Từ sau khi Tôn Vũ lên làm bí thư huyện ủy, những năm gần đây, rất ít khi nói chuyện trước mặt mọi người mà bị khước từ trực tiếp như vậy, hơn nữa lại là một người thanh niên tuổi còn trẻ như vậy. Không, Tôn Vũ cho rằng hắn phải được gọi là một thiếu niên. Nếu không phải ngại La Tân và Võ Uy, lúc ấy thiếu chút nữa y đã đưa ra những lời quở trách. Đích tôn của một siêu thị đã là cái gì, cũng chỉ là một doanh nghiệp nhỏ mà thôi, có mấy kẻ chuyên phá tiền, có thể tính toán cái gì! Hơn nữa lại là ở tỉnh Tần Tây, khoảng cách ba tỉnh Đông Bắc cách xa vạn dặm, ở trước mặt y dám đùa giỡn ra vẻ uy phong cái gì!
Đồng thời, y cũng hận Ngô Giang Quốc, thằng nhóc này quả thực là đồ nhão nhoét, làm thế nào mà lại dám nói động đến Cẩu Lập Quốc, Mặc dù hai bên không cùng một hệ thống, nhưng dù tốt hay xấu thì Cẩu Lập Quốc ở mức độ nào và ở nơi nào, người dưới mà dám ăn nói như vậy, trong mắt không có lãnh đạo là phạm thượng, điều này không bỏ qua dễ dàng được. Hơn nữa càng phiền toái hơn chính là gã chọc giận La Tân và Võ Uy, một nghe nói là lãnh đạo tỉnh, một là lãnh đạo trung ương, gã cứ làm như vậy thì không lâu, chính mình nếu bảo vệ gã như vậy, chỉ sợ bản thân mình bị liên lụy, sẽ bị La Tân và Võ Uy ghi hận.
Bí thư huyện ủy, lại nói tiếp ở đây, huyện Hổ Hà một mẫu ruộng còn có ba phần đất, bản thân mình cũng như chúa đất, nhưng trong lòng Tôn Vũ thì rất rõ ràng, đối mặt với lãnh đạo tỉnh và lãnh đạo trung ương, y là bí thư huyện ủy, nhưng cũng chỉ nói được một hai câu. Nhưng nếu mặc kệ gã, sau này sẽ giải thích như thế nào với các bạn học cũ?
Lý Phong cũng rất căm tức Ngô Giang Quốc này, làm sao mà vừa tới đã sinh sự, người như Cẩu Lập Quốc mà gã cũng có thể tùy tiện trêu chọc sao? Trong mắt của cấp dưới không có lãnh đạo, thì lãnh đạo cũng không thể thích nổi.
- Thôi giải tán đi, có việc thì đi làm, nên về nhà thì cứ về nhà! Ngây người ở trong này làm gì? Có cái gì tốt đâu!
Tôn Vũ phất tay để giải tán đám đông, nhân vật số một này đã nói, tự nhiên mọi người lập tức giải tán.
- Giám đốc La, giám đốc La, việc này là do nhân viên không hiểu chuyện, đắc tội với mọi người, giám đốc La đại ân đại đức, đừng nên để bụng, đừng nên băn khoăn về việc làm của gã. Tôi sẽ khiến gã phải chịu nhận lỗi, nhất định phải xử lý việc này nghiêm minh!
Lý Phong dù tức giận, nhưng vẫn phải vì cấp dưới Ngô Giang Quốc mà theo bợ đỡ, ai bảo gã là người của Ủy ban nhân dân huyện chứ.
- Hà tất phải băn khoăn vì gã? Chủ tịch huyện, gã vì lấy lòng một người Nhật Bản, đầu tiên là ở trong cửa hàng muốn ra oai với chúng tôi. Tiếp theo, biết rõ người Liên Xô không bán bất kỳ đồ vật nào cho bọn Nhật Bản, gã lại muốn thay bọn Nhật Bản đi mua. Qua hải quan, hai vị bằng hữu này của tôi bị người ta dẫn đi trước mặt mọi người, khiến cho người ta hiểu lầm rằng đã phạm tội buôn lậu, còn phải nghe gã tranh luận. Không cần biết đúng hay sai, đưa hai bằng hữu của tôi đi tống vào nhà giam, gã lại dẫn theo năm cảnh sát đến để dẫn bọn họ đến Cục Cảnh Sát nữa! Một đám ruồi bọ, chúng không chịu bay đi mà vây xung quanh anh, thử hỏi có người nào chịu nổi chứ!
La Tân càng nói càng tỏ vẻ giận dữ:
- Nếu là tôi, tôi đã cho gã chết từ lâu rồi!
Sắc mặt của Tôn Vũ và Lý Phong này càng tối lại, thế hai người mới biết, hóa ra không ngờ Ngô Giang Quốc làm nhiều chuyện vô lý như vậy.
- Bí thư Tôn, Chủ tịch huyện Lý, tôi đây cũng là vì trong huyện, làm cho ông Fujita vui vẻ đầu tư,việc này không phải là chuyện rất tốt hay sao?
Ngô Giang Quốc run giọng mà kêu lên.
- Ừ, nếu lão Fujita nhìn trúng mẹ anh thì anh cũng dâng cả hai tay phải không? Đồ quỷ điên khùng, tâm tình mà nói là nói chuyện đầu tư.
Võ Uy bĩu môi nói:
- Tôi nghe nói người Nhật Bản rất biến thái, có chút quyền hành trong tay thì thích những phụ nữ trung niên thậm chí là những phụ nữ đã lớn tuổi.
- Khụ.
Asohon Kagetsu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mặc dù theo như lời của Võ Uy thì ở Nhật Bản quả thật là đúng sự thật, nhưng cô nghe Võ Uy ngay trước mặt nhiều người mà nhắc tới điều đó, trong lòng cô không được tự nhiên chút nào.
Võ Uy quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức bưng kín miệng, rồi cười nói:
- Xin lỗi tiểu thư Aso, tôi lỡ lời.
Tôn Vũ và Lý Phong kinh ngạc nhìn thoáng qua Asohon Kagetsu. Người phụ nữ này rất được, thân hình thật là xinh đẹp, hấp dẫn không biết bao nhiêu cặp mắt, nhưng đối với hai người mà nói, bọn họ để ý đến chính là, không ngờ Võ Uy lại xin lỗi cô ta.
- Giám đốc La, vị phu nhân này là?
Tôn Vũ nhẹ nhàng hỏi han.
- Tôn bí thư, tên tôi là Asohon Kagetsu, quốc tịch Nhật Bản, trợ lý cho nhà họ Phương, phụ trách quản lý sản nghiệp của nhà họ Phương ở Nhật Bản.
Asohon Kagetsu vươn tay ra nói một cách thoải mái.
- Phương Minh Viễn?
Tôn Vũ cầm tay Asohon Kagetsu, đúng là một bàn tay mềm mại, suýt nữa có ý không muốn buông tay. Tuy nhiên chuyện vừa nghe được, cũng làm y khiếp sợ, bản thân mình không nên xem thường người thanh niên nhỏ tuổi kia, không ngờ có thể mở công ty ở Nhật Bản.
Ngô Giang Quốc bị Võ Uy nói một câu mặt đã đỏ bừng, trong ánh mắt tưởng chừng như đang phát hỏa, nhưng ngay trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, gã cũng hiểu được là mình đã gặp rắc rối, chủ tịch một quận ở Bắc Kinh, so với cha gã chức vụ còn cao hơn, cho nên mặc dù Võ Uy nói một câu làm nhục gã, gã cũng cố phải kìm nén.
Phương Minh Viễn hơi lắc đầu, quả thực Võ Uy đã nói có chút hơi quá, nếu Ngô Giang Quốc có phản ứng sau lời nói của Võ Uy, hắn cảm thấy người này còn có điểm đáng khen, hiện giờ xem ra chẳng qua là chỉ biết đứng yên đấy, chỉ biết lạm dụng uy quyền mà thôi.
- Anh La, chuyện cũng đã nói rõ ràng rồi, hiện tại còn lại một thủ tục cuối cùng, ta nên nhanh nhẹn thêm chút, khẩn trương kiểm tra, kiểm tra xong rồi giải thích! Mọi người còn chưa ăn cơm đâu, trời đã tối rồi đấy!
Phương Minh Viễn làm ra bộ không còn kiên nhẫn được nữa.
Phương Minh Viễn càng nói như vậy, Tôn Vũ và Lý Phong càng không thể đáp ứng nổi. Nói thật nếu làm như vậy, không chừng Huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện Hổ Hà lập tức không còn biết giấu mặt ở đâu nữa. Hơn nữa La Tân và Võ Uy là ai chứ, nếu không theo căn cứ chính xác trăm phần trăm, có chút hành động nào là gặp nguy hiểm ngay, nếu hồ đồ chẳng biết khi nào thì làm cho cơ hội của mình bị mất.
- Giám đốc La, giám đốc La, nhờ giúp đỡ, nhờ giúp đỡ, ngài ở đây buôn bán nhiều năm, tôi cũng không bạc đãi ngài chút nào, chúng ta không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, khuyên nhủ hai vị đi.
Tôn Vũ đưa La Tân sang một bên thấp giọng nói:
- Cha Tiểu Ngô là phó chủ tịch thành phố Vĩnh Đài, ngài bỏ qua, cũng đừng…
- Phó chủ tịch thành phố Vĩnh Đài? Ha hả, bí thư Tôn, không phải tôi nói ngoa, hai vị lão đệ của tôi, đừng nói phó chủ tịch thành phố Vĩnh Đài, chứ phó chủ tịch thành phố ở Bắc Kinh, bọn họ nếu muốn gặp, cũng tuyệt đối có thể đến được.
La Tân phản bác nói:
- Anh có biết lúc này Phương Minh Viễn đến đây bảo tôi tính toán đầu tư ở tỉnh này bao nhiêu không?
- Bao nhiêu?
Tôn Vũ vội vàng hỏi. Hiện tại y đang muốn huyện nhà được đầu tư, vừa nghe đến đầu tư, đã không còn để ý đến lời nói của La Tân nữa.
La Tân đưa bàn tay tay ra trước mặt Tôn Vũ lắc lắc
- Năm triệu?
Tôn Vũ run giọng nói, y vốn muốn nói là năm trăm ngàn, ở huyện Hổ Hà, tài sản của xí nghiệp tư nhân nếu có đủ thì cũng khoảng năm trăm ngàn, đã là lớn. Tuy nhiên nghĩ tới thân thế của La Tân, và nhìn vào mắt cũng những người xung quanh, y quyết định nói năm triệu.
- Năm mươi triệu!
Vẻ mặt La Tân đanh lại nói bằng một giọng chắc nịch:
- Đây là đầu tư ban đầu!
Tôn Vũ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu tư vào huyện này năm mươi triệu cũng đã làm y hết hồn. Phải biết rằng thu nhập tài chính một năm ở huyện Hổ Hà, đều không được năm mươi triệu. Đầu tư như vậy là quá lớn, cũng chính ở các tỉnh, tuyệt đối cũng có thể xếp vào các hạng mục lớn, không ngờ đây lại chỉ là đầu tư ban đầu. Vậy chẳng phải còn đầu tư lần hai, lần ba sao? Như vậy là đầu tư lớn, nếu có thể kéo được đến huyện Hổ Hà 10% là điều tương đối khả quan.
- Tôi đã dùng hết sức mình, mới đưa được cậu Phương và giám đốc Võ đến huyện nhà, cũng chính là muốn họ đầu tư ở đây, cải thiện cuộc sống của nhân dân trong huyện, kết quả ngược lại, buổi sáng tôi vất vả thuyết phục cậu Phương và giám đốc Võ suy xét, buổi chiều người của Ủy ban nhân dân huyện các anh làm cho tôi xấu mặt, đến lúc đó, tôi là sao mà mở miệng ra được nữa? Người ta làm sao có thể tin tưởng, Huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện Hổ Hà sẽ công chính mà mà đối đãi tốt với xí nghiệp của họ? Ôi…
Vẻ mặt La Tân bất dĩ nói:
- Hiện tại tốt lắm, sự cố gắng của tôi đã đổ xuống sông xuống biển rồi! Hừ hừ, phó chủ tịch Ngô thành phố Vĩnh Đài, tôi nhớ kỹ!
Tôn Vũ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, trên trán vã mồ hôi, ở trong tình huống này, bạn học cũ bị La Tân lưu tâm để ý đến, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt. Nhưng cục diện hiện giờ, y là Bồ Tát bùn qua sông, bản thân cũng khó bảo toàn. Nếu làm cho thành phố biết, căn bản là có khả năng dừng chuyện đầu tư lớn ở huyện Hổ Hà, bởi vì bản thân mình không lo xử lý, mà đánh thủy trôi nổi, chỉ sợ không cần bọn người La Tân ở sau lưng thúc đẩy, chính bản thân mình cũng khẳng định là bị điều chỉnh. Ở chốn quan trường này, trường hợp của y dễ làm người ta ghe lạnh, y cũng không muốn nghĩ rằng bản thân mình chưa đến năm mươi, sai một bước là chui vào bẫy đã được giăng sẵn ngay lập tức.
- Giám đốc La, giám đốc La, ngài nên giúp tôi một phen, tôi cũng là gặp tai bay vạ gió thôi.
Tôn Vũ dắt tay La Tân đau khổ cầu xin nói:
- Lúc này ngài giúp tôi, cả đời này tôi không quên đại ân đại đức của ngài. Tôi cam đoan, các vị muốn đầu tư ở huyện Hổ Hà, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tất cả các bộ phận sẽ toàn lực phối hợp, tuyệt đối không ai dám gây khó dễ, người nào ra tay gây khó dễ, lập tức tôi sẽ trừng trị. Toàn bộ những chính sách ưu đãi, đều không phải là ít.
Trong lòng La Tân không khỏi cười thầm, sự phản ứng của Tôn Vũ bọn người Phương Minh Viễn đều đã đoán trước được. Vào thời điểm này, mượn Ngô Giang Quốc để lập uy ở huyện Hổ Hà, nói vậy sau khi xây dựng nhà máy, sau này còn có thể đưa vào hoạt động khi mà các bộ phân của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện phân chia, sẽ phải chịu không ít sưu cao thuế nặng. Bản thân ba người này đều không có khả năng ở dại huyện Hổ Hà trong thời gian dài, không làm cho bọn người Tôn Vũ khuất phục, khó có thể bảo đảm ở đây sau này sẽ xảy ra chuyện.
Tuy rằng nói Võ Uy cho rằng, Huyện Ủy và Ủy ban nhân dân huyện Hổ Hà không phải là to gan, nhưng La Tân cũng cảm thấy Phương Minh Viễn nói có đạo lý, nơi này cách xa Bắc Kinh, khó bảo toàn sẽ không xuất hiện những kẻ lỗ mãng linh tinh, đã có Ngô Giang Quốc này dẫn đầu, đánh gã như vậy trong lòng mọi người đã cảm thấy có sự uy hiếp, cũng không có gì tổn thất.
La Tân nhìn từ trên xuống dưới vài lần để đánh giá Tôn Vũ, lúc này mới nói:
- Nếu bí thư Tôn nói như vậy, tôi sẽ thử xem…Khó có thể nói trước là thành công hay không nhé.