Bạch Lâm có một trai một gái. Con trai đã kết hôn rồi, con gái vẫn chưa lập gia đình. Hai người vốn làm việc ở đơn vị trực thuộc công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ. Nhưng sau này thu nhập ở nhà máy cao hơn ở đơn vị đó nên con trai Bạch Bân của ông ta xin về nhà máy.
Trong mấy năm gần đây, vì nhà họ Phương giàu có nhanh chóng, Bạch Bình trong tay có tiền tất nhiên cũng rộng rãi hơn, hàng năm đều đến Bắc Kinh thăm người thân. Mỗi lần cô về, ngoại trừ quà cáp bao to bao nhỏ thì cũng biếu không ít tiền. Sau khi Phương Minh Viễn đến Bắc Kinh, tuy không như kiếp trước ở lại đó nhưng cũng thường đến thăm. Mỗi lần hắn đến cũng không đi tay không, rượu thuốc xa hoa, các loại đồ điện hàng hiệu, còn có quà xa xỉ, trong mấy năm, quà cáp lẻ tẻ cũng phải đến hơn trăm ngàn tệ. Thường xuyên qua lại, Bạch Lâm cũng dư chút tiền, nhà họ Bạch cũng khấm khá lên.
Nhưng lúc này, nhà máy vốn làm ăn không tồi đột nhiên lâm vào tình trạng khó khăn. Bạch Bân tuy đã là trưởng phòng nhưng vẫn đang có khả năng phải thất nghiệp, còn thu nhập của cán bộ nhân viên Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ lại tăng.
Bạch Lâm đang nghĩ cách để có thể một lần nữa đem anh ta về làm việc trong Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ. Hiện giờ xem như ông cũng là một trưởng phòng có thực quyền, trong các đơn vị trực thuộc, muốn nhét ai vào mà không được. Tuy chức vị trưởng phòng này không có nhiều đất sống nhưng chắc chắn không cần phải lo cơm áo mai sau. Sau này nếu có cơ hội, lại có chính ông ở công ty chiếu cố đến, Bạch Bân cũng còn có cơ hội.
Nhưng Bạch Bân lại muốn trở thành diễn viên chuyên nghiệp nên cha con không vui vẻ gì.
Trong lòng Bạch Lâm hiểu rõ, Bạch Bân đã sớm có ý tưởng này. Cháu Phương Minh Viễn còn nhỏ tuổi mà gia tài đã đến bạc triệu. Hắn rốt cuộc ở Nhật Bản kiếm được bao nhiêu Bạch Lâm không biết nhưng siêu thị Carrefour của nhà họ Phương một trận thập tử nhất sinh kia cả nước đều xôn xao. Người nước ngoài ra giá mấy trăm triệu mà hắn còn không bán. Em gái mỗi năm đến Bắc Kinh đều cho mỗi nhà không dưới một trăm ngàn tệ, chưa kể quà cáp. Bởi vậy có thể thất được, em gái út nhà mình hiện giờ đang được hưởng phúc.
Những người bà con trong gia đình có đôi khi cùng nhau đến nhà, khó tránh khỏi nghĩ đến việc con cái trong nhà, so sánh Phương Minh Viễn với đám con cháu cùng lứa. Mấy người Bạch Bân phỏng chừng cũng bị họ kích thích, muốn chứng minh năng lực của mình trong xã hội. Nhưng muốn chứng minh năng lực của mình trong xã hội này dễ dàng vậy sao?
Vừa nghĩ đến cháu Phương Minh Viễn, khóe miệng Bạch Lâm liền nhếch lên cười. Em út Bạch Bình vận mệnh cũng khổ, cha mẹ mất sớm, theo ông lớn lên, đến lúc đi học lại gặp phải phong trào xuống nông thôn, không thể không từ Bắc Kinh xuống tỉnh Tần Tây, kết quả là kết hôn rồi không thể trở về Bắc Kinh được nữa. Vốn cho rằng em gái sẽ phải ở luôn ở cái thị trấn Hải Trang thâm sơn cùng cốc kia, nhưng thật không ngờ, cháu mình lại là thiên tài. Không ngờ trong vài năm ngắn ngủi khiến cho một gia đình công nhân ở thị trấn Hải Trang biến thành một gia tộc kinh doanh mới nổi ở tỉnh Tần Tây.
Lúc trước, Bạch Lâm có đi qua thị trấn Hải Trang, cũng hiểu biết được tình hình trong nhà em rể. Nhưng tình hình nhà họ Phương hiện giờ so với khi ấy quả là khác nhau một trời một vực.
Không phải ông ta xem thường con trai mình, nhưng so với thằng nhóc tinh ranh kia, tuy con ông lớn hơn hắn mười tuổi nhưng bất kể phương diện nào đều thua xa Phương Minh Viễn.
Bạch Lâm không phải chưa từng nghĩ qua việc đưa con trai vào làm trong công ty của cháu, nhưng Bạch Lâm lại cảm thấy không tiện mở miệng. Bởi vì ông ta đứng ở vị trí này, có hiểu biết khác lớn với tình hình bên ngoài. Trên thế giới, có rất nhiều công ty vốn là công ty gia đình đều phải chuyển hướng sang chế độ quản lý hiện đại.
Công ty gia tộc có thể nói là một hình thái công ty tổ chức nhất thời từ xưa. Nói nó là từ xưa, vì loại hình thái xí nghiệp như thế đã được hình thành từ rất lâu đời. Nói nó nhất thời vì từ khi phát triển đến nay, tuyệt đại đa số các công ty gia tộc đều đang trong chu kỳ kéo dài quy luật “thế hệ giàu có đời thứ ba”. Cháu Phương Minh Viễn dường như ngay từ đầu đã có ý tránh cho toàn bộ thành viên trong gia tộc đều bước vào sản nghiệp họ Phương.
Theo ông biết, đời thứ hai của nhà họ Phương có năm người. Ngoại trừ Phương Bân, ngay từ đầu đã tiến vào sản nghiệp họ Phương, bốn người còn lại, kể cả cha Phương Minh Viễn, em rể ông đều không gia nhập sản nghiệp này. Trong sản nghiệp họ Phương, siêu thị Carrefour là cái quan trọng nhất , ngay từ đầu cũng đã có một giám đốc người Hong Kong và kéo dài đến hiện tại.
Tuy ông không biết Phương Minh Viễn nhìn vấn đề thế nào, có phải quá chú ý đến tai hại của công ty gia tộc không mà ngay từ đầu đã muốn tránh né. Nhưng người một nhà họ Phương còn không vào sản nghiệp họ Phương mà vùng vẫy, thì họ hàng họ Bạch như ông sao có thể ở mở miệng bàn về việc làm với Phương Minh Viễn? Huống chi những năm gần đây, Phương Minh Viễn cũng như Bạch Bình đều tặng cho các gia đình quà và tiền không nhỏ, nên Bạch Lâm cảm thấy không thể nói nên lời với Phương Minh Viễn.
Có tiếng gõ cửa văn phòng nhẹ nhàng, Bạch Lâm mới dừng suy nghĩ lên tiếng:
- Vào đi!
Nhân viên trong trung tâm đưa đến một xấp báo cáo phê duyệt sách báo xuất nhập khẩu. Bạch Lâm cầm lấy, nhìn qua mấy lần đã chú ý đến công ty Game Station, nổi bật là “Nguy cơ sinh hóa”. Bộ tiểu thuyết ảo tưởng khủng bố này, sau khi đưa ra thị trường Nhật Bản từ năm nay đã được người dân văn hóa khủng bố sâu sắc của Nhật Bản truy lùng, số lượng tiêu thụ không ngừng tăng cao, rất nhanh chóng xếp trên bảng loại sách bán chạy tại Nhật Bản, theo thời gian đã tiến lên top 3.
- Đây có tính là xuất khẩu chuyển sang tiêu thụ nội địa không?
Bạch Lâm tự giễu khẽ cười. Trong nhà ông còn có then một quyển sách tiếng Anh “Nguy cơ sinh hóa” do Phương Minh Viễn ký tên. Đó là do cách đó vài ngày, Phương Minh Viễn đến thăm ông, nhân tiện mang tới. Vì thế Bạch Lâm mới biết, bộ truyện này làm dấy lên một làn sóng tác phẩm khủng bố ở Nhật Bản, không ngờ cũng là của Phương Minh Viễn. Tuy rằng nhiều tình tiết trong tác phẩm không phải tự tay Phương Minh Viễn viết nhưng dàn ý câu chuyện, nhân vật, tư tưởng trung tâm, tình tiết quan trọng đều do Phương Minh Viễn mà ra, cho nên Phương Minh Viễn ký tên trên sách cũng không có gì quá đáng.
“Thằng nhóc này, truyện tranh vẽ đẹp như vậy, không ngờ viết tiểu thuyết cũng được hoan nghênh, thật không hiểu nhà em rể dạy dỗ hắn thế nào!”
Bạch Lâm lắc lắc đầu, nhìn đồng hồ thấy đã đến gần giờ tan sở. Ông ta sửa sang lại báo cáo, để vào bao công văn của mình định về nhà sẽ duyệt lại cẩn thận.