Trùm Tài Nguyên

Chương 269: Cùng lắm thì tôi từ chức




Các viên chức trong trung tâm xuất nhập khẩu sách báo vội vàng kìm chế nét tươi cười trên mặt. Dựa theo thói quen của Mã Hưng, chắc chắn là chuẩn bị phê bình ai đó. Không ai muốn chọc tức Mã Hưng vào lúc này để tìm lấy rủi ro.
- Không sai, các anh chị là binh lính ở phòng tuyến đầu tiên. Các anh chị phải mở to hai mắt từng giây từng phút, cảnh giác tư tưởng của chủ nghĩa tư bản lợi dụng sự sơ hở tiến vào nước ta. Mọi người phải nhớ kỹ, tư tưởng đó chính là ma túy tinh thần, có tác dụng vô cùng độc hại với nhân dân nước ta, thậm chí có thể nói là truyền nọc độc rất nhiều. Nếu vì các anh chị làm việc cẩu thả, không chịu trách nhiệm, khiến bọn chúng vào được trong nước, thì các người chính là tội đồ của quốc gia, của dân tộc, thậm chí là của lịch sử.
Mã Hưng dõng dạc nói.
Bạch Lâm vừa ghi lại, vừa để ý đến tia cười đắc ý của Nghiêm Trọng, trong lòng không khỏi chùng xuống. Chẳng lẽ phó tổng giám đốc Mã Hưng đang nhằm vào mình? Mọi người có mặt, rất nhiều người cũng đang cùng suy nghĩ với anh ta, lập tức có nhiều ánh mắt nhìn về hướng Bạch Lâm.
- Phó chủ nhiệm Bạch Lâm!
Quả nhiên không ngoài dự tính, Mã Hưng nhìn về phía Bạch Lâm.
Bạch Lâm vội vàng đứng dậy nói:
- Tổng giám đốc Mã.
- Ở đây tôi có một bản phê duyệt mới nhất của Trung tâm xuất nhập khẩu sách báo, tôi muốn hỏi anh một chút, vì sao anh lại phê chuẩn cho quyển Nguy Cơ Sinh Hóa này?
Mã Hưng lạnh lùng hỏi.
- Chẳng lẽ anh không biết đây là một quyển sách tràn đầy bạo lực và máu me, nói năng bậy bạ sao?
Căn bản không để cho Bạch Lâm mở miệng, Mã Hưng tiếp tục nói:
- Hơn nữa, tôi hy vọng anh hiểu được nên tôn trọng những đồng chí cũ. Có thể tư tưởng của họ không linh hoạt như anh, nhưng sự từng trải và kiến thức của họ cũng là kho của cải vô giá. Quyển Nguy Cơ Sinh Hóa này, chủ nhiệm Nghiêm đã từng trịnh trọng nhắc nhở anh rằng nó không phù hợp, nhưng cuối cùng anh lại phê duyệt trên đơn. Tôi muốn biết, rốt cuộc là anh suy nghĩ như thế nào?
Mã Hưng chất vấn không chút lưu tình.
Mặt Bạch Lâm lập tức đỏ bừng. Mã Hưng khiến anh ta không kịp chuẩn bị tâm lý.
Nghiêm Trọng đứng đó vui sướng nhìn người gặp nạn là Bạch Lâm sắc mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Mã Hưng hôm nay đến đây tất nhiên là vì Nghiêm Trọng. Ở Trung tâm xuất nhập khẩu sách báo nắm giữ quyền phê duyệt sách báo xuất nhập khẩu, trong Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, tất nhiên là một ban vô cùng quan trọng. người nào có thể nắm nó trong tay, sau này sẽ có tiếng nói lớn giữa các lãnh đạo.
Mã Hưng tất nhiên là mong muốn Nghiêm Trọng, kẻ thân cận của ông ta thuận lợi nắm giữ trung tâm xuất nhập khẩu sách báo để tăng mạnh tiếng nói của ông ta ở công ty, vì thế bắt buộc phải tiến hành chèn ép Bạch Lâm. Trước mắt, ở trung tâm xuất nhập khẩu sách báo, Bạch Lâm tiếp nhận chức vụ của Vương Nghĩa, danh tiếng ngày càng lớn, hơn nữa sau lưng anh ta còn có Trịnh Đông Vũ, bí thư Đảng Ủy của Tổng công ty. Nếu không đè ép Bạch Lâm đúng lúc, sau này Nghiêm Trọng không còn tí cơ hội nào với vị trí chủ nhiệm của trung tâm xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ. Đây là kết quả mà ông ta không mong muốn phải nhìn thấy.
Vốn Mã Hưng cũng từng suy nghĩ, vô cớ chèn ép Bạch Lâm có khả năng dẫn đến phản ứng của Trịnh Đông Vũ. Trịnh Đông Vũ dù sao cũng là nhân vật số một của tổng công ty, quyền cao chức trọng, nếu gây mâu thuẫn với ông ta vì Bạch Lâm liệu có đáng không. Dù sao anh ta cũng được lãnh đạo xếp cao hơn phó tổng giám đốc như Mã Hưng, hiện giờ tình hình thế nào, Mã Hưng không muốn chính gã và ông ta làm anh không được, làm em không xong. Thế nên dù Nghiêm Trọng đã sớm hối thúc bên tai nhưng Mã Hưng vẫn bất động.
Cho đến lúc tin Bạch Lâm phê duyệt quyển Nguy Cơ Sinh Hóa lọt vào tai Mã Hưng, thời gian này Trịnh Đông Vũ lại không ở Bắc Kinh, Mã Hưng mới cảm thấy thời cơ đã đến. Nghe thấy lời lẽ của Mã Hưng ghê gớm như thế như thật ra gã cũng không có ý định xử phạt thực tế Bạch Lâm. Dù sao thì Bạch Lâm cũng là người được Bí thư Đảng ủy Trịnh Đông Vũ nâng đỡ, mà quyền nhân sự lại do Trịnh Đông Vũ nắm giữ, ông ta cũng không thể làm gì quá đáng. Chỉ cần quét sạch thể diện của Bạch Lâm ở trung tâm xuất nhập khẩu sách báo này cũng đủ rồi. Người Hoa Hạ rất thông minh, chỉ cần ông ta răn dạy một phen, sẽ khiến mọi người nghĩ ra nhiều việc. Tiếng tăm tốt đẹp của Bạch Lâm ở trung tâm xuất nhập khẩu sách báo sẽ bay đi mất, sau khi Trịnh Đông Vũ trở về, đối với chuyện mà ông ta gây ra cũng không thể nói gì được nữa.
- Phó chủ nhiệm Bạch, tôi nghĩ anh nợ tôi một lời giải thích. Một bộ sách rác rưởi như thế, sao lại được anh xếp vào danh sách được phê duyệt?
Mã Hưng lạnh lùng gõ mắt bàn, nói với Bạch Lâm mặt đang đỏ bừng.
- Tổng giám đốc Mã, tôi không phủ nhận, Nguy Cơ Sinh Hóa quả thật như lời anh nói, có rất nhiều tình tiết bạo lực và máu me, cũng có rất nhiều tình tiết anh không thể xem nổi, nhưng tôi cho rằng đây không phải là lý do để chúng ta có thể từ chối nó.
Bạch Lâm im lặng một lúc, rồi thẳng người nói.
Trong phòng họp lập tức xôn xao, tất cả mọi người đều thốt lên kinh ngạc. Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng mấy mươi người lên tiếng cùng lúc trong phòng họp nhỏ, tạo nên một âm thanh khổng lồ.
Bạch Lâm điên rồi! Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, kể cả Nghiêm Trọng và Nhâm Cường. Trước mặt nhiều nhân viên như vậy, Mã Hưng răn dạy Bạch Lâm không chút lưu tình cũng hơi quá đáng, nhưng Bạch Lâm cũng trước mặt nhiều người trức tiếp phản bác Mã Hưng lại càng không thể tin nổi. Dù sao thì Mã Hưng cũng cao hơn Bạch Lâm vài cấp bậc, tranh luận với lãnh đạo trước mặt mọi người, ah ta không nghĩ rằng đã phạm vào điều cấm kỵ của Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ sao? Cứ như thế, cho dù là Trịnh Đông Vũ cũng nhất định không ủng hộ anh ta được.
- Nếu nói về máu me và bạo lực, tôi nghĩ Thủy Hử của nước ta cũng không ít tình tiết như vậy, nào là nhân bánh bao thịt người, mổ bụng moi tim…chỗ nào cũng có miêu tả. Nhưng đó là một trong tứ đại danh tác của nước ta. Về ăn nói bậy bạ, tôi nghĩ những ai có xem đều cảm thấy hết sức vô lý, nhưng mọi người ai có thể phủ nhận, những tác phẩm lúc trước được cho là ăn nói lung tung hiện giờ đã trở thành sự thật. Đối với một bộ tác phẩm, chúng ta trước hết phải nhìn thấy giá trị của nó, ưu điểm của nó, sau đó mới có thể chọn đến có thể chấp nhận nó hay không. Điều này gọi là ưu điểm che lấp khuyết điểm. Hơn nữa, ở Nhật Bản, Nguy Cơ Sinh Hóa được xếp loại kinh dị, chúng ta vì cho rằng không có ma quỷ mà cấm người dân cả nước xem phim ma Hong Kong sao?
Bạch Lâm trực tiếp hỏi lại, khiến các nhân viên trong trung tâm xuất nhập khẩu sách báo âm thầm gật đầu, vừa lo lắng cho Bạch Lâm, nhưng mặt khác cũng vừa không kìm nổi cảm giác khoái chí.
Mặt Mã Hưng lúc này đã âm u, chỉ cần một giọt nước là có thể mang làm mực. Thật không ngờ anh ta nói những điều này, Bạch Lâm ngày thường khá khiêm tốn, không ngờ lại có gan như thế này, dám trực tiếp phản bác một phó tổng giám đốc như gã trước mặt nhiều người. Quả thực có thể gọi là đại nghịch bất đạo rồi! Cho dù là vị lãnh đạo nào cũng không thể tha thứ một cách dễ dàng, cho dù là tự anh ta xin lỗi đi chăng nữa.
Ông ta nào biết, nếu ông ta đừng đem Nguy Cơ Sinh Hóa so sánh không bằng rác rưởi thì Bạch Lâm cũng không phản ứng mạnh như vậy. Bạch Lâm thật sự không chịu nổi nhìn thấy tác phẩm của cháu mình bị chửi bới như vậy.
“Cùng lắm thì từ chức về giúp Minh Viễn!”
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Bạch Lâm. Bạch Lâm đột nhiên nhận ra mình không cần giận dữ vì Mã Hưng, càng không cần quỳ gối nhún nhường với ông ta. Có gì phải sợ chứ, cùng lắm thì không phải ông ta đuổi anh ra khỏi Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ sao? Mình tự từ chức, đến công ty Minh Viễn làm, vừa không phải chịu uất ức như hiện nay, thu nhập cũng cao hơn hiện tại, chỉ vì chính anh ta chưa hứa với đề nghị của Phương Minh Viễn mà rối rắm. Trong nháy mắt, Bạch Lâm bỗng cảm thấy tương lai rộng mở.
- Các lãnh đạo dựng nước đã từng nói, đối với các tác phẩm, muốn lấy tinh hoa, hay lấy cặn bã, cũng không thể vơ đũa cả nắm. Tôi muốn hỏi tổng giám đốc Mã, thật ra anh đã xem Nguy Cơ Sinh Hóa chưa? Vì sao lại nhận xét rằng ngoài bạo lực máu me, và ăn nói xằng bậy ra thì còn có gì tốt?
Hai mắt Bạch Lâm nhìn thẳng Mã Hưng hỏi, không chút khách khí.
- Chắc không là vì chủ nhiệm Nghiêm đến nói với anh đấy chứ? Anh là lãnh đạo mà có thể lại phạm phải sai lầm bảo sao hay vậy hả?
- Bạch Lâm, anh đang nói chuyện với lãnh đạo như vậy đó hả?
Nghiêm Trọng đập bàn, khiển trách to tiếng.
- Ý của chủ nhiệm Nghiêm thì tôi phải nói chuyện thế nào với lãnh đạo? Có phải lãnh đạo nói anh họ Khoan thì tôi cũng phải cúi đầu mà xác nhận đúng, đúng, đúng, anh là Khoan Trọng hay không?
Bạch Lâm khinh bỉ nhìn Nghiêm Trọng nói:
- Ma nịnh bợ!
Đến lúc này, anh ta không bao giờ cần phải chịu đựng những việc chướng tai gai mắt nữa.
Trong phòng họp vang lên một tràng cười. Sắc mặt Nghiêm Trọng đã chuyển sang màu đỏ tía, chỉ vào Bạch Lâm, tức giận đến không nói nên lời.
- Bạch Lâm, đủ rồi, lăn đi cho tôi!
Mã Hưng giận dữ nhảy dựng lên, chỉ vào cửa phòng họp quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.