Thật ra, Phương Minh Viễn cũng hơi khâm phục tên Ngô Giang Quốc này, để đạt được mục đích, quả là ngoan cố. Nên biết rằng, trước tiên không nói hải quan và Ủy ban huyện vốn là hai hệ thống, không lệ thuộc nhau, có mối quan hệ hợp tác nhưng không liên quan gì nhau, nghe lời họ nói, có thể khẳng định Ngô Giang Quốc chỉ là một cán bộ cấp phòng, bản thân Cẩu Lập Quốc là bậc sếp trong hải quan, bậc này đã là cấp trên của Ngô Giang Quốc. Có lòng can đảm như vậy, cũng thật là tương đối hiếm có.
Vẻ mặt Ngô Giang Quốc hơi trắng bệch, gã cũng hiểu rằng, đây là hành động kiêng kị, đã nhúng tay vào lĩnh vực của người khác. Nhưng nhìn thấy bộ dạng “đắc ý hả hê” của Võ Uy và Phương Minh Viễn, gã làm sao mà nuốt giận được, hơn nữa, một khi thả họ về, tung tích của các huân chương đó thì cũng khó mà nói ra, sao mình có thể giành công xin thưởng với Fujita Geoff chứ. Nếu không, nhiều lúc người thông minh cũng sẽ nghĩ vào một phía, gã chỉ lo nghĩ về lợi ích khi lấy được huân chương, mà quên đi sự thiệt hại do mình gây ra. Có lẽ gã cho rằng, dù sao thì gã cũng không phải cùng một hệ thống với hải quan, dù Cẩu Lập Quốc có ý kiến đi nữa, cũng không thể nào vượt quá hệ thống mà xử lý mình. Hơn nữa còn có Bí thư huyện Tôn Võ chiếu cố mình, không có gì đáng sợ cả.
- Sếp Cẩu, ông nghe tôi nói đã!
Ngô Giang Quốc cắn chặt răng, lại kéo Cẩu Lập Quốc đến bên trong văn phòng, và nói khẽ:
- Sếp Cẩu, ông có lẽ không biết, gần đây có một người thương gia Nhật Bản đến huyện mình dự định đầu tư xây nhà xưởng, ông ta cũng thích những huân chương đó, tính đi mua vào hôm nay, rốt cuộc bị họ mua mất rồi. Sếp Cẩu cũng biết rõ tình trạng nền kinh tế ở huyện Hổ Hà, vô cùng chú trọng vào lần đầu tư này, nhất định phải kiếm cớ để cho người Nhật Bản đầu tư vào huyện mình. Sếp Cẩu, không thể nào thả họ ra như vậy đâu!
Lúc này Cẩu Lập Quốc hoàn toàn hiểu rõ, hèn gì Ngô Giang Quốc vừa đến tố giác, vừa chạy đến văn phòng hải quan khoa tay múa chân, làm rối tung cả ngày, thì ra bắt nguồn từ đây! Trong lòng ông lập tức càng thêm khinh thường Ngô Giang Quốc, nhưng nghe gã nói vậy, Cẩu Lập Quốc cũng khó mở miệng để bọn Phương Minh Viễn rời khỏi, dù sao hải quan Hổ Hà cũng đặt vị trí trong huyện Hổ Hà, tuy là không có quan hệ bậc cấp cao thấp với Ủy ban huyện Hổ Hà, nhưng cũng phải xem xét lại ý kiến huyện mình, nếu không công việc sau này thì khó mà phát triển được.
Nhưng…Làm khó dân mình để lấy lòng người Nhật, chuyện này Cẩu Lập Quốc cũng không muốn làm!
- Trưởng phòng Ngô thật là một lòng vì nước ta, vì muốn lấy lòng người Nhật, thật sự làm bất cứ điều gì cũng chịu hết!
Cẩu Lập Quốc cười lạnh nói:
- Cậu thật không sợ việc này lan truyền ra ngoài, dân mình coi cậu không ra gì ư?
Nơi đây là ba tỉnh Đông Bắc, là nơi bị người Nhật tàn hại lâu nhất khi chiến tranh thế giới lần hai ở Hoa Hạ. Tuy hiện nay nhà nước đang tuyên dương hữu nghị Trung Quốc và Nhật, nhưng nói riêng, không biết bao nhiêu đàn ông Đông Bắc thấy người Nhật thì bực mình, làm Hán gian ở đây thật không dễ dàng tí nào.
Ngô Giang Quốc đỏ cả mặt, gã hiểu ra, Cẩu Lập Quốc không bằng lòng với hành vi này của gã:
- Sếp Cẩu, huân chương Liên Xô này cũng đâu phải di vật nước ta, tặng cho người Nhật cũng không có gì chứ. Hơn nữa, tôi cũng chỉ muốn thu hút nguồn vốn nước ngoài, làm nên nền kinh tế huyện Hổ Hà, từ lúc giải phóng tới giờ không biết bao nhiêu năm, nhưng với quốc lộ đối ngoại ở huyện Hổ Hà đã thành ra cái gì? Còn không phải vì tài chính quá chặt chẽ, hoàn toàn là không có tiền tu sửa…
Cẩu Lập Quốc vẫy tay, ngắt lời giải thích của Ngô Giang Quốc:
- Những lời này ngươi không cần nói với tôi, huyện Hổ Hà như thế nào, tôi còn rõ hơn ngươi!
Ông làm việc ở đây cũng hơn mười năm, nhà ông cũng ở huyện Hổ Hà, lòng yêu mến và sự hiểu biết đối với nơi đây của ông sao mà người ngoài như Ngô Giang Quốc này có thể sánh bằng được.
- Đồng chí Phương, đồng chí Võ, cô Asohon, có thể nói chuyện không?
Cẩu Lập Quốc nói với mấy người họ.
Với ánh mắt bất mãn của Ngô Giang Quốc, bốn người họ đi vào văn phòng bên cạnh, gã cũng đi ra ngoài. Không bao lâu sau, khi cửa phòng quan trưởng mỏ ra nữa, Cẩu Lập Quốc cười vui tươi đưa ba người họ ra ngoài. Vừa dặn nhân viên hải quan thả người, vừa nói rằng:
- Đồng chí Phương, các người có thể đi rồi, hôm nay gây nhiều chuyện rắc rối với các vị, hi vọng các vị đừng để trong lòng.
- Sếp Cẩu khách sáo quá, các ông cũng là chấp hành công việc vì nhân dân thôi.
Phương Minh Viễn cũng khách sáo nói.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Cẩu Lập Quốc đưa thẳng bọn Phương Minh Viễn ra đến cửa hải quan, nhìn theo họ hướng về chiếc xe đậu ở xa.
Còn chưa đi bao xa, liền thấy một chiếc xe hơi từ trung tâm huyện phóng qua đây, thẳng tắp tới phía bọn Phương Minh Viễn. Tới gần trước mắt, xe hơi dừng lại cùng theo tiếng thắng xe chối tai, vừa mở cửa ra, năm gã cảnh sát ăn mặc vũ trang từ trên xe nhảy xuống, Ngô Giang Quốc cũng từ chỗ lái phụ nhảy xuống và chỉ vào bọn Phương Minh Viễn nói:
- Chính là bọn họ!
Năm gã cảnh sát đó liền tiến lên trước, người cầm đầu là gã cảnh sát trung niên lạnh lùng nói:
- Mấy người theo chúng tôi đi một chuyến đi!
Lần này Phương Minh Viễn nổi cáu thật rồi, hắn không thích lên giọng, càng không thích giao tế giả dối với những quan chức, nên mỗi đến một nơi, hắn đều không muốn quấy rầy đến quan chức địa phương, ở hải quan thấy gã cứ gây rắc rối mà không có lên giọng, cũng muốn mượn cơ hội này để coi tính chất của nhân viên hải quan Hổ Hà, nhưng cũng không có nghĩa là hắn cho gã Ngô Giang Quốc này cứ gây chuyện với mình. Võ Uy vừa rồi còn muốn kiếm Ủy ban huyện Hổ Hà cho hai tay sai này nếm mùi, không ngờ lần này gã đưa cảnh sát tới luôn.
Lúc này Cẩu Lập Quốc còn chưa trở về, vừa thấy cảnh này, liền tiến nhanh qua đó. Người chưa đến, tiếng đã vang lên:
- Lô Đại Quân, các người muốn làm gì?
Gã cảnh sát trung niên ấy hiển nhiên nhận ra Cẩu Lập Quốc, liền tỏ dáng tươi cười, bước lên nói:
- Sếp Cẩu, xin chào, chúng tôi nhận được tố giác của Trưởng phòng Ngô ở Cục tài chính huyện, nên dẫn người qua.
Cẩu Lập Quốc liếc nhìn Ngô Giang Quốc, hèn gì lúc đưa bọn Phương Minh Viễn ra ngoài, không thấy Ngô Giang Quốc, thì ra đi kêu người trong huyện tới. Chính ngươi muốn chết, thì chẳng trách người khác được.
- Hỗn láo, gã bị lợi ích làm mù tịt cả mắt ở đây gây sự, ngay cả Lô Đại Quân anh cũng muốn gây theo sao!
Cẩu Lập Quốc tức giận nói.
Lúc này Lô Đại Quân sửng sốt cả người, Ngô Giang Quốc lúc đó chỉ nói có chuyện gấp, nếu đến trễ thì bọn tội phạm sẽ chạy mất, vì lòng tin tưởng của nhân viên chính quyền, nên họ cũng không có hỏi nhiều, liền phóng xe đến, giờ nghe Cẩu Lập Quốc nói vậy, trong lòng không khỏi nôn nao. Chẳng lẽ, Cẩu Lập Quốc quen với mấy người này? Tuy nhiên, hệ thống hải quan và Ủy ban huyện không can thiệp nhau, nhưng sống ở biên giới, người trong huyện Hổ Hà, ai mà chẳng phải đi mấy chuyến biên giới bên kia, cậu út của Lô Đại Quân chính là làm mậu dịch biên giới, anh không dám đắc tội với Cẩu Lập Quốc.
- Sếp Cẩu, ông đến rồi cũng tốt, Trưởng khoa Ngô này chính người cho rằng chúng tôi mang riêng theo huân chương Liên Xô đó không phải sao? Ông đến làm nhân chứng, phiền ông thông báo cho Bí thư và Chủ tịch huyện Hổ Hà, chúng tôi cùng đến Ủy huyện để kiểm soát tại hiện trường. Nếu như không có kiếm ra huân chương Liên Xô, Ủy ban chính quyền huyện Hổ Hà phải cho chúng tôi một giải thích chính đáng!
Phương Minh Viễn lạnh lùng nói:
- Bằng không, tôi sẽ tố cáo các ngươi đến tận Trung Ương!
Nói xong, đoàn xe vốn đậu ở xa cũng lái qua đây, hàng loạt xe vượt đồng thật là gai mắt.
- Hít!
Lô Đại Quân hút vào hơi lạnh, tuy anh không quen biết những chiếc xe việt dã này, nhưng chỉ nhìn bề ngoài, cũng biết là xe tốt, xe tải của mình so với xe người ta đúng là đồ cặn bã! Lại nhìn xem biển số xe, gồm có tỉnh thành, Bắc Kinh, còn có Liên Xô, Lô Đại Quân liền nhận ra, lần này mình thật là chuốc họa vào thân. Chỉ bằng một loạt xe này, vị này hiển nhiên không phải người bình thường.
- Được rồi!
Cẩu Lập Quốc nhìn hai bên trái phải, bảo một nhân viên hải quan qua đây, dặn dò vài câu, người đó liền chạy nhanh vào hải quan.
- Sếp Cẩu, nếu ông quen biết họ, còn không hòa giải riêng, thật muốn gây chuyện đến chỗ Bí thư Tôn à?
Lô Đại Quân hơi ngẩn ngơ rằng. Cậu nhỏ này rốt cuộc là ai, hắn nói gì, Cẩu Lập Quốc cũng làm theo, sự việc nếu gây đến chỗ Tôn Võ, tuy Lô Đại Quân tự nhận rằng trong việc này anh không có làm gì sai lầm, nhưng có lẽ cũng bị khiển trách.
- Hòa giải cái rắm gì!
Cẩu Lập Quốc tức giận nói:
- Ngô Giang Quốc ở hải quan tôi đã gây chuyện cả ngày với người ta rồi, anh tưởng người ta là Bồ Tát bùn, không biết giận à!
Lô Đại Quân rút đầu lại, vị này cũng nóng tính thật. anh nhìn vào Ngô Giang Quốc đã bị tình hình phát triển của sự việc làm ngẩn người ra, trong lòng không khỏi mắng nhiếc vài câu, mình không biết chiêu ai hại ai, nếu không phải gã, thì làm sao bị lôi cuốn vào đây chứ.
Trong lúc này, có ba chiếc xe từ hướng hải quan chạy tới, Phương Minh Viễn liền thấy hai chiếc Gaz, chính là bọn La Tân.
La Tân kinh ngạc từ trong cửa sổ xe vượt đồng nhô đầu ra nói:
- Tôi nói hai anh em này, sao các anh còn ở đây? Ây da, đây không phải là Sếp Cẩu và Trưởng đội Lô sao, sao các ông cũng ở đây?
- Anh La, anh cũng trở về mau thiệt. Không về được, có một thằng Hán gian như hồn ma bất tán mà cứ dây dưa chúng tôi
Võ Uy tức giận nói.
Lô Đại Quân ngạc nhiên nhìn vào Phương Minh Viễn, lại nhìn vào La Tân nói:
- Giám đốc La, họ là bạn của ông à?
La Tân, là thương nhân lớn đến từ tỉnh thành, hàng năm, cũng phải làm ăn kinh doanh hơn mấy triệu, những lạnh đạo cấp bậc trong huyện, chẳng ai không biết đến ông ta. Nghe nói ông có gia cảnh cấp lãnh đạo trong huyện, ngay cả Bí thư Tôn Võ và Chủ tịch huyện Lý Phong cũng đối xử khách sáo với ông.
- Đúng vậy, bạn đến từ Bắc Kinh của tôi!
La Tân mở cửa xe, nhảy xuống nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Ông La, có chuyện gì lên xe hãy nói, tôi không muốn sau khi gặp mặt với Bí thư và Chủ tịch huyện Hổ Hà để họ oán trách mình đến trễ!
Giọng điệu Phương Minh Viễn rất bình thản, nhưng ai cũng nghe thấy, dưới sự bình thản đó áp chế nguồn lửa hừng hực.