- Ôi!
Phương Minh Viễn buông điện thoại, thở dài một hơi, chản nản ngã vật ra sô pha.
Lâm Liên ngồi bên cạnh khó hiểu nhìn hắn. Điện thoại của ai vậy? Không ngờ lại có thể khiến cho Phương Minh Viễn có vẻ mặt như vậy, quả là hiếm có.
- Kế hoạch hành động của tôi xem như đã thất bại. Xem ra cậu tôi muốn tiếp tục làm việc ở Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ. Tôi chẳng những phải giúp cậu ấy chùi đít mà còn phải nghĩ cách tìm người thay thế thích hợp. Thật là số khổ!
Phương Minh Viễn nghiêng mặt cười khổ với Lâm Liên nói:
- Ai bảo cậu ấy là cậu chúng ta, chức lớn thật là tốt!
- Là cậu của cậu, không phải cậu của tôi.
Lâm Liên khẽ sẵng giọng, trong lòng thầm vui vì lời lẽ thân mật của Phương Minh Viễn.
- Nhưng Minh Viễn này, chú Bạch không có việc gì chứ?
Lâm Liên cũng đã nghe qua chuyện của Bạch Lâm. Cô cũng đã từng làm việc trong doanh nghiệp nhà nước như vậy, nhưng cô nhận thấy so với Phương Minh Viễn, trong các doanh nghiệp nhà nước, đắc tội với lãnh đạo phải lãnh hậu quả nghiêm trọng.
- Tôi đã nhờ bác Sài và bác Lô tìm người nói giúp. Tôi nghĩ Trịnh Đông Vũ vẫn chưa quên cú điện thoại của chú Tô lúc trước đâu. Nếu đầu Trịnh Đông Vũ không úng nước thì chắc chắn không có việc gì lớn, nhiều lắm thì chưa tính đến tên phó tổng giám đốc lừa lừa gạt gạt kia. Nếu Mã Hưng không chấm dứt thì mới tìm cách giải quyết y.
Phương Minh Viễn định liệu trước. Ba nhà Sài, Mai, Lô thời gian này thu được không ít tiền nên họ làm việc cũng không tồi, nếu không, tổng giám đốc nghiêng về một phía nhiều quá, trong thời gian dài cũng không phải là việc tốt.
Trịnh Đông Vũ buông điện thoại xuống. Một vị bộ trưởng văn hóa không biết Bạch Lâm là ai, không ngờ lại gọi điện nói giúp cho anh ta, dường như cho rằng ông quyết tâm đuổi việc anh ta. Ngoài ra, hôm trước có một vị thủ trưởng cũ, Bí thư Đảng ủy Nhâm, cũng gọi điện bảo ông ta nên trân trọng nhân tài, đừng vì lý do Bạch Lâm phản đối lãnh đạo mà không phân biệt tốt xấu. Bạch Lâm đã mời được hai vị đại thần mà ông ta không thể không nể mặt được. Anh nói đi, bình thường anh không hề lộ ra anh có nguồn lực lớn như vậy, nếu không, Nghiêm Trọng sẽ không vọng tưởng tranh giành chức chủ nhiệm trung tâm xuất nhập khẩu sách báo.
- Bí thư, tổng giám đốc Vu đến!
Thư ký vừa mới mở cửa nói xong, Vu Kiến Sinh cũng đã đến trước cửa.
- Kiến Sinh, sao anh đến mà không nói trước? Có việc gì sao?
Trịnh Đông Vũ đứng dậy nhưng không bước lên đón.
- Tiểu Lữ, tí nữa nếu chủ nhiệm Bạch đến thì nói tôi và giám đốc Vu đang nói chuyện, kêu anh ta chờ ở bên ngoài một tí.
Thư ký lên tiếng đáp, rời khỏi phòng.
Vu Kiến Sinh cũng không khách khí ngồi xuống ghế sô pha, đi thẳng vào vấn đề.
- Bí thư Trịnh, hôm nay tôi đến mong anh giải thích mối nghi hoặc của tôi. Viên tướng yêu thích của anh, chủ nhiệm Bạch, Bạch Lâm, rốt cuộc có lai lịch gì? Anh xem tôi như đồng nghiệp thì ít nhất cũng lộ ra cho tôi biết để còn có cách phối hợp với anh.
Trịnh Đông Vũ không khỏi ngẩn người. Sao lại có chuyện như thế? Lúc ông ta mới từ phía nam trở về, thái độ của Vu Kiến Sinh không phải như thế, tuy rằng cũng tỏ vẻ che chở cho Bạch Lâm nhưng cũng không nói là muốn phối hợp với ông gì gì nữa.
- Kiến Sinh, anh nói vậy là có ý gì?
- Được rồi, bí thư Trịnh, hôm nay chúng ta phải nói trắng ra. Tôi biết, anh bảo vệ Bạch Lâm, ít nhất cũng không muốn anh ta phải chịu chút tổn hại nào. Tôi không tin tôi nhận được bao nhiêu cuộc điện thoại nói giúp cho anh ta mà anh có thể yên lặng.
Vu Kiến Sinh không vòng vo với Trịnh Đông Vũ mà nói thẳng:
- Tôi vừa mới nhận được điện thoại của lãnh đạo bộ văn hóa, muốn chúng ta đừng vung gậy đập chết đồng chí cấp dưới, để cơ hội cho anh ta hối cải làm lại người mới. Hôm trước, tôi nhận được điện thoại của một người bạn làm ở bộ ngoại giao, cũng nói tốt cho Bạch Lâm. Hai vị này dù sao tôi cũng phải nể tình, đừng nói Bạch Lâm mắng Mã Hưng, dù anh ta có phun nước bọt vào tôi tôi cũng phải im lặng. Hơn nữa, hai người này cũng do nhận lời nhờ vả của người khác, là ai thì họ không cho biết.
Trịnh Đông Vũ không khỏi biến sắc. Nguồn lực của Bạch Lâm đúng là lớn, không ngờ cả chỗ của Vu Kiến Sinh cũng có người nói giúp, như vậy xem ra ông đã xem thường nguồn lực của anh ta rồi. Nhà họ Tô vì muốn che chở cho anh ta mà có thể làm đến nước này sao?
- Kiến Sinh, anh đã nói đến thế thì tôi cũng nói thật. Tôi cũng nhận được điện thoại từ Vụ trưởng bộ Văn hóa, còn có Bí thư Đảng ủy cũ của công ty chúng ta, đây cũng là hai vị đại thần. Cũng như lời anh vừa nói, đừng nói anh ta mắng Mã Hưng, nếu đụng tới tôi, nể mặt hai vị này, tôi cũng phải nhịn.
Trịnh Đông Vũ thở dài một tiếng nói. Hai người không khỏi nhìn nhau cười khổ.
- Bạch Lâm này giấu mình thật kỹ, nếu không có việc này, không ai ngờ ở công ty chúng ta còn có một vị lớn như vậy. Ha ha…Bí thư Đảng ủy tiền nhiệm của Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, hai vị lãnh đạo bộ văn hóa, một vị lãnh đạo bộ ngoại giao mang chúng ta ăn sạch. Anh bạn này có thể ở công ty đi ngang. Bí thư Trịnh, anh ở công ty đã lâu, vẫn coi trọng anh ta, có thể nói những chuyện kỳ lạ này cho tôi biết không?
Vu Kiến Sinh đưa một điếu thuốc, mỉm cười nói.
Trịnh Đông Vũ giật mình, đưa tay nhận lấy.
- Kiến Sinh, thành thật mà nói, Bạch Lâm này không phải phe tôi, càng không phải là người của tôi. Ha ha…nếu việc này không xử lý cho tốt thì chúng ta chỉ là hai con châu chấu ngược đường, anh đi không được, tôi lùi không xong. Tôi nói rõ với anh, Bạch Lâm có quan hệ với bộ trưởng Tô của bộ Đường sắt.
- Bộ trưởng Tô? Bộ trưởng Tô Hoán Đông?
Vu Kiến Sinh lập tức biến đổi sắc mặt, đây chính là tin tức bùng nổ. Lăn lộn ở Bắc Kinh, ai mà chẳng biết Tô Hoán Đông mấy năm qua là vị lãnh đại có chiến tích lớn lao trong quan trường. Mọi người cho rằng, chỉ cần Tô Hoán Đông không phạm sai lầm gì, ít nhất có thể lên đến phó Thủ tướng, còn hơn nữa thì có thể làm Ủy viên thường trực bộ chính trị. Con cái trong nhà, trừ người con út không làm quan, không biết đang làm gì, những người còn lại, so với y chỉ có hơn chứ không kém. Nhân vật lớn như vậy sao lại có thể quen biết với Bạch Lâm? Nếu Bạch Lâm có họ Tô chiếu cố, sao đến từng tuổi này rồi mà chỉ mới đến chức phó chủ nhiệm?
Trịnh Đông Vũ nhận thấy Vu Kiến Sinh có vẻ không tin. Vì thế ông nói hết sự tình năm đó, Vu Kiến Sinh mới thoải mái. Bạch Lâm xem ra chỉ là nhân viên bên ngoài của họ Tô, có thể xem là người nhà họ Tô nhưng cũng không thân cận lắm. Điều này có thể giải thích trước khi Trịnh Đông Vũ biết việc này, anh ta lăn lộn nhiều năm vẫn chỉ là một trưởng ban nho nhỏ. Nếu không nhờ sau này Trịnh Đông Vũ quan tâm, hiện tại còn không chắc đã leo đến vị trí phó chủ nhiệm, lại càng không thể vào được trung tâm xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, bộ phận quan trọng của tổng công ty.
- Không đúng!
Vu Kiến Sinh đột nhiên động tâm, suy nghĩ kỹ về lới nói của Trịnh Đông Vũ. Hình như còn một nhân vật quan trọng nữa, đó chính là cháu của Bạch Lâm. Tô Ái Quân lúc ấy ở cùng với cháu Bạch Lâm, nếu không phải họ hàng với Bạch Lâm thì sẽ không có chuyện này.
- Mấy hôm trước, có một chiếc Audi đến trước cửa công ty, nghe nói lúc ấy có một người thanh niên gọi Bạch Lâm là cậu. Bí thư Trịnh, anh nói có phải là Tô Ái Quân quen biết người đó?
Dù sao cũng không qua mặt được Trịnh Đông Vũ, Vu Kiến Sinh bèn nói ra hết.
Việc này đương nhiên Trịnh Đông Vũ cũng đã nghe qua và coi như gió thoảng bên tai. Ông chỉ xem chuyện Bạch Lâm với Mã Hưng và Nghiêm Trọng bất đồng mới là chuyện lớn. Audi tuy đắt nhưng một tác giả truyện tranh mới nổi được tung hô nhiệt liệt trong giới truyện tranh thì mua một chiếc Audi đã là gì.
- Bạch Lâm có một đứa cháu, ở tỉnh Tần Tây. Lúc ấy một nhà xuất bản tạp chí truyện tranh phát hiện ra hắn, nên xuất bản tác phẩm của hắn. Nghe nói người hiện giờ khá nổi danh trong giới hoạt hình. Nếu tôi nhớ không lầm thì người đó tên là Phương Minh Viễn.
- Bí thư Trịnh, anh nói, Bạch Lâm này vì là cậu mà được phú quý?
Vu Kiến Sinh hơi suy nghĩ hỏi.
Bạch Lâm đợi bên ngoài văn phòng Bí thư Đảng ủy khoảng hơn hai mươi phút, tuy trong lòng bất an nhưng thư ký Trịnh Đông Vũ cũng khá khách khí với anh ta, lại mời trà, cùng nói chuyện phiếm. Người có thể đảm nhận chức thư ký sao lại không hiểu tâm lý. Theo lời dặn dò của Trịnh Đông Vũ lúc nãy anh cũng nhận ra, đối với vị phó chủ nhiệm Bạch đập bàn tranh cãi với phó tổng giám đốc Mã Hưng này, bí thư cũng không giận dữ gì. Nhân vật như vậy tất nhiên phải nịnh bợ một chút.
Bạch Lâm tinh thần bất an nói chuyện phiếm với thư ký Lữ, có khi trả lời mà không cần câu hỏi. Nhưng thư ký Lữ cũng biết anh ta đang lo lắng nên cũng không để trong lòng.
“Nếu bí thư Trịnh hỏi việc gì thì cứ việc nói thẳng, Minh Viễn nói vậy là có ý gì?” Bạch Lâm vẫn tự hỏi. Bí thư Trịnh có thể hỏi về việc gì? Về họ Tô hay về Minh Viễn? Hoặc là Nguy Cơ Sinh Hóa? Nhất là khi anh ta biết được, lúc này Vu Kiến Sinh cũng ở bên trong, trong lòng thầm nói, không cần phải đoán nữa, hai người đó chắc chắn là đang thảo luận phải xử lý anh ta thế nào.
- Chủ nhiệm Bạch, bí thư mời anh vào.
Thư ký Lữ nói liên tiếp hai lần, Bạch Lâm mới bối rối đứng dậy, vuốt lại quần áo, đẩy cửa văn phòng bí thư.