“Trải qua mười ngày thi đấu quyết liệt, trên sân thi đấu Á Vận Hội Bắc Kinh, các vận động viên của các nước châu Á liên tiếp lập các kỷ lục rực rỡ. Các vận động viên Hoa Hạ và các vận động viên các nước Châu Á đã lập được 42 kỷ lục Asia và 98 kỷ lục Á vận Hội, phá vỡ 4 kỷ lục thế giới, lập lại 5, 6 kỷ lục thế giới. Đoàn đại biểu Hoa Hạ liên tiếp gặt hái được thành tích cao: 183 huy chương vàng, 107 huy chương bạc, 51 huy chương đồng, tổng cộng 341 huy chương.” Giọng nói của MC từ radio truyền đến tràn đầy tự hào. Cũng khó trách anh lại kích động như vậy, theo thành tích của Á vận hội lần này, từ này về sau, Hoa Hạ sẽ xác lập được vị trí số một châu Á. Mãi đến năm 2008, Hoa Hạ mới đứng đầu ở Olympic.
- Cuối cùng cũng hết bận rộn, vì một Á vận hội Bắc Kinh này mà phải cực khổ nhiều năm.
Võ Uy thở dài một hơi nói.
- Tìm được nhiều tiền như vậy nhưng không biết cuối cùng có thể lấy được bao nhiêu.
Phương Minh Viễn liếc mắt nhìn y, cũng không nói gì thêm.
- Anh Võ, vụ này không thể tính như vậy được.
Võ Hưng Quốc ngồi ở ghế phụ lái phía trước xoay qua nói:
- Không thể chỉ tính giá trị kinh tế mà còn phải tính giá trị chính trị. Lần này ra tay ở Á Vận Hội, truyền thông Âu Mỹ sẽ đưa tin về nước ta, lúc trước toàn là đưa tin tiêu cực về nước ta, làm nước ta hóa yêu quái. Cải cách và mở cửa ra thế giới đã mang đến một thử thách chưa từng có. Vì bên ngoài không hiểu biết nhiều về nước ta, đủ loại thành kiến, hiểu lầm, cố ý xuyên tạc thậm chí công kích ác ý đều có thật. Nghe nói trên tác giả từng có ý kiến chống lại Á vận hội lần này. Vì bộ ngoại giao nước ta và ban tổ chức Á vận hội làm việc rất hiệu quả nên mới tránh được việc ấy. Trong tình hình như vậy, nước ta cần phải xem thể thao như nền tảng chính cho vai trò ngoại giao, tổ chức Á vận hội sẽ mở ra một cơ hội mới, cải thiện hoàn cảnh chung quanh.
Thời điểm Á vận hội khai mạc, trong cảm nhận của nhiều quốc gia, Hoa Hạ là một nước vừa bẩn vừa loạn. Đoàn đại biểu Nhật Bản tới còn mang theo vài thùng chứa đồ uống và thực phẩm, kết quả sau khi kết thúc Á vận hội, trước khi rời khỏi, đoàn đại biểu Nhật Bản còn phải vứt bỏ một lượng lớn thức ăn không ăn kịp.
Các vận động viên và huấn luyện viên đảo Đài Loan, trong lúc nói chuyện phiếm đã nhắc tới, truyền thông Đài Loan thường nói, người dân đại lục bị vây bởi nước sôi lửa bỏng, có cuộc sống ăn không đủ no, áo không đủ mặc, nhưng đến Bắc Kinh mới nhìn thấy cảnh tượng thật sự hoàn toàn khác hẳn.
- Trong vòng nửa tháng, đã có mấy ngàn vận động viên nước ngoài, còn có một lượng lớn phóng viên ngoại quốc và du khách nước ngoài đến xem Á Vận hội, tính sơ cũng khoảng vài triệu người. Đây chính là cơ hội khó có để tuyên truyền và triển lãm chính mình. Đây là việc có xài bao nhiêu tiền cũng không thể có.
Võ Hưng tiếp tục nói.
Võ Uy không khỏi biến đổi sắc mặt. Y thật không ngờ Võ Hưng Quốc có thể nói được như vậy.
- Tiểu Võ, nguy hiểm quá, xem ra em cũng sâu sắc quá.
Hai người đều họ Võ, Võ Uy muốn giao hảo với Phương Minh Viễn, cùng Võ Hưng Quốc qua lại mấy ngày nên hai người liền gọi nhau là anh Võ và tiểu Võ.
- Ha ha…hẳn đây là bài hôm qua học hôm nay bán rồi.
Trần Trung lái xe cười quái dị nói:
- Cũng vấn đề này hôm qua nó mới hỏi cậu Phương. Mấy câu nó mới nói chính là mấy câu cậu Phương trả lời đó.
Trong xe lập tức vang lên một tràng cười.
Phương Minh Viễn nhắm mắt lại, dựa vào ghế, cật lực nén tiếng cười. Trần Trung này, sao lại đá Võ Hưng Quốc đau như vậy, quả là chẳng tế nhị gì cả.
Mấy người Phương Minh Viễn đang trên đường đi tới biên giới đông bắc Hoa Xô. Ý tưởng của Võ Uy vốn là đi tàu lửa hoặc máy bay đến nơi gần biên giới nhất rồi mới ngồi ô tô đi tới. Phương Minh Viễn lại kiên quyết phải ngồi xe từ Bắc Kinh tới, Võ Uy tất nhiên không dám phản đối.
Cũng may hai chiếc xe của Phương Minh Viễn đều là xe việt dã nhập khẩu, chẳng những sàn xe cao mà trong xe cũng rộng, ngồi cũng thoải mái. Ngoài ra Võ Uy còn mang theo hai chiếc xe trong nước của y. Bốn chiếc xe, mười mấy người tạo thành một đoàn nho nhỏ, xuất phát từ Bắc Kinh thẳng tới hướng bắc. Mục đích của bọn họ là đi vào huyện Hổ Hà, cách Liên Xô một dòng Hắc Long Giang. Nơi này ngày xưa là Túc Thận, là nguồn gốc của tộc Mãn Châu. Nơi này hoang vắng, là một vùng nông nghiệp cùng với buôn bán ở bến cảng, diện tích gần mười ngàn km2, dân số không đến ba trăm ngàn người.
Tuy dân số không nhiều lắm nhưng bến cảng này cũng tồn tại rất lâu. Năm 1858, Hoa Hạ và đế quốc Nga ký hiệp ước “Hoa Nga Viện Uy”, ở đây có mậu dịch của người dân và mậu dịch của nhà nước, cho đến năm 1931, Nhật Bản xâm chiếm Đông Bắc mới gián đoạn. Sau khi lập nước, bắt đầu từ năm 1957, lại hình thành mậu dịch tiểu ngạch ở biên giới hai nước, sau vì Đại cách mạng văn hóa lại gián đoạn một thời gian. Tuy nhiên, sau cải cách mở cửa, nơi đây lại khôi phục mậu dịch với Liên Xô. Hơn nữa mấy năm gần đây khách du lịch phát triển rất nhanh.
Cửa khẩu Hổ Hà và khu Amur của Siberia Liên Xô cách nhau bởi cảng Shen Si Kedi Victoria, khoảng cách xa nhất giữa hai bến tàu là hơn ba nghìn mét, còn gần nhất thì không đến một nghìn mét. Cảng Shen Si Kedi Victoria cách Liên Xô gần nhất ở lưu vực Hắc Long Giang, đây là bến cảng thông thương mạnh nhất, cách thành phố Vladivostok của Viễn Đông Liên Xô, cũng chính là La Diwo, chỉ hơn ba trăm km. Hơn nữa, từ nơi này đi Vladivostok của Liên Xô, hải cảng Nakhoca, dễ dàng vận chuyển hàng hóa tốc hành đến Nhật Bản, Hàn Quốc, Mỹ và các nước Đông Nam Á.
Tai vạ của Bạch Lâm mấy ngày trước cũng đã kết thúc, Phương Minh Viễn cũng đã có thể hoàn toàn yên tâm để đi xa.
Quyết định tuyên bố xử lý có thể nói là kinh thiên động địa ở Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ. Quyết định xử lý chuyện Bạch Lâm chống đối Mã Hưng cũng như chuồn chuồn lướt nước, chỉ nhoáng cái là xong. Tuy có ghi phạt hành chính nhưng Trịnh Đông Vũ vẫn công nhận bổ nhiệm của Vu Kiến Sinh với Bạch Lâm, chính thức bổ nhiệm Bạch Lâm làm quyền chủ nhiệm trung tâm xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ trong lúc Vương Nghĩa không thể thực hiện chức trách của chủ nhiệm trung tâm.
Đồng thời, hai người tuyên bố điều chuyển phó chủ nhiệm trung tâm Nghiêm Trọng đến trung tâm phục vụ cán bộ lão thành, đảm nhiệm chủ nhiệm trung tâm phục vụ cán bộ lão thành. Kết quả này rất rõ ràng, tuy mang Nghiêm Trọng lên thành chủ nhiệm nhưng trung tâm phục vụ cán bộ lão thành và trung tâm xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ khác nhau một trời một vực. Nghiêm Trọng bị điều đến đó không khác gì về hưu non.
Tuy trong lúc ra quyết định cũng nhắc đến việc Bạch Lâm phải nhận lỗi với Mã Hưng, tiến hành kiểm điểm, tự phê bình, nhưng lại không ghi tội hành chính đến nơi đến chốn, ngay cả văn bản cũng không có. Mọi người trong Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ đều hiểu chuyện này biểu hiện cho điều gì. Nhưng chỉ là thái độ thôi, có ghi tội hành chính, dù chuyện Bạch Lâm chống đối Mã Hưng được cho vào quá khứ, ngày sau có người nhắc lại cũng có thể nói là lúc ấy xử trí xong rồi, không thể níu bím tóc không thả.
Hơn nữa Bạch Lâm đảm nhiệm vị trí quyền giám đốc trung tâm xuất nhập khẩu sách báo lại khiến cho mọi người hiểu được, hai vị đại lão này không để trong lòng việc Bạch Lâm chống đối Mã Hưng, nếu không, dựa theo tình hình bình thường thì không thể nào bổ nhiệm như thế được.
Thông qua chuyện này, trong Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, bất kể là cán bộ cấp bậc nào, trong lúc nhất thời đều nghe danh tiếng lan truyền. Mọi người đều không rõ, sao chuyện này Vu Kiến Sinh lại phối hợp với Trịnh Đông Vũ, chẳng những không cản trở mà nhìn vào còn thấy có ý giúp đỡ. Chuyện lần này, dù theo phe Vu hay theo phe Trịnh, đều có chút kiêng kị Bạch Lâm. Nhưng không ai hỏi được hai vị lãnh đạo này được chút manh mối nào, khiến cho trong mắt họ, Bạch Lâm càng thêm thần bí.
Phương Minh Viễn hoàn toàn có thể nghĩ đến, ngày sau cậu hắn tất nhiên sẽ có thế lực mạnh mẽ trong Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, điều kiện tiên quyết là hắn không được ngã. Tuy ngày sau không nhất định ngồi được vào vị trí của Vu Kiến Sinh hay Trịnh Đông Vũ, nhưng đến lúc về hưu, có thể mò được chức phó tổng giám đốc công ty hay phó bí thư cũng không quá khó khăn. Chỉ tiếc mình phải bắt đầu từ số 0, lại phải tìm một người thích hợp.
- Tiểu Võ, anh nói với em này, đừng nhìn huyện Hổ Hà có vẻ kinh tế không phát đạt lắm, nhưng tài nguyên du lịch vô cùng phong phú, loại hình đa dạng lại đặc sắc, tương đối tập trung gồm rừng rậm phía Bắc, rừng ngập nước, băng tuyết là tài nguyên sinh thái tự nhiên. Đó là khu bảo hộ cấp quốc gia, cảnh sắc tuyệt đẹp, cam đoan sau khi em nhìn thấy thì quên cả nhà ở nơi nào.
Võ Uy nói với Võ Hưng Quốc.
- Thôi dẹp đi, đẹp mấy em cũng không quên nhà mình ở đâu đâu!
Võ Hưng Quốc thầm nghĩ, nếu có quên nhà mình cũng không thể quên được nhà cậu Phương.
- Ôi, tôi hỏi giám đốc Võ, xét chữ Hổ trong Hổ Hà, vây nơi này có phải có hổ hay không?
Trần Trung thuận miệng hỏi.
Võ Uy suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Thật ra tôi từng nghe nói, rừng rậm giáp huyện Hổ Hà có hổ thường lui tới, nhưng cũng là chuyện mấy năm trước rồi. Nhưng cái tên Hổ Hà này, theo dân bản xứ, lúc trước là phiên âm theo tiếng Mãn Châu, còn cụ thể có nghĩa là gì thì họ cũng không nói được.
- Ôi!
Trần Trung không khỏi hơi thất vọng. Tuy không muốn phải đánh hổ, nhưng lên Đông Bắc, lại đi vào rừng, nếu không thể nhìn thấy hổ thì cũng tiếc.
- Anh Trần cũng đừng thất vọng, qua tới Liên Xô, muốn thấy da hổ hay cao hổ còn dễ hơn bên này.
Võ Uy còn tưởng rằng Trần Trung muốn lấy cao hổ về ngâm rượu.