Trùm Tài Nguyên

Chương 299: Lãnh đạo huyện đau đầu




Huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện Hổ Hà nằm trong trung tâm thị trấn, là một tòa lầu sáu tầng, ba tầng trên là của huyện ủy, ba tầng dưới là của Ủy ban nhân dân huyện.
Lúc hải quan gọi điện thoại tới văn phòng huyện ủy, Tôn Vũ đã thu dọn đồ đạc đi xuống lầu, đang chuẩn bị về nhà. Nếu không phải lúc ra khỏi cửa, lái xe thấy được chánh văn phòng đang ngoắc liên tục qua gương chiếu hậu thì cũng đã về tới nhà rồi.
- Bí thư Tôn, hải quan vừa mới gọi điện thoại tới, nói là sếp Cẩu lập tức tới đây, có chuyện muốn thương lượng với anh.
Chánh văn phòng nhảy ba bước chặn trước cửa xe nói với Tôn Vũ.
- Cẩu Lập Quốc có chuyện gì muốn thương lượng với tôi?
Tôn Vũ hơi kinh ngạc hỏi lại. Hai người dù ở cùng một huyện, nhưng bình thường nước sông không phạm nước giếng. Lúc này Cẩu Lập Quốc đột nhiên chạy đến huyện ủy để làm gì?
- Không chỉ là anh, họ còn thông báo với chủ tịch huyện Lý nữa.
Chánh văn phòng thở hổn hển.
Tôn Vũ lập tức cảm thấy sự việc nghiêm trọng, không có việc gì lớn, Cẩu Lập Quốc sẽ không cùng lúc báo với mình và Lý Phong.
- Có nói chuyện gì không?
- Không nói, chỉ nói là sếp Cẩu sẽ nhanh chóng tới đây.
Chánh văn phòng lắc đầu nói.
Trở về phòng làm việc, Tôn Vũ còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Lý Phong vội vàng đi tới.
- Bí thư Tôn, anh cũng nhận được điện thoại của sếp Cẩu sao?
Tôn Vũ cười khổ nói:
- Đúng vậy, tôi đã lên xe ra khỏi cửa, nếu không phải Tiểu Triệu tinh mắt nhìn thấy y ngoắc trên lầu thì giờ tôi đã trên đường về nhà rồi.
Lý Phong đồng cảm gật đầu. Nếu không phải hôm nay anh ta có việc nên ở lại trễ một chút, e là đã về đến nhà.
- Bí thư Tôn, anh nói sếp Cẩu đột nhiên đến huyện ủy, có thể có chuyện gì?
Tôn Vũ xòe hai tay ra nói:
- Tôi cũng không biết, không biết trong bình hồ lô của sếp Cẩu có thuốc gì.
Trong lúc nói chuyện đã thấy một chiếc xe việt dã dẫn theo hai chiếc xe jeep kiểu cũ, còn có thêm một chiếc xe tải cảnh sát chạy vào sân. Hai người Tôn Võ và Lý Phong nhìn thấy nhướng thẳng lông mày.
- Cẩu Lập Quốc đến rồi. A, kia không phải là La Tân sao? Sao y lại đi cùng Cẩu Lập Quốc đến đây? Sao lại có nhiều người như thế?
Lý Phong tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra La Tân.
- La Tân và Cẩu Lập Quốc cùng đến?
Tôn Vũ cảm thấy có chút kinh ngạc.
Hai người vội vàng ra cửa đón, tươi cười nói:
- Sếp Cẩu, giám đốc La, hôm nay có làn gió lành nào thổi hai vị đến nơi này vậy?
La Tân và Cẩu Lập Quốc không hề cười đáp, nói:
- Bí thư Tôn, chủ tịch huyện Lý, không phải gió lành đâu, là gió độc đấy, chúng tôi không thể không đến.
Tôn Vũ và Lý Phong không khỏi run lên, kinh ngạc nhình nhau nói:
- Hai vị nói thế là thế nào? Gió độc gì chứ? Hơn nữa gió độc nào thổi đến hai vị?
La Tân lấy tay chỉ mấy người Lỗ Đại Quân đang đi cùng Ngô Giang Quốc:
- Chúng tôi không đến không được. Trưởng phòng Ngô của các vị, quấn lấy khách của tôi như dây leo chết quấn lấy gỗ mục, gây sức ép nửa ngày ở hải quan, lại đưa cảnh sát tới, phải bắt giữ mấy người bạn của tôi,nên chúng tôi đành phải tìm hai vị nhờ phân xử.
- Tiểu Ngô?
Tôn Vũ kinh ngạc nói. Ngô Giang Quốc là con trai của một người bạn học trường Đảng với ông ta, theo ông ta để rèn luyện. Hôm nay không phải gã đi cùng với thương nhân người Nhật Bản đi Liên Xô sao? Chuyện có lẽ khó giải quyết. Đừng tưởng La Tân chỉ là thương nhân, trước khi anh ta đến Hổ Hà, Bí thu thành ủy đã đích thân gởi gắm cho ông ta. Cha Ngô Giang Quốc tuy trong quan trường lăn lộn khá hơn ông ta nhưng cũng chỉ lên đến chức Phó chủ tịch thành phố thôi.
- Giới thiệu với hai vị, vị này là giám đốc Võ Uy, cha anh ta là chủ tịch một quận lớn ở Bắc Kinh, là bạn cũ của tôi. Vị này là Phương Minh Viễn, cậu Phương, là cháu đích tôn nhà siêu thị Carrefour ở tỉnh Tần Tây.
La Tân trực tiếp giới thiệu với Tôn Vũ và Lý Phong.
- Hai vị này do tôi mời đến huyện Hổ Hà khảo sát.
Chủ tịch một quận lớn ở Bắc Kinh! Mấy chữ này như sấm nổ ngang tai, làm ong ong màng nhĩ hai người Tôn Vũ. Hai người sống trong quan trường nhiều năm, tất nhiên biết mấy chữ này có ý nghĩa gì. Đừng nói là hai người, ngay cả bí thư và chủ tịch thành phố cũng thấp hơn cha người ta ba bậc, không cần nói nữa, đây là con cháu nhà quan.
Ngược lại họ lại xem nhẹ thân phận của Phương Minh Viễn.
- Hoan nghênh, hoan nghênh. Hoan nghênh giám đốc Võ đến huyện chúng tôi khảo sát đầu tư. Huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện nhất định dốc sức phối hợp với anh.
Huyện Hổ Hà nếu không được tỉnh cấp chi phí hàng năm thì ngay cả lương nhân viên cũng không phát nổi. Hiện giờ khảo hạch chiến tích của cán bộ, lại rất coi trọng sự phát triển kinh tế của địa phương, nên hai người vừa mới nghe đến khảo sát đầu tư thì trở nên thân thiết vô cùng.
- Không dám, tôi sẽ không dám đầu tư gì ở quý huyện.
Võ Uy lạnh lùng thốt lên.
- Người của quý huyện tôi không dám trêu vào, mất cả chì lẫn chài.
- Chuyện này…
Hai người Tôn Vũ đang hoan nghênh bị một câu làm mắc nghẹn. Hai người họ đã nhận ra Ngô Giang Quốc chắc chắn đã đắc tội với mấy người này. Mặt khác, cho dù Võ Uy là con cháu nhà quan nhưng ít nhiều cũng phải nể mặt hai người Tôn Vũ một chút chứ.
- Bí thư Tôn, chủ tịch Lý, hôm nay chúng tôi đến đây là để mời hai vị làm chứng giúp. Vị trưởng phòng Ngô này, lúc ở hải quan cứ một mực nói chúng tôi mang huân chương Liên Xô nhập cảnh, đã giữ chúng tôi ở hải quan nhiều giờ. Sau đó, sếp Cẩu cho chúng tôi đi, gã lại dẫn cảnh sát đến, bắt chúng tôi về cục cảnh sát. Nếu gã đã chắc chắn chúng tôi giấu huân chương Liên Xô, thì hôm nay, trước mặt bí thư Tôn, chủ tịch Lý, sếp Cẩu, cứ để cảnh sát lục soát chúng tôi. Nếu lục soát ra huân chương Liên Xô thì chúng tôi xin chịu tội, còn không thì xin cho chúng tôi sự công bằng.
Phương Minh Viễn cất cao giọng.
Tuy đã hết giờ làm việc, nhưng trong huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện vẫn còn nhiều người, nghe có động tĩnh cũng chạy đến xem.
Ngô Giang Quốc lúc này cũng đã ngẩn ngơ. Thái độ vừa rồi La Tân đối với sự chào đón của Tôn Vũ và Lý Phong cùng với sự giới thiệu Võ Uy và Phương Minh Viễn làm gã run sợ. Là con của chủ tịch một quận lớn ở Bắc Kinh, là cháu đích tôn siêu thị Carrefour, không phải là loại người gã có thể dọa dẫm.
Tôn Vũ và Lý Phong nhìn Cẩu Lập Quốc vẻ khó tin. Cẩu Lập Quốc lạnh lùng nói:
- Trưởng phòng Ngô của các anh một lòng vì nước, vì người Nhật Bản đầu tư không tiếc liên tục làm khó người nước mình. Ha ha…ngay cả hải quan chúng tôi gã cũng không xem ra gì.
Tôn Vũ và Lý Phong trong lòng lập tức lạnh toát. Những lời của Cẩu Lập Quốc đã xác nhận những lời vừa rồi của La Tân, nhất là câu nói cuối cùng kia, nói Ngô Giang Quốc không người lãnh đạo. Những người khác trong huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện trong lòng đều hô lên một tiếng nhỏ.
- Các vị, nơi này không tiện nói chuyện, mời các vị vào trong nói tường tận cho chúng tôi hiểu, hai người chúng tôi đều nghe đến mơ hồ rồi.
Tôn Vũ cười ve vuốt.
- Mọi chuyện có thể nói sau, các vị có thể cho cảnh sát kiểm tra trước để cho chúng tôi được trong sạch.
Phương Minh Viễn khăng khăng nói.
- Đúng vậy, nếu quả lục soát ra được, trưởng phòng Ngô cũng có thể báo cáo với thành phố, hải quan chúng tôi phải để nhân viên làm việc, không phụ thuộc vào nhân viên vô chính phủ nữa.
Cẩu Lập Quốc cũng phụ họa.
- Coi như là cho nhân viên hải quan chúng ta một sự trong sạch.
Ngô Giang Quốc đã xem như không có anh ta, không nể mặt anh ta thì Cẩu Lập Quốc tất nhiên thấy gã rơi xuống giếng không ngại ném thêm mấy tảng đá. Đương nhiên, Cẩu Lập Quốc tin rằng cho dù Ngô Giang Quốc có người chống lưng cũng tuyệt đối không làm gì được mấy người Phương Minh Viễn.
Lý Phong kéo Cẩu Lập Quốc, nhỏ giọng nói:
- Sếp Cẩu, anh giơ cao đánh khẽ, xem như tôi năn nỉ anh vậy.
Cẩu Lập Quốc trợn mắt nói:
- Chủ tịch Lý, anh nói vậy không đúng rồi. Vị trưởng phòng Ngô này của anh chạy đến hải quan khoa tay múa chân trước, sau đó lại dẫn cảnh sát đến bắt giữ người mà hải quan đã cho đi, đây không phải là không có lòng tin với hải quan chúng tôi sao? Vấn đề không phải là tôi kết thúc hay không, mà tôi cũng muốn nhân việc này chứng tỏ sự trong sạch của hải quan. Bằng không, sau này sự việc lại không rõ ràng. Lời này của anh thật đáng sợ. Cẩu Lập Quốc tôi tuy không mong còn có thể leo thêm bước nào nhưng anh cũng phải để tôi yên ổn làm việc đến lúc về hưu chứ!
Mấy người Phương Minh Viễn điềm tĩnh như thế khiến ông ta tin rằng cho dù họ có mang huân chương về thật thì cũng chắc chắn 100% sẽ không bị Tôn Vũ phát hiện. nếu đã thế thì ông ta cũng nhân đó mà nói ra sự bất mãn với Ngô Giang Quốc.
- Sếp Cẩu, vài năm nữa, chắc chắn ông có thể thăng thêm một bước.
Võ Uy đột nhiên xoay qua cười tủm tỉm nói:
- Người tốt sẽ có kết cục tốt mà.
Y rất hài lòng Cẩu Lập Quốc này. Cha của Võ Uy tuy không làm trong hải quan, nhưng ở bắc kinh cũng quan biết vài sếp lớn hải quan, nâng đỡ Cẩu Lập Quốc một phen cũng không phiền phức gì. Hơn nữa, nếu ba người họ đầu tư xây nhà máy, chuyện buôn bán qua hải quan Hổ Hà nhất định sẽ tăng cao, đến lúc đó không phải là nước chảy thành sông sao?
- Ha ha… tôi cảm ơn giám đốc Võ trước, cám ơn lời nói tốt lành của anh.
Cẩu Lập Quốc tươi cười rạng rỡ nói. Nếu Võ Uy dám nói như vậy thì cũng khác chắc chắn rồi. Cẩu Lập Quốc thật không ngờ ông ta đi theo đến huyện ủy lại có thu hoạch như vậy.
Mặt của Tôn Vũ và Lý Phong đều đen như nhọ nồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.