Anh ta cũng không phải là người vô tri không biết gì đến an toàn mỏ dầu, là một người dân của một nước nhiều dầu mỏ, người dân Kuwait luôn nhận thức được phải coi trọng việc đảm bảo an toàn cho mỏ dầu, cho nên trong lòng Hoàng tử Abdullah hiểu rất rõ, một khi xảy ra tình huống như vậy, môi trường sinh thái của Kuwait sẽ bị một đòn đả kích trí mạng như thế nào! Quan trọng hơn là không chỉ có động thực vật chìm trong tai ương mà ngay cả người dân địa phương cũng sẽ bị uy hiếp đến tính mạng.
Cháy mỏ dầu là yếu tố làm ô nhiễm môi trường và phá hủy môi trường sinh thái. Trong dầu mỏ có carbon, hydro và một lượng nhỏ các hợp chất hữu cơ có chứa các kim loại như lưu huỳnh, oxi, nitơ và các kim loại khác. Dưới tình huống dầu mỏ bị đốt trong không khí sẽ sinh ra khói đặc có chứa một lượng lớn các kim loại nặng hỗn tạp và hydrocarbon thơm đa vòng gây ung thư. Những chất gây ung thư này bao gồm benzopyrene, haipyrene, dibenzo, chất hóa học rút ra từ than đá.
Các đám cháy sinh ra một lượng lớn khí độc và bụi có chứa kim loại nặng, khuếch tán một lượng lớn trong không khí sẽ gây nguy hiểm đến hệ sinh thái địa phương và các mặt khác. Các chất gây ung thư sẽ theo mưa đen mà trở về mặt đất, gây ô nhiễm sông ngòi và đất đai. Sulfur dioxide và oxit nitơ là chất gây ô nhiễm chính tạo thành mưa axit. Carbon dioxide là một trong những chất gây ô nhiễm chính làm tăng hiệu ứng nhà kính.
Độc tính của khí carbon monoxide có thể gây ra cái chết của động vật. Các hạt lớn phân tán vào trong đất, sông ngòi, nhập vào cơ thể qua đường thức ăn và nước uống, các hạt nhỏ thì có thể trôi nổi trong không khí một thời gian dài, vào cơ thể qua đường hô hấp, gây ung thư phổi và các bệnh khác…
Hơn nữa, Kuwait có đến hơn một ngàn giếng dầu, một khi cháy, muốn dập tắt được là chuyện khó vô cùng, nếu chỉ dựa vào lực lượng tự có của Kuwait, cho dù là các nước Ả rập thân cận xung quanh cùng giúp dập lửa, cũng tốn nhiều năm mới làm được!
Đốt cháy mỏ dầu không khác nào đốt tiền đô la Mỹ, đồng thời còn tạo ra độc dược!
Sau khi Hoàng tử Abdullah quay về đại sứ quán đã trình bày lại nguy cơ có khả năng xảy ra trong tương lai với đô đốc Kuwait như thế nào thì Phương Minh Viễn không biết.
Sau khi trở lại Bộ ngoại giao, Sài Yên sẽ nhắc nhở các thư ký về vấn đề có khả năng xảy ra tràn dầu và cháy giếng dầu ở Kuwait như thế nào, Phương Minh Viễn cũng không quan tâm, dù sao hiện giờ hắn cũng mới chỉ là một học sinh, loại chuyện này cho dù thế nào cũng không tới phiên hắn vung tay múa chân. Sở dĩ hôm nay Phương Minh Viễn nhắc tới chuyện này, thực ra cũng là muốn qua miệng Sài Yên, cảnh tỉnh cấp trên, Phương Minh Viễn nhớ rõ ở kiếp trước, trong quá trình dập tắt cháy mỏ dầu ở Kuwait, cũng có cả đội cứu hỏa Trung Quốc, còn có được thành tích khá xuất sắc.
Nếu sau này ở Kuwait không xảy ra chuyện tràn dầu trên quy mô lớn hoặc cháy mỏ dầu thì thự nhiên là một chuyện tốt vô cùng, càng đỡ bị ô nhiễm, Hoa Hạ cũng đỡ đi một nguy cơ lũ lụt. Nếu Kuwait bất hạnh mà hai lần đều rơi vào con sông lịch sử đó thì đây chính là cơ hội để Hoa Hạ tranh thủ cảm tình của các nước Trung Đông, cũng có thể tốt cho việc nhập khẩu một lượng lớn dầu mỏ từ Trung Đông về Hoa Hạ, đỡ đi được một chút phiền toái.
Nếu như Saddam Hussein vẫn như vậy thì vận mệnh tương lai của Iraq có thể nói là không có gì thay đổi. Việc nước Mỹ tăng tầm ảnh hưởng nhiều hơn tới Trung Đông sau cuộc chiến này là chuyện ván đã đóng thuyền, Hoa Hạ muốn thay đổi kết quả này là chuyện không thực tế, cho nên trước tiên làm tốt quan hệ với chính phủ các nước Trung Đông, tự nhiên là cực kỳ quan trọng đối với việc bảo đảm an toàn cho nguồn năng lượng trong tương lai của Hoa Hạ.
Điều nên nói, điều nên nhắc, Phương Minh Viễn cũng đã đều làm, chuyện còn lại phải làm như thế nào không phải chuyện hắn có thể chi phối được. Đừng nói là hắn, cho dù là quan to cấp Bộ mà không có lãnh đạo cấp chính phủ quyết đoán định đoạt thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Tiếp sau đó, Phương Minh Viễn lăn lộn giữa Tô Hoán Đông, Hoàng tử Abdullah và Sài Yên, bị ba người này vét sạch hết cả kiến thức tích lũy từ kiếp trước. Còn Lâm Liên thì bận rộn chuyện mua hàng hóa từ khắp nơi trong cả nước về, vận chuyển tới Arập Saudi, đây có thể nói là công trình lớn, khiến Lâm Liên cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng đâu, thường thường là đến khi Phương Minh Viễn đi ngủ thì Lâm Liên mới trở về, Phương Minh Viễn thức dậy thì Lâm Liên đã đi rồi.
Không chỉ có Lâm Liên, nhà họ Mai, nhà họ Lô, họ Sài mấy ngày nay đều bận đến chân không chạm đất, Phương Minh Viễn chuyển cả một danh sách dài đến, đúng là nhờ có bọn họ có phương pháp, có con đường, có quan hệ rộng khắp thiên hạ, ở thời điểm năm 1990 này muốn làm cũng khá mệt đầu óc. Hơn nữa còn phải xuất hàng ra khỏi nước, lại là một quốc gia đạo Hồi, nhiều chuyện phải kiêng dè, ai cũng không dám làm qua loa. Lâm Liên liền tìm ở tỉnh Tần Tây một nhóm chuyên gia theo đạo Hồi đến phụ trách kiểm tra hàng hóa, bảo đảm những hàng hóa được xuất ra không có gì trái với các quy định trong đạo Hồi.
Chuyện phức tạp rắc rối nhưng có bốn nhà họ Lô, Mai, Sài, Tô ở trước mặt, nhất thời không tới phiên Phương Minh Viễn phải lo lắng. Phương Minh Viễn không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, lúc ấy mà hắn nghĩ sai thì hỏng hết, tuy không một mình ăn trọn cả đơn hàng được nhưng phiền toái kéo theo thì đúng là rất nhiều.
Trong Bắc Kinh này nhiều miếu tiểu thần, tuy số tiền lớn nhưng cũng không chịu nổi khi quá nhiều sói đói, cắn bên trái rồi cắn bên phải, cuối cùng nhà họ Phương còn có thể giữ lại được bao nhiêu đây?
- Thằng nhóc này thật sự là tinh khôn!
Cô Sài dùng một câu theo kiểu người Nhật cười mắng. Mấy ngày nay rất nhiều người không biết xấu hổ mà chạy thẳng đến chỗ Phương Minh Viễn hoặc Tô Hoán Đông, gần như là đều bị ba nhà họ Sài, Lô, Mai gạt ra, thử một chút cơ hội nhưng không được, khiến ba nhà bị than phiền đến thấu trời. Buổi tối mọi người lại gặp mặt, thường thương là mỗi người thêm trái một câu phải một câu, tập hợp lại những lời đã nói với người ta. Có những nhà thực ra từ chối cũng không sao cả, nhưng cũng có những nhà nếu từ chối thì cả ba nhà đều lâm vào tình trạng vò đầu bứt tóc.
- Tôi chỉ biết là không nên lợi dụng cháu như vậy! Mới chỉ vài ngày mà tờ danh sách trong tay chúng ta đã chia ra bên ngoài không dưới một phần ba!
Tuy là cô nhưng dù sao Sài Yên cũng là phụ nữ, phụ nữ trời sinh đã có lợi thế là cho dù có dày mặt nói đùa thì cũng không khiến người ta chán ghét, nếu đổi lại là Lô Minh Nguyệt hoặc Mai Đông Trạch nói câu này thì khẳng định là Phương Minh Viễn sẽ giật mình mà té ngã xuống đất.
- Vậy tùy cô phân bổ đi!
Kết quả này trong lòng Phương Minh Viễn đã sớm biết, hơn nữa trải qua thời gian này, Lâm Liên chẳng phải dễ dàng mà thu thập hàng hóa để chuyển đi, mà cũng là phải hao tâm tổn trí, chia cho ba nhà một ít cũng tốt, làm tốc độ giao hàng được nhanh hơn. Vả lại chuyện làm ăn với Hoàng tử Abdullah là chuyện lâu dài, sau khi Kuwait khôi phục lại, nhu cầu hàng tiêu dùng cũng sẽ không bị gián đoạn, hiện tại quan trọng là gây dựng được danh tiếng, tốc độ cung cấp hàng hóa nhanh. Tuyến mua bán này nếu làm tốt thì còn kéo dài mười năm thậm chí vài thập niên làm ăn buôn bán nữa!
Hơn nữa còn không phải lo lắng đối phương không có tiền trả! Hoàng tử Abdullah thẳng thắng trực tiếp mang đơn hàng đến đây, người mua tốt như vậy, đi đâu mà tìm? Nếu thừa thế lẻn vào được thị trường Arập Saudi, thì còn tuyệt hơn nữa. người Ả Rập đã có thói quen dùng giá cả của người Âu Mỹ, không hề tỏ ra mẫn cảm với vấn đề giá cả, đối với thương nhân Hoa Hạ mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện rất tốt.
Hiện tại Phương Minh Viễn cũng không quan tâm cuối cùng có thể có được bao nhiêu lợi nhuận, mà là quan tâm có thể kết được quan hệ gắn bó khăng khít với Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Maktoum hay không thôi.
Cho nên, một lần nữa Phương Minh Viễn nhắc nhở mấy người Sài Yên, đừng lo chuyện phải phân chia danh sách hàng hóa, nhưng chất lượng của hàng hóa thì nhất định phải chú ý, thứ nhất là phải đảm bảo đạt được chất lượng hàng xuất khẩu, thứ hai là những hàng hóa này không được để có xung đột gì với các quy tắc của đạo Hồi. Động vào tôn giáo, bảo tốt thì tốt mà không tốt cũng có cái không tốt, nhất là khu vực Trung Đông này, ở kiếp trước có rất nhiều các tổ chức khủng bố địa phương khiến cả người Mỹ cũng bị thiệt hại nặng nề. Phương Minh Viễn cũng không muốn tiền không kiếm được, ngược lại còn chọc vào tổ ong vò vẽ!
Tuy nhiên, chuyện gì càng sợ thì nó lại càng xảy ra!
Hôm nay Phương Minh Viễn đang ở trong phòng giám đốc ở quán ăn Phương Gia xem TV, đang chiếu khai mạc Asian Games, hắn đang rất chờ mong xem biểu diễn khai mạc. Ở kiếp trước, Asian Games đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc với màn biểu diễn này.
- Minh Viễn, loại hàng hóa này chúng ta không thể nhận được!
Lâm Liên nổi giận đùng đùng đi tới.
- Chị Liên, làm sao vậy?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nói. Tính khí Lâm Liên khá tốt, người nào có thể khiến cô tức giận như vậy.
Hóa ra trong số hàng hóa đã chia ra cho mấy người Sài Yên, có một lô hàng bát đĩa sứ, đến giờ giao hàng mà chưa thấy hàng đến cảng chỉ định, nhưng nhân viên trực ở cảng lại phát hiện trong số những hàng hóa này có một số lượng lớn bát đĩa có in biểu tượng gấu trúc của Asian Games, vì vậy theo như lời dặn dò của Lâm Liên trước đó, bọn họ phải thu lại chỗ hàng hóa này.
Vì thế chủ của những hàng hóa này đã tìm tới cửa, muốn Lâm Liên giải thích, Lâm Liên liền giải thích cho gã, ở Hoa Hạ hay là ở các quốc gia khác, gấu trúc được coi là động vật quý hiếm, được người dân nhiều nước yêu thích, có nhiều quốc gia muốn được Hoa Hạ tặng cho gấu trúc, nhưng ở những nước đạo Hồi, gấu trúc bị coi giống như là heo lợn, không được hoan nghênh.
Cho nên khi Hoa Hạ thiết lập quan hệ với các nước Trung Đông, chưa bao giờ tặng gấu trúc qua đó, các nước Trung Đông lại càng chưa bao giờ đề xuất. Cho nên lô hàng này mà chuyển tới Arập Saudi thì gặp hải quan cũng tuyệt đối sẽ bị chặn lại, nhưng vị này vẫn cứ quấy rối ở chỗ của Lâm Liên.