Trùm Tài Nguyên

Chương 290: Thương nhân Liên Xô




Bởi vì Liên Xô mấy năm gần đây kinh tế tiêu điều, vật phẩm trong thị trường cực kỳ thiếu, đồng Rúp mặc dù tỉ suất hoái đoái phía chính phủ vẫn không có biến hóa gì, nhưng trên thực chất lại đang liên tục giảm giá trị, cho nên bản xứ rất nhiều người đều vì sinh hoạt bức bách, trăm phương ngàn kế kiếm chút tiền, làm cho nơi này giống như Hoa Hạ thời kỳ đầu khi cải cách hình thành phong trào mua đi bán lại.
Ở trong thành phố cảng này, cũng tồn tại địa phương như vậy, ở trong này, mở đủ các loại quán nhỏ, từ đồ cổ, quán gỗ nhỏ, bộ đồ trà, đồ đựng dụng cụ trang trí và hàng mỹ nghệ đến các loại đồ gia dụng, lại đến những các loại quân phục Liên Xô, trang phục cảnh sát uy phong bát diện cũng bị bày trên quầy bán. Áo khoác, mũ kê-pi, dây lưng, huy chương, huân chương và đầy đủ mọi thứ.
- Liên Xô hiện tại không thể so với trước đây, rất nhiều quân nhân đã tham gia chiến tranh vệ quốc, chút tiền trợ cấp hiện giờ đã không thể thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt của bọn họ, cho nên không thể không lấy quân trang, huân chương đã đi theo cuộc đời chinh chiến của mình đổi lấy một chút tiền sinh hoạt. Tuy nhiên những nơi thế này không thể so với cửa hàng quốc doanh, cũng có khả năng xuất hiện hàng giả.
La Tân vừa đi vừa nói:
- Các cậu đừng nhìn người bán hàng nơi này đều là bọn Tây, nhưng sau lưng bọn họ có khi lại là người của chúng ta, làm giả một số thứ để bọn họ mang ra bán. Chính là dùng để lừa những du khách của nước ta đến du lịch.
- Dollar?
Đang nói chuyện, từ bên cạnh nhảy ra một người thanh niên Liên Xô ngăn ở trước mặt ba người nói.
- Đây là người buôn ngoại tệ của Liên Xô!
La Tân không kiên nhẫn khoát tay áo nói với anh ta:
- Không có, không có.
- Anh bạn người Hán, không nên như vậy.
Người thanh niên kia dùng tiếng Hán nói:
- Không có dollar, nhưng dù sao cũng cần một người dẫn đường đi.
Ba người Phương Minh Viễn cũng không khỏi mỉm cười.
- Các anh chỉ cần trả một trăm đồng Rúp, là có thể có được một người dẫn đường quen thuộc tình hình thị trường. Bất kể các anh muốn mua gì, tôi đều có thể giúp các anh.
Người thanh niên vỗ ngực nói:
- Tuyệt đối có thể làm cho các anh cảm thấy đáng giá.
- Một trăm đồng Rúp! Quá cao đi!
La Tân lắc đầu nói:
- Ba mươi đồng Rúp!
Nếu như tiếng Hán của người thanh niên này nói tốt như vậy, không ngờ còn biết đáng giá, La Tân cũng sẽ không tốn sức nói tiếng Nga, đỡ phải phiên dịch cho mấy người Phương Minh Viễn.
- Không không không, giá đó chỉ cho những bằng hữu người Hán du lịch bình thường, ông chủ lớn giống như mấy vị, ba mươi đồng Rúp, nói ra thật mất mặt!
Người thanh niên gật gù đắc ý nói.
- Ông chủ lớn? Cậu làm sao cảm thấy chúng tôi giống như ông chủ lớn chứ?
Võ Uy buồn cười nói. Tại đây dị quốc tha hương, có thể nhìn thấy một người ngoại quốc có thể sử dụng tiếng mẹ đẻ nói chuyện với mình, khiến ông ta cảm thấy rất thú vị.
- Dùng lời nói của người Hán các anh mà nói, gọi...
Người thanh niên há miệng một lúc mới nói:
- Khí chất, đúng đúng đúng, chính là phát âm như vậy, khí chất! Vừa nhìn thấy ba vị, chính là có khí chất khác với những người khác! Không giống người bình thường!
Ba người Phương Minh Viễn không khỏi cười phá lên, một người nước ngoài nói chuyện khí chất với người trong nước, ngẫm lại cũng cảm thấy thú vị.
Người thanh niên cười bồi nói:
- Ba ông chủ đến nơi đây muốn mua thứ gì? Chúng tôi nơi này bất kể thứ gì cũng có.
- Xe quân đội có không?
Võ Uy cố ý hỏi han:
- Tôi cảm thấy xe việt dã của quân đội không tồi, có thể kiếm được không?
Người thanh niên nhìn xung quanh, đè thấp thanh âm nói:
- Chỉ cần ngài xuất tiền ra, hơn nữa không sợ xảy ra chuyện ở trong nước các ngài, tôi có thể đưa xe của ngài muốn đến đúng địa điểm chỉ định.
Võ Uy hơi biến sắc, gã thật không ngờ, một nhà buôn nhỏ ở loại địa phương này thu mua ngoại tệ, không ngờ cũng có giọng điệu lớn như vậy.
- Cậu tên là gì?
Phương Minh Viễn hỏi.
- Khodorkovsky!
Người thanh niên nói bằng tiếng Nga, sau đó lại dùng tiếng Hán nói:
- Tên tiếng Hoa của tôi là Hoắc Khoa!
- Ta xem cậu không phải gọi là Hoắc Khoa, phải gọi là tai họa!
Võ Uy tiếp lời nói. Vật tư trong quân đội cũng dám đầu cơ trục lợi, không phải tai họa thì là gì?
- Khodorkovsky, ừ, đây là thù lao cho cậu!
Phương Minh Viễn tiện tay đưa cho gã một tờ tiền mặt nói:
- Nếu như phục vụ mà làm cho chúng tôi hài lòng, còn có tiền thưởng!
Khodorkovsky mở tờ tiền trong tay nhìn lướt qua, liền lập tức vui vẻ ra mặt, một tờ tiền mặt mười đô la Mỹ mới tinh. Gã lập tức nhét tiền vào túi quần, trong vẻ mặt lại thêm mấy phần cung kính. Đây chính là đánh lên cá lớn, khí chất cái gì, vốn gã cũng chỉ nói như vậy, mặc dù mỗi lần người Hoa nghe được đều thật vui vẻ, nhưng cũng không ai giống như người thanh niên này, ra tay hào phóng như vậy. Mười đô la Mỹ nha, đây cũng không phải là đồng Rúp đầy đường!
- Ba ông chủ muốn xem cái gì? Chính là xe quân đội, tôi cũng cam đoan kiếm đến cho ba vị!
Khodorkovsky thu được tiền vỗ ngực nói.
- Dẫn chúng tôi đi xem huân chương của các cậu nơi này bán ra.
Phương Minh Viễn khoát tay nói.
Ở trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, Liên Xô có thể nói là quốc gia có chủng loại huân chương đầy đủ nhất, số lượng nhiều nhất trên thế giới. Có huân chương “Anh hùng Liên Xô”, huân chương “Thắng lợi” thiết lập vì những người chỉ huy và chiến sĩ lập được chiến công hiển hách trong chiến tranh; có huân chương “Lao động tiên tiến” huy hiệu “Lưỡi liềm và búa” bằng vàng thiết lập vì những người lao động xã hội chủ nghĩa công tác xuất sắc; thậm chí còn vì những người phụ nữ Liên Xô có nhiều người con hi sinh cũng thiết lập huân chương “Bà mẹ anh hùng”.
Mà sau khi Liên Xô giải thể, làm cho huân chương Liên Xô một tiêu chí của thời đại dường như trong một đêm trở nên không đáng một đồng. Nhưng ở trên thị trường đồ cổ của Hoa Hạ và các quốc gia trên thế giới, những huân chương Liên Xô chế tạo tinh xảo, có hàm nghĩa lịch sử phong phú này lại trở thành đồ cổ được rất nhiều người thích thu thập. Nói như vậy, giá của huân chương cao hay thấp chủ yếu quyết định bởi mấy nhân tố: thời gian trao tặng, số lượng trao tặng, thân phận của chủ nhân huân chương cùng với nguyên nhân được trao tặng. Lòng hiếu kỳ đối với huân chương Liên Xô đã thành chuyện nhớ mãi không quên của Phương Minh Viễn trước khi đến Viễn Đông lần này. Dù sao chỉ cần mua được hàng thật, cho dù chi nhiều tiền hơn nữa, khoản mua bán này cũng không lỗ được. Phương Minh Viễn nhớ rõ trong kiếp trước, ở bên nước Anh từng bán đấu giá mấy chiếc huân chương, giá khởi điểm đều trên mười ngàn bảng Anh. Cho nên chỉ cần mang ra ngoài, chính là một vốn bốn lời. Hơn nữa không bán, tự mình cất giữ cũng là một khoản của cải khó có được.
- Ông em Phương!
La Tân sắc mặt khẽ biến kéo lấy Phương Minh Viễn, hai người đi sang bên cạnh mấy bước nói:
- Căn cứ pháp luật của Liên Xô, có một số huân chương là không cho phép mang ra khỏi nước, khi qua hải quan, chính là phiền toái.
- Anh La, lấy năng lực của anh cũng không mang qua được sao?
Phương Minh Viễn hỏi ngược lại.
La Tân có chút khó xử nói:
- Khá là phiêu lưu! Hơn nữa chỉ sợ có người ngầm làm mấy chuyện xấu.
Mặc dù nói khi mình ra vào bến cảng, phần lớn đều là miễn kiểm tra, có đôi khi, La Tân cũng sẽ tư tàng một vài thứ mang về nước, nhưng nếu bị phát hiện cũng không có chuyện gì lớn, nhiều nhất nộp thuế là được. Có lẽ rất nhiều du khách nước ngoài đều biết bức tranh của Nga muốn xuất cảnh nhất định phải làm thủ tục xuất cảnh, nhưng về pháp luật quy định đối với huân chương, lại rất ít người biết. Đối mặt huân chương, kỷ niệm chương rực rỡ muôn màu, du khách nước ngoài căn bản không biết trong đó những cái nào có thể xuất cảnh, những cái nào lại cấm xuất cảnh. Nếu như bị hải quan phát hiện, rất có khả năng bị khởi tố.
Hơn nữa La Tân càng lo lắng chính là, mấy năm nay, ở trong bến cảng biên giới Hoa- Liên Xô, thường xuyên có người trước bán cho du khách Hoa Hạ một số thứ quý báu có giá trị, sau đó nhân viên hải quan ở thời điểm quá quan sẽ giữ mấy thứ này lại, sau đó lại lấy để khởi tố bắt chẹt người Hoa và tống tiền với một lượng lớn. Hổ Hà bên này thật ra chưa phát sinh qua, nhưng mấy bên cảng khác, gã đều nghe nói qua. La Tân ở trong hải quan mặc dù có người, nhưng gặp phải loại chuyện này có thể bao che được không, trong lòng gã cũng không nắm chắc.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một chút nói:
- Vậy cũng không việc gì, Hoắc Khoa này không phải nói, ngay cả xe quân đội gã cũng có thể đưa qua sao, ha ha, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, đây chẳng phải là dương quỷ tử (quỷ dương, giặc Tây) sao.
- Cậu tin được hắn?
La Tân bĩu môi nói:
- Bọn Tây nha, xảo quyệt của xảo quyệt. Hơn nữa khi có lợi có thể chiếm, sẽ quyết không từ bỏ cơ hội mượn gió bẻ măng! Xem như quốc gia chúng ta, năm đó để bọn họ mượn gió bẻ măng mang đi bao nhiêu thứ tốt, bao nhiêu lãnh thổ! Không cần nói cái khác, ngay mảnh đất dưới chân chúng ta, ban đầu ở thời nhà Thanh chính là của quốc gia chúng ta. Ông em, cậu đừng nhìn tôi buôn bán với Liên Xô, nhưng tôi có thể nói với cậu, tôi đối với bọn Tây và tiểu Nhật Bản đều không có thiện cảm, năm xưa ở Đông Bắc, người của hai quốc gia này đều không làm chuyện tốt gì!
Phương Minh Viễn tràn đầy đồng cảm gật gật đầu, đối với Nhật Bản, hắn rõ ràng là không có thiện cảm, nhưng đối với Liên Xô thậm chí đến Nga sau này, hắn cũng đồng dạng không có thiện cảm.
Sa Hoàng nước Nga năm đó, từ trong tay Thanh triều thông qua phương thức xâm lược, đã chiếm lĩnh rất nhiều đất đai vùng Đông Bắc và Tây Bắc của Hoa Hạ. Còn nhập vùng Đông Bắc Hoa Hạ vào phạm vi thế lực của nó, chiến tranh Nga- Nhật chính là đánh trên lãnh thổ Hoa Hạ. Về sau tới Liên Xô, mặc dù nói có viện trợ nhất định cho Hoa Hạ, nhưng Mông Cổ từ Hoa Hạ phân liệt ra cũng do Liên Xô một tay tạo thành. Hơn nữa năm đó khi quân đội Liên Xô tiến vào Đông Bắc đánh đuổi quân Nhật, đã chuyển rất nhiều nhà xưởng, máy móc, tài sản của Nhật Bản ở Đông Bắc về nước mình. Cho nên Phương Minh Viễn mới phải vắt hết óc biến hóa đa dạng vơ vét tiền từ trong hai quốc gia này, bất kể vơ vét bao nhiêu, bất kể thông qua thủ đoạn gì hắn đều không có cảm giác mang tội, mà chỉ có một loại khoái cảm của trả thù.
- Anh La, những điều này để sau nói, trước đi xem xem, nếu thật có cái gì đó giá trị, chúng ta lại nghĩ biện pháp.
Phương Minh Viễn vỗ vỗ vai La Tân, đối với gã lại có nhiều hơn mấy phần thiện cảm.
Trong thời gian tiếp theo, ba người bọn họ còn có mấy người vệ sĩ Trần Trung sau khi theo Khodorkovsky đi khắp nơi trong cái chợ này liền phát hiện, Khodorkovsky này quen rất nhiều người trong chợ này, thỉnh thoảng lại có người chào hỏi thân thiết với hắn.
Mấy người một đường đi đến bên cạnh của chợ, mới dừng bước ở một quán nước. Khodorkovsky thân thiết chào hỏi chủ quán:
- Ha ha, bác Karimov, tôi dẫn một khách sộp đến cho ngài đây, lấy bảo bối của ngài ra đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.