Từ sau những năm 90, Phương Minh Viễn cũng suy tính làm sao kiếm được lợi nhuận từ chiến tranh vùng vịnh, về mặt khác thì cũng xem xét làm thế nào để nhắc nhở được, tốt nhất là có thể trong năm nay kiểm tra một lần mấy con đê con đập ở các sông chủ chốt, làm tốt công tác chuẩn bị chống lụt bão.
Nhưng hắn vắt óc ra cũng không nghĩ được lý do gì để khiến lãnh đạo cấp cao của chính phủ tin rằng, sang năm sẽ xảy ra nạn đại hồng thủy lan ra đến gần nửa diện tích Hoa Hạ. Hắn không phải người điều khiển khí hậu, cũng không phải lãnh tụ tôn giáo, hắn chỉ là một dân thường thoạt nhìn cũng chẳng biết gì nhiều, không đủ uy tín để người ta tin tưởng, làm sao khiến người ta tin đây? Hơn nữa, hắn còn không dễ dàng mà nói ra được chuyện đó, nếu sang năm thực sự xảy ra nạn lũ lụt thì số mệnh sau này của hắn sẽ chẳng khác nào con chuột bạch trong phòng thí nghiệm.
Nhưng Hoàng tử Abdullah lại cho hắn cơ hội này, nếu có thể khiến các chuyên gia đầy quyền uy ở các nước Ả Rập và Âu Mỹ làm ra một bản báo cáo như vậy, thì các lãnh đạo cấp cao của Hoa Hạ, chắc chắn cũng phải có phản ứng lại, chiến tranh vùng vịnh sang năm cũng mới có thể bắt đầu, mặc kệ đến lúc đó, giếng dầu ở Kuwait có bị đốt hay không, thì Hoa Hạ vẫn có thể được thức tỉnh về tai nạn lũ lụt sang năm. Cho dù không ngăn chặn được, ít nhất cũng có thể giảm bớt thương vong về người và tổn thất về tài sản!
Đương nhiên là Hoàng tử Abdullah không biết ý nghĩ đang xoay chuyển trong đầu Phương Minh Viễn, anh ta sợ run một lúc lâu, sau đó mới khôi phục lại được thần thái! Thực lực quân sự của Hoa Hạ có thể nói là có hạn, mặc dù có lực lượng lục quân khổng lồ, nhưng hải quân lại nhỏ và yếu, lực lượng quân sự như vậy không thể đưa đến khu Trung Đông được. Hơn nữa bởi vì các nước Âu Mỹ luôn luôn muốn nhúng tay vào chính sách đối ngoại của Hoa Hạ, nên trông cậy vào việc Hoa Hạ xuất binh tạo áp lực với Iraq là chuyện không thực tế.
Nhưng, bất cứ quốc gia Trung Đông nào cũng sẽ không vì năng lực quân sự của Hoa Hạ không đủ mà bỏ qua ảnh hưởng chính trị của nó. Cho dù nói thế nào thì nó cũng là một trong năm nước lớn có quyền phủ quyết ở Đại hội đồng bảo an Liên hiệp quốc, có lực lớn ảnh hưởng đối với các quốc gia trên thế giới. Nếu có thể kéo nó đứng về phía mình, gây áp lực với Iraq, tất sẽ khiến Saddam Hussien phải suy xét về hậu quả của việc châm lửa đốt mỏ dầu của Kuwait!
- Phương! Cậu thật là thông minh! Tôi sẽ lập tức báo về nước, yêu cầu các chuyên gia này phân tích nghiên cứu theo hướng mà cậu đã dự đoán, làm ra một bản báo cáo khả năng có thể xảy ra.
- Nếu nói thì đừng ngại, cứ làm cho nghiêm trọng thêm lên một chút, như vậy mới có thể khiến các lãnh đạo cấp cao của nước tôi chú ý được!
Phương Minh Viễn nhắc nhở. Dù sao cũng không hoàn toàn là nói dối, ở kiếp trước của hắn, cũng có không ít các chuyên gia và học giả có cái nhìn như vậy, và tin vào cách làm này sẽ được nhiều chuyên gia ủng hộ.
Trong lòng Hoàng tử Abdullah không khỏi tăng thêm vài phần hy vọng. Lôi kéo được chính phủ của các nước Trung Đông cũng nhau gây áp lực tới các quốc gia Âu Mỹ, khiến họ phải chú ý bảo vệ các mỏ dầu cho Kuwait, chuyện này bọn họ cũng từng nghĩ đến, nhưng không ngờ còn có thể có cơ hội tạo mối quan hệ với Hoa Hạ, đây mới là chuyện bọn họ không nghĩ tới. Chỉ với điểm này, Hoàng tử Abdullah liền cảm thấy đáng đến đây tận nơi một lần rồi.
- Nhưng mấu chốt của sự việc nằm trong tay người Mỹ và Anh! Chúng tôi phải nói thế nào thì mới thu phục được bọn ho?
Hoàng tử Abdullah truy vấn nói. Hiện giờ quân đội chủ yếu được cử đến Arập Saudi là quân Mỹ và Anh, trước tiên phải bảo vệ các mỏ dầu cho tốt, nên cần phải nể trọng quân nhân của hai quốc gia này. Nhưng hai quốc gia này một ở tận biển bắc, một ở tận Châu Mỹ xa xôi, mặc dù cháy lớn ở mỏ dầu Kuwait sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng nhưng đối với bọn họ mà nói cũng không có nguy hiểm gì lớn.
Phương Minh Viễn đã định liệu được từ trước mà cười nói:
- Đúng là hai quốc gia này là quan trọng nhất. Tôi tin là chỉ cần Hoàng tử Abdullah trình bản báo cáo này lên, chỉ cần viết ra được tính nguy hại và mức độ ô nhiễm trầm trọng mà cháy mỏ dầu tạo thành thì người Mỹ và người Anh sẽ không ngồi yên được đâu.
- Tôi hiểu rồi!
Hoàng tử Abdullah như bừng tỉnh ra, người Mỹ và người Anh rất sợ chết, một khi binh lính bị thương vong quá lớn, sẽ khiến trong nước họ dấy lên làn sóng phản chiến, thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng đến việc bầu cử của chính phủ, cho nên làm thế nào để đảm bảo an toàn cho binh lính là vấn đề quan trọng mà chỉ huy của hai nước cần suy xét một cách nghiêm túc. Nếu đưa bản báo cáo về cháy mỏ dầu ở Kuwait này lên, thì có thể rõ ràng chỉ ra được uy hiếp đối với sức khỏe của các binh lính Mỹ và Anh hiện đang đóng quân ở Trung Đông, như vậy sẽ khiến sự việc tiến triển theo hướng tốt.
Thực sự Hoàng tử Abdullah cũng không biết, cách nghĩ của Phương Minh Viễn cũng được suy ra từ sự việc nổi tiếng ‘Hội chứng vùng vịnh’ (1)
(1) Nhiều binh sĩ liên quân quay trở về từ chiến trường thông báo về các loại bệnh gặp phải sau khi tham chiến, một hiện tượng được gọi là Hội chứng vùng Vịnh. Có nhiều nghiên cứu và bất đồng về các nguyên nhân gây ra hội chứng đó cũng như những ảnh hưởng của nó đối với trẻ sơ sinh (số lượng trẻ sinh ra trong các gia đình binh lính với các khiếm khuyết tương tự nhau hay những bệnh tật nghiêm trọng lên tới 67%, theo một cuộc nghiên cứu do Sở Cựu chiến binh Hoa Kỳ tiến hành[16]). Một báo cáo xuất bản năm 1994 của Văn phòng Giải trình Chính phủ cho rằng quân đội Mỹ đã đối diện với 21 loại chất độc liên quan tới sinh sản tiềm tàng. Một số nguyên nhân bị chỉ ra là tiếp xúc với các vật liệu phóng xạ, khói dầu, và các loại vắc xin bệnh than sản xuất quá nhanh dùng cho binh sĩ (các loại vắc xin thường cần phải trải qua quá trình sản xuất vài tháng).
Nguồn: Chiến tranh vùng Vịnh – Wikipedia tiếng Việt
Hội chứng chiến tranh vùng vịnh là từ sau năm 1991, những binh lính sau khi tham chiến ở Trung Đông trở về, chủ yếu là binh lính Mỹ và Anh gặp phải đủ loại bệnh tật, bọn họ có cảm giác cơ thể đau đớn, mệt mỏi trường kỳ, mất ngủ, mất trí nhớ, đầu óc choáng váng, mất cảm xúc, cơ thể giảm cân và rối loạn chức năng tình dục. Do căn bệnh phức tạp, không rõ nguyên nhân gây bệnh, nên chứng bệnh này được giới y học gọi tên là ‘Hội chứng chiến tranh vùng vịnh’. Theo một công tác thống kê không hoàn toàn sau đó, trong bảy trăm ngàn binh lính Mỹ từng tham gia trận chiến ‘Gió lốc sa mạc’ có tới một trăm sáu mươi ngàn người thông báo mình có biểu hiện của căn bệnh này. Năm 2001, Bộ quốc phòng Mỹ đã phải lần đầu tiên chính thức thừa nhận, những cựu binh đã từng tham gia chiến tranh vùng vịnh thực sự bị mắc phải ‘Hội chứng chiến tranh vùng vịnh’. Chuyện này đã khiến cho Bộ quốc phòng Mỹ bị một phen sứt đầu mẻ trán, trở thành tiêu điểm tin tức lúc bấy giờ.
- Tuy nhiên, Hoàng tử Abdullah, bản báo cáo này khi chọn người báo cáo và thời gian đệ trình lên thì phải chọn một cách thích hợp. Tốt nhất là để sau khi Hội đồng bảo an Liên hiệp quốc phát ra tối hậu thư với Iraq xong, rồi hẵng chính thức đệ trình nó lên với chính phủ của các quốc gia.
Phương Minh Viễn nhắc nhở. Nếu nói quá sớm, có khả năng sẽ khiến lực lượng quân đội của chính phủ Anh và Mỹ chiếm thế thượng phong, như vậy sẽ khiến việc phục quốc của Kuwait có thể trở thành chuyện chẳng bao giờ làm được.
Nhưng nếu để khi lực lượng quân đội đa quốc gia tập kết xong, Hội đồng bảo an Liên hiệp quốc ra tối hậu thư, cho dù là có đem chuyện này ra, chính phủ mấy nước Anh Mỹ cũng đã đâm lao thì phải theo lao, nếu làm chậm lại hoặc là hủy bỏ kế hoạch quân sự thì chỉ làm trò cười cho kẻ địch và các quốc gia khác. Cho nên chỉ còn cách vắt óc nghĩ ra biện pháp tránh phát sinh đại họa cháy mỏ dầu ở Kuwait, kết quả như vậy thì không nghi ngờ gì là tốt nhất rồi.
Còn nếu bọn họ ngoảnh mặt làm ngơ với việc này, khinh thường các dự đoán thì cũng chính là các nước Anh Mỹ này tự chôn một quả bom cho chính họ, sau này khi ‘Hội chứng vùng vịnh’ được xác định, đã trở thành một đòn đả kích dữ dội đối với danh dự của chính phủ Anh và Mỹ, cũng đủ để bọn họ thấm thía. Tránh được những người này rảnh rỗi không có việc gì thì lại nghĩ đến chuyện làm sao ngăn không cho Hoa Hạ phát triển thực lực lớn mạnh, hoa chân múa tay nói chuyện về Hoa Hạ, gây phiền toái cho người trong nước.
Hoàng tử Abdullah tuy chỉ là hoàng tử của một quốc gia diện tích còn bé hơn nhiều so với Bắc Kinh, nhưng anh ta từ bé đã lớn lên trong hoàng thất nên rất nhanh mà hiểu được ‘ý tứ’ của Phương Minh Viễn!
- Đúng là thánh A La phù hộ! Thánh A La phù hộ rồi!
Hoàng tử Abdullah nói với quý nhân Phương Minh Viễn, đã phóng lên cỡ thánh A La ban phước rồi. Từ sau khi anh ta quen biết Phương Minh Viễn, chuyện tốt cứ thế nối gót nhau mà đến, dần dần đến tin chiến thắng, khiến lực ảnh hưởng của Hoàng tử Abdullah trong Hoàng thất Kuwait tăng lên khá nhiều, trong đó phần quan trọng nhất là tờ ngân phiếu một tỷ đô la Mỹ mà Phương Minh Viễn đã viết, khiến Hoàng thất Kuwait tin tưởng vào chuyện phục quốc hơn nhiều! Một người phương Đông, lại là người ngoại quốc đã dám chi ra một tỷ đô la Mỹ để đánh cuộc là người Kuwait sẽ khôi phục được đất nước, thì người trong Hoàng thất Kuwait như bọn họ còn chần chừ gì nữa không quyết tâm.
Mà nguyên nhân lần này anh ta đến phương Đông chính là đi tiền trạm cho đoàn đại biểu tham dự Asian Games của Kuwait, thuận tiện cũng đem tặng Phương Minh Viễn một món đại lễ, chẳng ai nghĩ Phương Minh Viễn đáp lễ lại là chuyện lớn như thế này, quả thực có thể nói là cứu Kuwait được một nửa rồi. Khi anh ta nói những dự đoán của Phương Minh Viễn với người trong nước, đô đốc Ả rập thực sự thấy khiếp sợ, lập tức triệu tập hội nghị các thành viên Hoàng thất, sau khi thảo luận rất nhiều nhưng chẳng ai dám vỗ ngực cam đoan gã Saddam Hussien điên rồ kia không dám gây nên một sự kiện làm tổn hại đến nhân loại như vậy.
Sau đó, các chuyên gia cũng tính sơ bộ ra tổn thất kinh tế mà Kuwait sẽ gặp phải, làm toàn bộ Hoàng thất lâm vào chấn động!