàng hóa ở Hoa Hạ được đảm bảo. Thực ra, khi Phương Minh Viễn còn ở Dubai, hắn đã từng nhắc qua chuyện này với Hoàng Tử Maktoum trong lúc nói chuyện phiếm.
Hiện giờ chính phủ Kuwait tự nhiên là không còn nhiều tiền và thế lực lớn như ngày xưa nữa, làm cách nào dùng tiền ít nhất mà xử lý được nhiều việc nhất trở thành mục tiêu mà họ chăm chỉ theo đuổi. Đề nghị này của Hoàng tử Abdullah vừa được đưa lên, lập tức đạt được sự phê chuẩn của đô đốc ở Ả Rập, lại thuận tiện Asian Games sắp khai mạc, cho nên Hoàng tử Abdullah tự nhiên trở thành người thích hợp để lựa chọn. Chuyện anh ta sẽ đến thì thực ra Phương Minh Viễn cũng đã biết trước Sài Yên, nhưng không biết anh ta còn mang theo một sứ mệnh như vậy.
- Phương, thành thật mà nói, tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện mua hàng hóa ở quý quốc, cho nên chuyện này, tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ.
Hoàng tử Abdullah lôi từ trong cặp tài liệu bên cạnh ra một tập danh sách, đưa cho Phương Minh Viễn. Lúc ở Dubai, anh ta đã từng nghe Phương Minh Viễn nói nhà hắn có kinh doanh chuỗi siêu thị, có một hệ thống thu mua vật phẩm hàng hóa khổng lồ như vậy, tin chắc rằng Phương Minh Viễn sẽ có con đường mua hàng hóa tốt. Hơn nữa, trước mắt anh ta tin tưởng nhất Phương Minh Viễn trong số những người Hoa Hạ. Đồng thời, đây cũng là một phần đại lễ, Hoàng tử Abdullah hy vọng có thể thông qua hành động này, tiến thêm một bước trong việc gặt hái thêm tình hữu nghị với Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn lấy tập danh sách lại lật từng trang xem, thật tốt là bên cạnh chữ Ả Rập còn có chú thích bằng chữ tiếng Trung, nếu không thì Hoàng tử Abdullah phải phiên dịch tại chỗ rồi.
“Gạo, thịt gà, thịt dê, quần áo, chăn đệm..." Phỏng chừng danh sách có tới hàng trăm loại hàng hóa, nhìn mà Phương Minh Viễn thấy hoa cả mắt.
Phương Minh Viễn cũng không xem nữa, thuận tay đặt tập danh sách lên trên bàn, nếu là đồ hàng tiêu dùng thì đúng là không vấn đề gì, hiện giờ có rất nhiều doanh nghiệp nhà nước ở Hoa Hạ đang lo lắng đến bạc tóc vì ế ẩm. Vụ mua bán này của Hoàng tử Abdullah cũng phải đến mấy trăm triệu đô la Mỹ, đối với năng lực sản xuất khổng lồ của Hoa Hạ mà nói thì chẳng coi là gì. Mấy năm qua siêu thị Carrefour đã sớm thiết lập được một con đường mua hàng hóa thông suốt với các nhà xưởng trên cả nước, chừng đó hàng hóa nhìn tưởng là khổng lồ nhưng muốn tiêu hóa hết cũng không phải là chuyện khó lắm.
- Hoàng tử điện hạ, toàn bộ trong này đều là hàng tiêu dùng sao?
Chỉ cần trong đó không có các sản phẩm chính phủ Hoa Hạ cấm tiêu thụ thì Phương Minh Viễn có thể đồng ý ngay lập tức.
- Toàn bộ đều là hàng tiêu dùng!
Hoàng tử Abdullah trả lời như đinh đóng cột, nói:
- Tuy nhiên hy vọng lô hàng hóa đầu tiên có thể được chuyển tới Arập Saudi nhanh chóng. Phương, cậu không biết hiện giờ hơn một trăm ngàn quân Mỹ đã tiến vào đóng quân ở Arập Saudi, hơn nữa còn cuồn cuộn không ngừng tăng thêm số binh lính, khiến thị trường hàng tiêu dùng của Arập Saudi gặp áp lực rất lớn, nhất là về mặt lương thực và thực phẩm, giá cả hàng hóa ở Arập Saudi đã lên đến gần 30%.
Chuyện này ở kiếp trước Phương Minh Viễn không chú ý tới, hắn chỉ quan tâm tới những chuyện như là quân Mỹ tiến vào đóng quân mang theo máy bay chiến đấu tiên tiến nào, xe tăng mạnh đến cỡ nào, lại còn có cả một tàu sân bay đến vịnh Ba Tư nhập vào hàng ngũ chiến đấu, thật đúng là không chú ý đến giá cả hàng hóa ở Arập Saudi và khu vực Trung Đông, nếu là như vây, đây thực sự là một cơ hội làm ăn rồi.
Hoàng tử Abdullah để ý thấy sắc mặt của Phương Minh Viễn thay đổi liền mỉm cười nói:
- Phương này, đây mới chỉ là danh sách hàng hóa cần mua đầu tiên của nước tôi thôi, nếu hàng hóa có thể khiến tất cả mọi người hài lòng thì tôi nghĩ còn có thể mua thêm những hàng hóa kế tiếp. Cậu là anh em của Abdullah này, là bạn của người Kuwait chúng tôi, đương nhiên cậu là người đầu tiên tôi nghĩ tới.
- Trước tiên tôi phải cảm ơn Hoàng tử Abdullah rồi. Như vậy đi, tất cả hàng hóa tôi đều bán cho quý quốc với giá giảm chín phần trăm, coi như là hành động ủng hộ quý quốc khôi phục lại quốc gia.
Phương Minh Viễn cảm ơn xong, giao danh sách lại cho Lâm Liên, bảo cô sắp xếp nhân viên lập tức bắt đầu mua hàng hóa.
- Chỗ này cũng phải đến hàng trăm triệu tệ ấy chứ!
Sài Yên nhìn danh sách thật dài với số lượng rất lớn kia mà không khỏi mở to hai mắt, một danh sách lớn như vậy đừng nói những doanh nghiệp tư nhân, cho dù là các đơn vị quốc doanh cũng chỉ có một số ít nhà máy có thể thỏa mãn được. Không ngờ Hoàng tử Abdullah coi trọng Phương Minh Viễn như vậy, giao một vụ mua bán số lượng hàng hóa lớn như vậy vào tay hắn!
Tuy rằng Sài Yên đã biết được tin tức, lúc này Phương Minh Viễn dường như có thu hoạch rất lớn ở Arập Saudi và Tiểu vương quốc Dubai, buôn bán giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn đã kiếm được một khoản lợi nhuận lớn, hơn nữa còn kết bạn với Hoàng tử Abdullah của Kuwait, nhưng hiện tại xem ra, quan hệ giữa Hoàng tử Abdullah và Phương Minh Viễn e là không phải bạn bè bình thường rồi.
Sau khi nhận được lời hứa hẹn từ Phương Minh Viễn là sẽ nhanh chóng thu mua hàng hóa và vận chuyển đi thì tâm trạng của Hoàng tử Abdullah nhẹ nhàng đi rất nhiều, không khỏi lại cùng Phương Minh Viễn thảo luận cục diện ở vùng vịnh.
- Nói thật, Hoàng gia các nước Ả Rập chúng tôi đều rất lo lắng, nếu người Mỹ không thể đàn áp được dã tâm của Saddam thì chỉ sợ từ nay về sau, khu vực Trung Đông chỉ biết tính từng ngày. Sao Thánh A La không giáng sét xuống đánh chết tên đồ tể Saddam kia đi!
Hoàng tử Abdullah nói một cách oán hận.
Trong lòng Phương Minh Viễn cười thầm, đây chính là lo lắng quá đâm ra loạn. Hắn không tin các quốc gia Ả Rập không ai nhìn ra được, việc Iraq xâm chiếm và thôn tính Kuwait là việc làm nghiêm trọng trái với các nguyên tắc quốc tế, bị dư luận quốc tế lên án rộng rãi. Sự việc này còn tấn công vào lợi ích của quốc gia.
Đầu tiên, nó đưa ra lời khiêu chiến đối với nước Mỹ sau cuộc chiến tranh lạnh Mỹ - Liên Xô, khi nước này đang trong quá trình tìm kiếm một địa vị quyền lực mới mang tính chiến lược toàn cầu một lần nữa thành lập trật tự thế giới mới, không nghi ngờ gì người Mỹ sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc này! Tiếp theo, nó chính là hình thành một sự đe dọa đối với các quốc gia phát triển ở phương Tây đang thèm muốn nguồn tài nguyên dầu mỏ ở Trung Đông, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích kinh tế của các quốc gia này.
Thêm nữa, nó khiến cục diện Trung Đông vốn đang căng thẳng lại càng thêm những yếu tố bất ổn, làm cho các quốc gia trong khu vực cảm thấy vô cùng bất an và phản đối mạnh mẽ. Tạo nên xung đột kịch liệt về lợi ích kinh tế và chính trị của khu vực này đối với toàn cầu, dưới tình huống không thể giải quyết được bằng các thủ đoạn chính trị, thì tất nhiên chiến tranh sẽ bùng nổ.
Bất kể như thế nào người Mỹ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc kho dầu Trung Đông trở thành vườn sau cho người Iraq! Cho dù người Mỹ không nhúng tay vào, thì người Anh, người Pháp, Đức, bọn họ tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn tình hình phát triển, chẳng qua ba quốc gia này không có người quyết đoán như nước Mỹ, không ngờ triệu tập thẳng một đội quân hơn một trăm ngàn người tới Arập Saudi, chuẩn bị khai chiến.
- Hoàng tử Abdullah, tôi tin rằng nhất định quý quốc sẽ có thể phục quốc, thay vì lo lắng chuyện này, chi bằng suy nghĩ xem làm sao giải quyết cho tốt nguy cơ lớn nhất mà quý quốc sẽ gặp phải sau cuộc chiến đi.