Trùm Tài Nguyên

Chương 289: Cửa hàng hữu nghị Liên Xô




Mặt sông đoạn này cũng không rộng, cho nên tàu thủy đi cũng không hết bao nhiêu thời gian đã đến bờ Bắc của sông Hắc Long, đoàn người Phương Minh Viễn xem như chính thức tiến vào lãnh thổ Liên Xô.
Có La Tân dẫn đường, đoàn người Phương Minh Viễn cũng không bị nhân viên hải quan Liên Xô làm khó dễ giống như suy nghĩ của Phương Minh Viễn lúc trước, mà là một đường thông suốt tiến vào thành phố. Khi bọn họ đi ra, những người đi cùng thuyền với bọn họ vẫn đang phải chịu sự kiểm tra phiền toái của hải quan, làm cho người ta không khỏi cảm thán sự khác nhau giữa người với người.
Ra khỏi cửa hải quan, trước mặt là một quốc lộ rộng rãi thẳng tắp thông lên phía Bắc, hai chiều bốn làn xe chạy, hai bên đường là kiến trúc kiểu Nga cao thấp không đồng đều, nhìn ra được bên trong có không ít kiến trúc đã tồn tại thời gian tương đối dài, lộ vẻ vô cùng cổ xưa tang thương. Trong thành phố rất sạch sẽ, nhưng không biết vì sao, Phương Minh Viễn vẫn cảm thấy nơi này so với quốc nội không khí dường như có chút trầm lặng, thiếu mấy phần sức sống.
La Tân từ trên xe của mình nhảy xuống, lách lên xe việt dã của Phương Minh Viễn:
- Nơi này người hiểu được tiếng Hán không ít, cho nên ở trong này mặc kệ nhìn thấy cái gì, cũng không nên tùy ý lớn tiếng bình luận. Nếu không sẽ có thể mang đến phiền toái. Ta mặc dù không sợ bọn Tây, thế nhưng cũng không đáng so đo với bọn họ phải không?
Phương Minh Viễn và VõUy gật gật đầu, đang ở nước ngoài, chút kiến thức phổ thông này vẫn biết đến, cường long khó áp địa đầu xà, hảo hán khó địch lục thủ sao, người dũng mãnh hơn nữa cũng không chịu nổi đối phương nhiều người.
Phương Minh Viễn chú ý tới một nơi cách hải quan không xa, có một cửa hàng rộng rãi sáng sủa, trong tủ kính bày hàng mẫu áo da và áo lông cừu, nhưng lại không có khách ra vào.
La Tân chú ý tới ánh mắt của Phương Minh Viễn, cười nói:
- Nơi đó là cửa hàng hữu nghị của Liên Xô, giống như ở nước ta chỉ mở ra nhằm vào người nước ngoài, không nhằm buôn bán với người Liên Xô bình thường, trừ phi bọn họ có đồng tiền mạnh, ví dụ như đô la Mỹ, bảng Anh. Hai vị lão đệ có muốn vào xem một chút không?
Đến Liên Xô, tự nhiên phải mở rộng tầm mắt, nhìn phong cảnh của Liên Xô, có đề nghị của La Tân, hai người Phương Minh Viễn tự nhiên là thuận theo tự nhiên.
- Nơi này chất lượng áo khoác lông của bọn Tây thế nào? Không có hàng giả chứ?
Võ Uy thấp giọng hỏi La Tân.
La Tân mỉm cười nói:
- Điều này cậu yên tâm, hàng hóa của bọn Tây rất ít khi có hàng giả, như loại cửa hàng này càng không có hàng giả gì, đều bán cho người nước ngoài, nếu xuất hiện vấn đề chất lượng, vậy không phải chỉ là vấn đề chất lượng, bọn Tây cũng phải đau đầu. Cho nên nếu cậu thích cái gì thì cứ thoải mái mà mua. Tuy nhiên tôi phải nhắc nhở mọi người, trong cửa hàng này có các loại hàng hóa xa hoa, như áo khoác long, trứng cá muối vân vân, đều dùng đồng Rúp yết giá, giá cả rất thấp quả thực làm cho cậu không thể tưởng tượng. Ví dụ một kiện áo khoác lông khả năng chỉ yết giá một ngàn đồng Rúp.
- Một ngàn đồng Rúp?
Võ Uy kêu lên thất thanh, dựa theo tỉ lệ sáu đổi một, bảy đổi một đổi thành đô la Mỹ cũng chỉ hơn một trăm đô la Mỹ, nếu đổi thành nhân dân tệ cũng chỉ một ngàn tệ. Một chiếc áo khoác lông của Liên Xô chỉ trị giá một ngàn tệ, đây quả thực là quá rẻ! Nếu như mua tám trăm một ngàn chiếc chuyển về nước, vừa sang tay ít nhất cũng lãi bảy tám lần.
- Ừ, một ngàn đồng Rúp. Nhưng cậu không thể dùng đồng Rúp đổi ngoài cửa hàng để mua, chỉ có thể ở trong cửa hàng dùng đô la Mỹ, yên Nhật, bảng Anh đổi thành đồng Rúp để mua, hơn nữa không thể trực tiếp sử dụng ngoại tệ. Điều này gọi là ở trong lãnh thổ Liên Xô chỉ cho sử dụng đồng Rúp, không cho phép sử dụng ngoại tệ, đây là đại sự liên quan đến tôn nghiêm quốc gia.
La Tân như cười như không tiếp tục nói.
- Ừ, tỉ giá đổi này là theo tỉ giá hối đoái của chính phủ chứ?
Phương Minh Viễn đã đoán được kết quả. Bọn Tây cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên là không thể bán với giá hời rồi.
- Đúng, sáu đồng Rúp đổi một đô la Mỹ!
La Tân gật gật đầu.
Võ Uy lập tức không còn hứng thú, nếu là như vậy, giá tiền này cũng không còn rẻ rồi.
- Cho nên, tới nơi này mua hàng cũng đừng bị giá cả của bọn họ làm mê hoặc.
Nói xong đoàn người đã đi vào trong cửa hàng, cửa hàng rất lớn, bên trong có hai nữ nhân viên, thoạt nhìn đều khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Cô gái Nga lộ vẻ già dặn hơn so với cô gái cùng tuổi trong nước, thiếu nữ mười lăm mười sáu, chúng ta thoạt nhìn cũng đã gần hai mươi tuổi. Tuy nhiên hai nhân viên cửa hàng đều là tóc nâu mắt xanh, làn da trắng mà sáng, lộ vẻ sạch sẽ thuần khiết, ngũ quan hình dáng tương đối tươi đẹp.
Nhìn thấy đám người Phương Minh Viễn tiến vào, lập tức liền tươi cười đầy mặt đi ra đón.
- Khách nhân ngoại quốc tôn kính, các ông... là người Hán?
Mặc dù giọng nói cũng không chính gốc, nhưng đã đủ cho Phương Minh Viễn và Võ Uy một niềm vui bất ngờ. Phải biết rằng, tối hôm qua mấy vũ nữ xưng là ở Hổ Hà rất lâu, nói tới tiếng Hán, đã như ông nói gà bà nói vịt, căn bản không đoán được các cô rốt cuộc đang nói cái gì. Nhưng vui mừng bất ngờ cũng không duy trì bao lâu, hai người đã phát hiện, hai nhân viên cửa hàng này cũng chỉ có thể nói mấy câu thông dụng, từ ngữ thoáng phức tạp một chút, đãnói chuyện nọ xọ chuyện kia.
- Chúng ta hiện tại coi như ngoài nghề!
Phương Minh Viễn tự giễu cười nói, hắn nhìn bên trong cửa hàng, bên trong bày đều là một ít đặc sản của Liên Xô, như trứng cá muối, áo khoác lông, búp bê Liên Xô và một ít Vodka.
- Búp bê thật đẹp!
Lâm Liên đều tiên nhìn thấy bày ở trong quầy búp bê to nhỏ, không kìm lòng nổi mà kêu lên. Thư ký của Võ Uy cũng vui mừng bất ngờ tiến lại gần.
- Lấy những cái đó để chúng ta nhìn xem!
Phương Minh Viễn chỉ mấy bộ búp bê trong quầy nói, khó có vật phẩm Lâm Liên chủ động khen ngợi, hắn đương nhiên phải chủ động một chút.
- Những búp bê này đều làm bằng gỗ, bình thường là một bộ từ con lớn nhất có thể mở ra được, bên trong bao gồm mấy con búp bê, bộ búp bê có thể có năm tầng, bảy tầng, mười tầng, hoặc nhiều hơn, bộ búp bê ngoại hình có thể giống nhau, cũng có thể không hoàn toàn giống nhau. Ở Liên Xô, thứ này gọi là bộ búp bê cầu nguyện.
La Tân ở bên cạnh nói.
- Bộ búp bê cầu nguyện?
Lâm Liên kỳ quái hỏi:
- Thứ này làm sao cầu nguyện?
La Tân cầm lên một bộ búp bê, đây là một bộ búp bê năm tầng, chuyển ra một cái bên trong cùng nói:
- Chính là chuyển ra một con búp bê trong cùng, sau đó cầu nguyện với nó. Nhưng phải nhớ, sau khi cầu nguyện xong phải cảnh cáo nó, nếu như nguyện vọng của cô không trở thành hiện thực, thì nó từ nay về sau đừng nghĩ thấy ánh mặt trời, sau đó lại chuyển từng tầng một. Cứ như vậy, bộ búp bê này vì muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài, sẽ trợ giúp cô thực hiện nguyện vọng.
- Như vậy có thể được sao?
Lâm Liên có chút khó có thể tin hỏi, sau khi cầu nguyện xong không ngờ còn phải uy hiếp nó, việc này nghe ra thật đúng là mới mẻ.
Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười, người thiết kế bộ lý luận này, hiển nhiên là mượn tâm lý khát vọng đối với ánh sáng và sợ hãi đối với bóng tối của nhân loại, dùng lý luận này lên trên bộ búp bê.
- Bộ búp bê tốt nhất trong cửa hàng của các cô là cái nào?
Nếu như Lâm Liên thích, vậy mua về cũng không sao, hiện giờ mình cũng không thiếu tiền!
Hai nhân viên cửa hàng kia lập tức vui mừng lộ rõ trên mặt từ dưới quầy hàng ôm ra hai hộp, mở ra vừa nhìn, không ngờ là hai bộ búp bê ngoại hình của Mác và Lênin làm, chế tác vô cùng tinh xảo. Đây là hai bộ búp bê mười hai tầng, một đôi chế tác tinh xảo nhất của các cô nơi này. Lần này ngay cả La Tân cũng có chút biến sắc, trong bộ búp bê của Liên Xô, bình thường hoa văn của bộ búp bê là thường thấy nhất, cũng có bức tượng lãnh đạo Liên Xô, thế nhưng ngoại hình giống như Mác và Lênin cũng tương đối hiếm có, hơn nữa đây còn là bộ búp bê mười hai tầng, có thể nói giá trị sẽ càng cao.
- Chỉ có hai cái này sao?
Lâm Liên chần chừ một lát nói. Hai cô gái Liên Xô dùng tiếng Nga nói mấy câu.
- Đây là búp bê chế tác thủ công tốt nhất của bọn họ nơi này, là sản phẩm độc nhất vô nhị, không có tác phẩm giống như chúng nó nữa.
La Tân phiên dịch:
- Có lẽ trong thành phố còn có cái khác.
- Mua!
Phương Minh Viễn gõ nhịp nói:
- Vừa vặn chị và em chị mỗi người một bộ!
Hắn biết, Lâm Liên sở dĩ chần chừ không quyết, chỉ sợ là nghĩ mua quà cho Triệu Nhã và Phùng Thiện, thứ đặc sắc của Liên Xô rất nhiều, cũng không nhất định mua cho các cô giống nhau. Hơn nữa, thời gian mình ở Liên Xô còn dài, loại mua quà tặng này còn có nhiều cơ hội.
- Minh Viễn...
Lâm Liên còn muốn nói nữa, lại bị Phương Minh Viễn đẩy vào trong quầy áo khoác lông của cửa hàng.
Mùa đông của Liên Xô dài dằng dặc mà lạnh hơn, thời gian có thể mặc loại trang phục áo khoác lông này dài đến sáu, bảy tháng. Người dân Liên Xô từ trước đã có thói quen mặc áo lông, chế phẩm thuộc da. Nghe nói, lượng da lông tiêu dùng hàng năm của Liên Xô đã vượt mười triệu tấm, có được thị trường tiêu dùng khổng lồ chừng trăm triệu, cho nên ở trong mắt người Liên Xô, trang phục da lông không những biểu hiện quý phú, hơn nữa là nhu yếu phẩm trong cuộc sống. Cho nên sau này có người nói mua trang phục da lông là nhu cầu thứ ba của người Nga sau nhà ở và ô tô. Là nước tiêu dùng nhiều da lông nhất trên thế giới, nếu đã đến Liên Xô, không mua cho nữ nhân trong nhà mấy chiếc áo khoác da lông, thật sự là có chút không thể nói nổi, nhiệm vụ này tự nhiên là giao cho Lâm Liên.
- Trong áo khoác lông của Liên Xô, tốt nhất đương nhiên là áo khoác chồn tía, chồn tía là động vật đặc biệt chỉ sinh sống ở Nga, nhưng loại động vật này đã được bảo hộ, trên thị trường không được tùy tiện mua bán da chồn tía. Những da lông này, phần lớn đều là da dê và da cáo Kalakuli của khu Trung Á.
La Tân quét mắt mấy lần, thuận miệng nói:
- Tuy nhiên chất lượng mọi người có thể yên tâm.
Khi nói chuyện, cửa của cửa hàng bị người đẩy ra, dưới sự dẫn dắt của một người Liên Xô, mấy người thanh niên cũng da vàng tiến vào. Hai nhân viên cửa hàng lập tức phân ra một người đi tới nghênh đón.
- Nếu như đã tới Liên Xô, không mang theo mấy bình rượu Vodka trở về sao được.
La Tân chỉ vào rượu Vodka của quầy phía sau nói:
- Rượu Vodka nơi này trên cơ bản ở Liên Xô đều là thuộc tiêu chuẩn bậc trung, rượu Vodka tốt nhất vậy cậu phải đến những địa phương giống như Vladivostok, thậm chí là Moscow mới có thể mua được.
Phương Minh Viễn nhìn lướt qua những bình rượu được bày chỉnh tề, không có hứng thú lắc lắc đầu, thứ này kiếp trước hắn vốn không có hưởng qua, kiếp này cũng không có hứng thú:
- La tổng chọn giúp mấy bình đi, thứ này tôi không phân rõ được tốt xấu.
- Cậu hỏi một chút hai bộ búp bên trên quầy này bao nhiêu tiền?
Phương Minh Viễn đột nhiên nghe được có người dùng tiếng Nhật nói, theo thanh âm nhìn lại, đúng là một trung niên trong mấy người vừa mới tiến vào.
Người Liên Xô kia dùng tiếng Nga nói mấy câu với nhân viên cửa hàng. Nhân viên cửa hàng kia lộ vẻ khó xử, chỉ chỉ mấy người Phương Minh Viễn. Hiển nhiên là nói cho bọn họ, đồ vật này đã là danh hoa có chủ rồi. Người trung niên kia nhíu nhíu mày, một người thanh niên đi theo phía sau gã lập tức đi tới trước mặt ba người Phương Minh Viễn dùng tiếng Hán nói:
- Ba vị đồng chí, hai bộ búp bê trên quầy là các anh mua?
La Tân đang đàm luận rượu Vodka với Võ Uy quay đầu lại, nhìn thoáng qua gã nói:
- Là chúng tôi mua!
- Có thể chuyển nhượng lại cho chúng tôi không?
Người thanh niên chỉ người trung niên kia nói:
- Vị này là ông Fujita, thương nhân Nhật Bản, ông ta cũng coi trọng hai bộ búp bê này. Tôi có thể trả thêm 10% giá cho các anh.
- Không có hứng thú.
La Tân không chút do dự nói:
- Mua đồ vật dù sao vẫn phải chú ý thứ tự đến trước đến sau, chúng tôi mua thứ này cũng là lưu làm kỷ niệm, không phải dùng để đầu cơ trục lợi.
Người thanh niên kia không ngờ La Tân lại rõ ràng dứt khoát trực tiếp cự tuyệt, ngây người một chút mới nói:
- Đồng chí, ta là nhân viên công tác của huyện Hổ Hà, ông Fujita tới huyện Hổ Hà đầu tư xây nhà máy, là nhân sĩ hữu hảo của Nhật Bản, trợ giúp quốc gia ta phát triển kinh tế, mấy vị cũng là người Hoa Hạ, làm sao có thể như vậy...
La Tân cười lạnh cắt ngang lời hắn:
- Ông ta đầu tư của ông ta, tôi mua hàng của tôi, điều này có quan hệ gì? Ông ta là ông chủ của tôi? Hay là thủ trưởng của tôi? Nhân sĩ Nhật Bản hữu hảo với Hoa Hạ? Ha ha, năm mươi năm trước, sao không thấy nhân sĩ hữu hảo đối với Hoa Hạ chứ? Không bán là không bán!
Thanh niên kia bị gã cắt ngang đã có chút bất mãn, nghe xong lời nói này của gã, biết chuyện này không có khả năng thương lượng, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, không nói thêm cái gì, quay đầu đi trở về, thế nhưng nhìn ra được, y xem như nhớ kỹ La Tân.
- Hừ, ở đâu nhảy ra một tên không đầu óc, người Nhật Bản thì làm sao, ông đây nhìn người Nhật Bản chính là không vừa mắt! Nhượng cho hắn? Hừ!
La Tân tức giận nói:
- Khiến hai vị chê cười rồi, tôi không có hảo cảm gì đối với người Nhật Bản, luôn luôn đều là như thế này.
Phương Minh Viễn và Võ Uy cười cười lộ vẻ không sao cả, đối với loại chuyện xui xẻo chó má này, bọn họ ở trong nước nghe thấy không ít, không nghĩ tới đến Liên Xô rồi, không ngờ còn có thể gặp phải.
Nghe xong người thanh niên kia thuật lại, người Nhật Bản kia lộ vẻ thật đáng tiếc, ánh mắt chuyển hướng về phía những thứ khác trong cửa hàng, mua hai bộ búp bê, rất nhanh đã rời đi.
Lâm Liên chọn hai chiếc áo khoác lông cừu. La Tân thay Phương Minh Viễn chọn bốn bình rượu Vodka. Võ Uy mua ba bình rượu Vodka, lại mua cho thư ký của mình một chiếc áo khoác lông cừu, một bộ búp bê. Võ Uy còn muốn mua chút trứng cá muối, nhưng bị La Tân kéo lại.
Đoàn người thanh toán xong, đi ra cửa dưới sự đưa tiễn của hai nữ nhân viên. La Tân cười nói:
- Hai cô bé này đoán chừng một năm nay sẽ đều nhớ kỹ hai người các cậu, khu biên giới tương đối xa xôi giống như nơi này, mua bán giống như các cậu tuyệt đối là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Tháng này, tiền thưởng của các cô khẳng định không ít. Được rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.