Trùm Tài Nguyên

Chương 258: Đây không phải là chi phiếu




Có thể tổn thất hơn một trăm tỷ đô la Mỹ, ngoài ra còn phải chịu ô nhiễm trên diện rộng, hoàn cảnh sinh thái trong nước bị tổn thất nghiêm trọng, có thể phải đầu tư hơn mấy mươi tỷ đô la Mỹ và cần thời gian hơn mười năm, thậm chí hơn cả trăm năm để khôi phục. Trong lúc này, chẳng những sản xuất nông và ngư nghiệp bị ảnh hưởng nghiêm trọng mà người dân cư ngụ ở đây khả năng bị ung thư và các chứng bệnh mãn tính cũng rất cao, hậu quả thế này, vương thất Kuwait chỉ nhìn thôi đã sợ.
Tuy bọn họ giàu có, có thể không cần ở trong nước, đến các nước Âu Mỹ cũng không thành vấn đề. Nhưng trong bọn họ, có rất nhiều người phụ trách các chức vụ trọng yếu của chính phủ, lãnh đạo các công ty nhà nước của Kuwait, nếu toàn bộ đều chạy ra nước ngoài thì ai sẽ lãnh đạo? Sẽ khiến cho nhân dân cảm thấy thế nào? Hiện giờ không thể so sánh được với quá khứ, một tin tức có thể truyền đi khắp toàn cầu trong vòng mấy giờ, cho dù nội bộ muốn che đậy nhưng Ả rập Sadi, Iran và các nước Trung Đông khác cũng sẽ không phối hợp.
Nhất là Emile của Kuwait, bất cứ ai có thể chạy đi nhưng ông ta thì không thể làm như vậy. Sao lại có một nguyên thủ quốc gia ở nước ngoài suốt được? Nếu tin này loan ra ngoài, khẳng định trò thành trò cười cho thế giới, Emile là tôn nghiêm của vương thất Kuwait, chắc chắn phải ở Kuwait. Lần này, nguy cơ hỏa hoạn dầu mỏ đã vô cùng nghiêm trọng.
Người đầu tiên phát hiện nguy cơ này trong vương thất Kuwait, Hoàng tử Abdullah tất nhiên được ngợi khen. Emile thậm chí đã ám chỉ, sau Á Vận Hội sẽ giao nhiều trọng tách hơn cho anh ta, để anh ta yên tâm làm việc tại Á Vận Hội.
Tuy người Ả rập không có thành ngữ “Miệng vàng lời ngọc” gì cả nhưng truyền thống của họ là chú trọng chữ tín. Có những lời này của Emile, sau Á Vận Hội, Hoàng tử Abdullah trở về chắc chắn sẽ được trọng dụng, nếu không vì nguy cơ hỏa họan dầu mỏ đè nặng trong lòng làm người ta không thở nổi, Hoàng tử Abdullah đã sớm mừng rỡ bay lên.
Lúc này anh ta tìm Phương Minh Viễn nói thật là cũng không ôm hy vọng lớn lắm. Dù sao thì mọi người trong nước cũng đã đề xuất không ít phương án khả thi, Hoàng tử Abdullah chỉ muốn nghe xem Phương Minh Viễn có ý tưởng mới mẻ nào không. Ai muốn cho Phương Minh Viễn một niềm vui bất ngờ. Những điều Phương Minh Viễn nói ra không phải chưa từng có người đề xuất, nhưng chưa ai nói được như hắn, có trật tự, có phương pháp, tiến hành từng bước một, nói được thấu đáo như vậy.
Hoàng tử Abdullah đã nghĩ đến lúc chính anh ta mang tin tức này về nước, Emie sẽ ban thưởng không tiếc. Nghĩ đến đây, lòng Hoàng tử Abdullah như nở hoa.
- Hoàng tử Abdullah, tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.
Phương Minh Viễn đột nhiên nói.
Hoàng tử Abdullah cố gắng nén cười, nghiêm mặt nói:
- Phương thân mến, có chuyện gì mà phải nói một cách nghiêm trọng như vậy?
- Chuyện hôm nay ngài biết, tôi biết, nhiều nhất là Emlie của quý quốc biết, xin đừng cho người khác biết khiến tôi khó xử.
Vẻ mặt Phương Minh Viễn rất thành khẩn.
- Hả? Vì sao?
Hoàng tử Abdullah nén sự vui sướng trong lòng lại. Nếu Phương Minh Viễn cố ý như thế, anh ta có thể mang tất cả công lao vơ về phía mình. Nhưng chưa rõ dụng ý của Phương Minh Viễn phía sau, anh ta còn chưa dám biểu lộ ra.
Hiện giờ Phương Minh Viễn là quý nhân của anh ta, nếu vì lời nói không thích hợp mà đắc tội với hắn thì chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?
- Ha ha…. Thưa hoàng tử, tôi vốn lười biếng, không thích ôm việc vào người, hơn nữa sau này nhà họ Phương tôi phát triển mậu dịch, các nước Âu Mỹ cũng là thị trường quan trọng…
Tuy Phương Minh Viễn không nói thêm gì nhưng Hoàng tử Abdullah hiểu được, Phương Minh Viễn lo lắng xự việc truyền ra ngoài sẽ bất lợi cho sự phát triển sau này của hắn. Mặc dù Hoàng tử Abdullah không biết chính phủ Anh Mỹ sẽ làm thế nào, nhưng nếu Phương Minh Viễn đã đề nghị, kết quả đối với anh ta cũng có lợi. Anh ta tất nhiên thuận nước đẩy thuyền mà ứng phó.
Võ Uy lúc này quả thật đã hối hận tột đỉnh, ngồi trên sô pha hút thuốc hết điếu này tới điếu khác. Sao lúc ấy y lại mê muội như vậy, đã thảo luận với Lô Minh Nguyệt xong rồi, muốn kiếm thêm tí tiềnmột cách nhẹ nhàng, chỉ cần tìm được nhà máy thích hợp, mang hàng hóa mua ra, đưa đến cảng chỉ định cũng có thể kiếm được tí lời mà xem nhẹ hậu quả. Hiện giờ chẳng những đắc tội với Lô Minh Nguyệt, chỉ e người ta chê hàng không tốt mà không mua nữa, mấy triệu tệ tiền hàng phải tìm nguồn tiêu thụ khác.
Nhưng Võ Uy đặt chuyện đau đầu đó sang một bên. Hiện giờ làm thế nào xử lý Trương Hiển Lập cho tốt để vuốt giận Lô Minh Nguyệt mới là chuyện mấu chốt. Sự tình đã rối rắm như thế, phải nghĩ biện pháp bù đắp mới là trọng yếu. Nếu không giải quyết cho tốt, e rằng không chỉ chính y mà cha y cũng bị liên lụy.
Trong quan trường, có nhiều lúc có những việc không thể xác định được. Nếu để tin tức gia đình mình và gia đình họ Lô có mâu thuẫn lan truyền ra ngoài, có thể làm cho người khác này sinh ý khác không thì rất khó nói. Võ Uy hiểu rất rõ, bản thân y không có khả năn về việc kinh doanh, mấy năm qua sở dĩ tích lũy được chút sản nghiệp phần lớn vì người khác nể tình cha y không cần quan tâm đến kết quả.
Nếu không có sức ảnh hưởng của cha y, tương lai phát triển của y thật vô cùng hạn chế. Nếu lại chọc giận nhà họ Lô rất có thể cha y phải lui về dưỡng lão.
Võ Uy nghĩ đến đây, ngay cả tay cầm điếu thuốc cũng không tự chủ được mà run nhè nhẹ. Nếu các anh và cha y biết được con đường làm quan của họ bị hủy trong tay y nhất định sẽ đánh chết y.
- Anh rể, anh rể, anh nên làm chủ giúp em!
Lúc y còn đang suy nghĩ thì Trương Hiển Lập mang theo cánh tay băng bó kêu khóc tiến vào.
Gọi là anh rể, nhưng thực ra chị của Trương Hiển Lập chỉ là tình nhân của Võ Uy. Nhưng cô đã sinh con trai cho Võ Uy, bộ dáng xinh đẹp, lại hiểu được Võ Uy nên hiện giờ đã thành phòng nhì của Võ Uy. Vợ của Võ Uy bị ra rìa.
- Khóc cái gì mà khóc? Anh còn chưa chết đâu!
Võ Uy lạnh lùng trách mắng.
Lúc này Trương Hiển Lập mới chú ý đến khói thuốc tràn ngập gian phòng, sắc mặt Võ Uy hết sức lạnh lùng, không khỏi ngây ngốc đứng yên ở cửa.
- Trương Hiển Lập, anh hỏi cậu, lô hàng đó thế nào rồi?
Võ Uy nén giận nói.
Trương Hiển Lập lập tức đắc ý đứng lên, lấy tập chi phiếu kẹp trong ngực, rút ra một tờ chi phiếu đặt trươc mặt Võ Uy.
- Anh rể , em đã gom hết tiền hàng về, không thiếu một xu.
Võ Uy liền sửng sốt. Lô Minh Nguyệt không nói gì trong điện thoại đã đành, không ngờ Trương Hiển Lập lại mang về một chi phiếu nữa.
- Anh rể, em nói với anh, những người đó không biết phải trái. Gấu trúc là động vật quý hiếm nổi tiếng trên thế giới, nhà nước còn cần nữa, bọn họ lại nói là người Ả rập cho rằng gấu trúc giống heo, lô hàng này không thể nhận được, mẹ nó, không phải là nói hươu nói vượn sao? Gấu trúc với heo tám gậy với cũng không tới, nói gấu trúc giống heo quả thật có mắt như mù. Lý do buồn cười như vậy sao khiến em sợ được! Em đi tìm bọn họ đòi tiền. Ban đầu cô gái đó không trả tiền cho em, sau đó còn ra tay đánh em. Anh rể, tay em giờ vẫn còn đau đến mức không dùng sức nổi.
Trương Hiển Lập khoe thành tích. Võ Uy luôn hào phóng với cấp dưới được việc, Trương Hiển Lập suy nghĩ chuyến này cũng có thể mò được một khoản tiền thưởng từ ba mươi đến năm mươi ngàn.
- Vậy cậu làm thế nào lấy được chi phiếu này? Không được nói dối nửa lời đó.
Võ Uy kiềm chế ý muốn đánh gã, tiếp tục hỏi, chỉ khi có thể hiểu được rõ ràng chân tướng sự việc y mới có thể nghĩ biện pháp giải quyết.
- Đám người kia đánh ba người chúng ta, lại còn muốn ra tay nặng hơn. Em vừa nói đến tên chủ tịch Võ thì bọn họ đã lập tức viết chi phiếu cho chúng ta..
Trương Hiển Lập còn chưa dứt lời Võ Uy đã đứng dậy tát gã thật mạnh đến nỗi gã quay hai vòng. Võ Uy vẫn chưa hả giận, đưa chân đá thêm cho gã nằm dài trên đất.
- Ui da! Anh Võ, Hiển Lập chọc giận gì anh mà anh tức đến thế?
Ngoài cửa vang lên một tiếng thét chói tai, tiếp theo có một thiếu phụ còn trẻ từ phòng ngủ xông ra, ngăn cản Võ Uy đang muốn đá tiếp, vội vàng nói:
- Nếu Hiển Lập làm gì sai, trước khi đánh anh cũng cho nó nói một chút chứ.
- Nếu không đánh nó, cha chúng ta sẽ bị nó hại chết!
Võ Uy trừng mắt quát lên.
- Nó nghĩ nó là ai vậy? Còn nó cho ta là ai? Dưới chân Tử Cấm Thành tôi đã mang cái đuôi để làm người, nó thì cợt nhả e là thiên hạ chưa đủ loạn, nghĩ cha ta là gia đình bất bại sao?
Võ Uy đầy lửa giận. Trương Hiển Lập này không ngờ lại mang cha ra để dọa người ta, tấm chi phiếu này rõ ràng là chiến thư rồi!
Nghĩ lại lúc trước nhận đơn hàng này từ tay Lô Minh Nguyệt, anh ta còn dặn dò mãi, nhất định phải thật sự chú ý, trong lòng Võ Uy như rơi xuống hầm băng.
- Trương Hiển Lập, tôi nói cho cậu biết, đánh cậu là còn nhẹ. Cậu mau thành thật nói đầu đuôi toàn bộ câu chuyện cho tôi rõ. Lời của cậu, lời của đối phương đếu phải nói từng chữ cho tôi biết, không được bỏ sót. Hừ hừ, lần này mà cậu còn dám giấu diếm nửa chữa, cho dù chị cậu có can ngăn thì tôi cũng phải đánh gãy năm chân của cậu. Hơn nữa, tôi nói cho cậu biết, cả cha tôi và các anh của tôi cũng không bỏ qua cho cậu đâu.
Võ Uy nghiến răng nghiến lợi mắng to.
- Năm chân?
Thiếu phụ hốt hoảng, sắc mặt lập tức ửng đỏ, nhưng rất nhanh cô nhận ra không phải lúc để ý đến chuyện này.
- Hiển Lập, mày rốt cuộc quậy ra chuyện gì để anh rể giận dữ như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.