Bóng đêm đã bao trùm, trên đường đi tới huyện Hổ Hà, trong lòng Ngô Vĩnh Giang như có lửa đốt khi sắp đến thị trấn. Trời đã nhá nhem, khoảng bảy giờ tối, ông ta nhận được điện thoại của bạn học cũ giờ đang là bí thư huyện ủy huyện Hổ Hà, nói rằng con trai ông là Ngô Giang Quốc, đã gây ra chuyện ở huyện Hổ Hà, trêu chọc người có địa vị, mặc dù Tôn Vũ cố giúp nhưng không được. Dường như Tôn Vũ gọi điện thoại cho ông ta đúng thời điểm đó, cho nên nói rất vắn tắt. Ngô Vĩnh Giang buông điện thoại, vội vội vàng vàng ra xe chạy tới huyện Hổ Hà.
Bản chất đứa con trai Ngô Vĩnh Giang này là quá rõ ràng, tuy nó thông minh, nhưng có đôi khi thông minh lại bị thông minh hại, ngoại trừ mồm mép lém lỉnh và sự kiêu ngạo thể hiện trên nét mặt, năng lực của nó đều rất bình thường, cho nên ông ta mới phải đi cửa sau, bắt nó đến huyện Hổ Hà để rèn luyện, ở đó có bạn học cũ cùng trường Đảng với mình, cũng có thể chiếu cố tới đứa con trai này. Ai ngờ, mới có vài ngày, không ngờ nó lại gây họa ở huyện Hổ Hà, ngay cả bí thư huyện ủy Tôn Vũ cũng không bênh vực nổi cho nó, điều này khiến Ngô Vĩnh Giang có chút kinh sợ, rốt cuộc tiểu tử này đã chọc giận người có thế lực như thế nào vậy.
Ngô Vĩnh Giang chạy nhanh tới nhà bí thư huyện ủy Tôn Vũ ở huyện Hổ Hà cũng đã là 12 giờ đêm rồi, Tôn Vũ còn chưa đi ngủ, đang chờ ông đến.
- Tới đây, chủ tịch Ngô.
Tôn Vũ đưa ông vào thư phòng của mình.
- Ông Tôn, cái gì Chủ tịch thành phố với chả chủ tịch thành phố, nếu đã nhận tôi là bạn học, cứ gọi tôi là ông Ngô là được rồi.
Ngô Vĩnh Giang cố gắng giữ những nghi vấn trong lòng ha hả cười nói:
- Chỉ là may mắn, so với ông cũng chính là đi trước một bước thôi, có lẽ một ngày nào đó ông cũng đuổi kịp tôi thôi, đừng có so đo như vậy.
Những lời này của ông Ngô cũng thật đúng, Tôn Vũ quả thật so với ông là đứng ở sau, được phân cấp tới huyện Hổ Hà, làm phó chủ tịch huyện rồi đến chủ tịch huyện, tiếp đến là bí thư huyện ủy, ở lại đây trong nhiều năm.
Tôn Vũ và Ngô Vĩnh Giang cũng không khách sáo, hai người cùng ngồi ở thư phòng, Tôn Vũ đưa cho Ngô Vĩnh Giang điếu thuốc rồi nói:
- Ha hả, tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh. Ông Ngô à, quý tử của ông phó thác ở chỗ tôi, thằng nhỏ Giang Quốc này lại gây rắc rối. Hôm nay cậu ta đã đi…
Tôn Vũ kể đầu đuôi sự tình ngọn nguồn câu chuyện, đem toàn bộ chân tướng sự việc ra mà nói. Ngô Vĩnh Giang cau mày, chỉ nghe không nói được một lời nào.
- Sự việc này cũng bình thường thôi! Có lẽ hai bên có chút hiểu lầm lẫn nhau, nhưng mà đạo lý quan trọng là phải làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tôn Vũ thở dài một hơi nói, người bạn cũ này thông minh làm sao có thể có một đứa con như vậy. Nếu muốn lấy thế đè nhân, cũng phải thấy trước rõ ràng đối phương là ai chứ.
Ngô Vĩnh Giang hít một hơi thật sâu, mặt ngoài tuy rằng ông có vẻ như là trấn tĩnh, nhưng trong lòng dường như sông cuộn biển gầm. Tôn Vũ không nắm được rõ ràng lai lịch của La Tân, nhưng ông ta biết anh ta là em trai của giám đốc sở Giao thông tỉnh La Giang, là con của La Hạo, phó chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh, tuy rằng không thể nói là ở tỉnh giậm chân một cái, cả bốn phía đều rung lên, nhưng cũng không phải là những người có thể bỏ qua cho những kẻ khác đã động đến mình.
Mà so sánh với La Tân, thân phận Phương Minh Viễn và Võ Uy càng làm cho Ngô Vĩnh Giang cảm thấy cần phải kiêng kị. Bởi vì Tôn Vũ ở vùng biên giới, hơn nữa thân là bí thư huyện ủy, sao có thể không chú ý đến khối kinh tế, nhưng Ngô Vĩnh Giang ở thành phố chủ yếu chính là xây dựng kinh tế, tất nhiên trong vòng nửa năm trước, cả nước ồn ào huyên náo về siêu thị Carrefour kể cũng không xa lạ gì, nhưng lại được công ty đa quốc gia mua lại. Bất kể là tập đoàn Wal- Mart của nước Mĩ, hay là tập đoàn Carrefour của Châu Âu, đều là công ty kinh doanh lớn vô cùng, dân chúng nhìn vào siêu thị Carrefour, đều thấy rằng siêu thị Carrefour kinh doanh quả thực là có phần độc đáo.
Tuy nói rằng, ở trong nước, thương nhân không bằng quan chức, nhưng hãy nhìn lại mà xem đây là thương nhân loại gì và quan chức loại gì, nhà quyền quý Hồng Kong này, nhóm lãnh đạo trung ương cũng muốn khách khí tiếp kiến. “Thái tử” của siêu thị Carrefour, thân phận này, đối với những quan chức nhỏ ở huyện Hồ Hà mà nói, đã có thể xem như một nhà có thế lực lớn.
Đương nhiên, hãy nhìn Võ Uy đi, cũng là khiến Ngô Vĩnh Giang cảm thấy thật sự kiêng kị, chủ tịch một quận ở Bắc Kinh, tính theo địa vị từ dưới lên trên mà nói, cũng không khác biệt lắm với Phó bí thư tỉnh, thế lực không nhỏ, bản thân ông ta là một phó chủ tịch một thị trấn nhỏ, ở trước mặt người khác, căn bản là không đáng một cân.
- Giang Quốc luôn làm khó dễ cho bọn họ, đã chọc giận vài vị đây. Ôi! Cậu ấy thật không có mắt, bọn họ ở ngay tầng một nhà khách của huyện ủy, bọn họ muốn tôi và chủ tịch huyện có một lời giải thích thỏa đáng cho họ, nói thật, lúc ấy người tôi toát mồ hôi, sau lưng tôi cấp dưới làm việc, phạm pháp, gặp lãnh đạo cấp trên không biết phải ăn nói như thế nào.
Tôn Vũ nhớ tới sự việc khi nãy, vẻ mặt vẫn đang còn sợ hãi.
Ngô Vĩnh Giang hoàn toàn có thể tưởng tượng ra điều đó, lúc ấy chắc chắn Tôn Vũ xấu hổ và bối rối, đừng nói là ông ta, bản thân mình lúc đó ở trong hoàn cảnh ấy, cũng hoảng sợ vô cùng, mấy vị đó chính là có thể đem mọi chuyện đến tỉnh thành, thậm chí còn có thể đưa lên trung ương, nếu mà không lo xử trí việc này, e rằng con đường làm quan sau này sẽ khó khăn, ai có thể không sợ hãi chứ?
- Ông Tôn, lúc này xin nhờ cậy vào ông, bằng không tiểu tử khốn kiếp Giang Quốc kia, chắc chắn là sẽ không được yên thân. Ôi….
Ngô Vĩnh Giang lắc lắc đầu, mặc dù nói rằng nó chính là con trai mình, ông sớm cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, nhưng điều này tới nhanh đến mức không ngờ, ngoài dự liệu của ông.
- Hiện tại tôi lo lắng chính là, bọn họ có thể trút giận bằng cách nói chuyện này với cấp trên hay không!
Tôn Vũ có chút lo lắng nói, lúc đó ông vì cấp bách biện hộ cho Ngô Giang Quốc, nên đưa ra thân phận của Ngô Vĩnh Giang, nhưng xem bộ dạng của La Tân, cơ bản là không để mắt tới chức vụ phó chủ tịch thành phố của Ngô Vĩnh Giang. Ngô Vĩnh Giang đối với bạn bè cũng không tồi, đối nhân xử thế cũng biết điều, là người chính trực, quan hệ với mọi người cũng không phạm sai lầm.
Ngô Vĩnh Giang trong lòng rùng mình, bản thân sốt ruột lo lắng cho con, làm thế nào lại quên đi mất những điều này, cửa thành cháy lan đến tai bay vạ gió, trong lĩnh vực chính trị, cũng không phải chuyện gì mới mẻ, không biết có bao nhiêu cán bộ, bị tước đi chức quyền là bởi vì trong nhà có người cản trở. Việc này của nhà mình, tuy rằng không đến mức bản thân bị tước đi quyền hành, nhưng cũng gặp không ít chuyện phiền toái.
- Hãy nhìn xem, tôi cảm thấy cũng không đến mức tệ, mặc kệ là ra sao, hay là nói đạo lý với ba người này.
Ngô Vĩnh Giang cười khổ nói.
Tôn Vũ giật mình một chút, im lặng một lúc, sau đó mới gật gật đầu. Tuy nói rằng ba người này chặn mình và Lý Phong ngay tại đại sảnh của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện để nói chuyện phải quấy, thoạt nhìn dường như có chút kiêu ngạo, nhưng chung quy cũng là những người hiểu đạo lý. Nói cách khác, sau khi làm Ngô Giang Quốc chết khiếp, lại muốn đến nói chuyện pháp luật, bản thân mình có khả năng làm gì bọn họ? Những chuyện như thế này, những năm gần đây, Tôn Vũ cũng có nghe nói qua không ít, những kẻ có máu mặt trong thành phố này, nếu nói một lời không hợp, liền bị đánh đập tàn nhẫn, trong thành phố cũng đã có vài vụ, trong đó đả thương người đó cho đến tàn phế, cái này cũng không phải hiếm hoi.
Cứ nhìn bối cảnh của La Tân và Võ Uy mà xem, có thể đưa người áp giải lại đây, bản thân mình phải lựa lời trong cách nói, cũng đã rất nhẹ nhàng để nói đạo lý với họ.
- Hiện tại chưa quyết định cụ thể giải quyết sự việc của Giang Quốc như thế nào, việc này thực tình, tôi chỉ sợ thật sự không thể giúp ông được việc gì. Ba người này, ta phải nghĩ biện pháp nịnh bợ, làm cho bọn họ có thể bỏ qua chuyện này. Hơn nữa cháu nó lại đắc tội với Lập Quốc, Lý Phong hôm nay trong người cũng quá tức giận rồi.
Tôn Vũ mang theo vài phần áy náy nói.
Ngô Vĩnh Giang khoát tay áo, ông cũng hiểu được điều đó, trong chuyện này, Tôn Vũ đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, đứng ở góc độ của của mình mà nói, cũng không nên đòi hỏi quá nhiều ở Tôn Vũ.
- Ông Ngô à, tôi cho rằng, tốt nhất ông có thể nói chuyện trước với Lập Quốc, nếu có thể nói chuyện để Lập Quốc làm nhỏ chuyện thôi, anh ta ở giữa làm người bắc cầu, nói chuyện thỏa đáng với La Tân, mọi chuyện còn lại có thể dễ dàng hơn một chút.
Tôn Vũ lắp bắp trong miệng
- Tuy nhiên, việc này Giang Quốc làm cũng quá, cho dù nó không biết thân phận của bọn người La Tân, nhưng đối với Lập Quốc là sếp hải quan, vậy mà nó cũng không có chút nể tình. Lúc này đây, việc cấp thiết nhất là cần phải đi gặp Lập Quốc, khi trời tối, đến trấn an anh ta, nếu để đến sáng mà gặp phải Lý Phong miệng mồm lợi hại sẽ khó khăn hơn đấy.
Hai gò má Ngô Vĩnh Giang nóng bừng lên, quả thật theo như lời của Tôn Vũ như vậy, Ngô Giang Quốc làm được việc này…thật không còn có cách nào nói với tên tiểu tử này nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Minh Viễn ngồi ở phía trước cửa sổ, vừa ăn điểm tâm, một mặt xem tư liệu mà La Tân vừa mang đến, tư liệu về bối cảnh gia đình của Ngô Giang Quốc.
- A?
Phương Minh Viễn phát ra thở nhẹ, ở trước mặt hắn, đúng là lý lịch của Ngô Vĩnh Giang. Cũng không biết, La Tân làm cách nào mà có được những tư liệu này trong tay.
- Ngô Vĩnh Giang? Tên thật ra là đúng! Bộ dạng xem chừng cũng giống.
Ánh mắt Phương Minh Viễn vội vàng ngầm di chuyển.
- Tốt nghiệp hệ Trung văn đại học Yên Kinh
Phương Minh Viễn hít một hơi, thật đúng là ông ta!
Ngô Vĩnh Giang, ở trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, đã từng làm chủ tịch tỉnh Long Giang trong hơn sáu năm, sở dĩ Phương Minh Viễn có thể chú ý tới ông ta, là bởi vì ngay lúc đó ông ta từng đề xuất rõ ràng, giá cả bất động sản tăng vọt, là chính phủ bảo với nhân dân là không đủ đầu tư, cũng là do chính quyền địa phương quá mức ỷ lại phụ thuộc vào tài chính do đất đai đem lại. Cho nên, cùng lúc ông ta yêu cầu, ở trung ương phân chế độ thuế cho địa phương, cam đoan chính quyền địa phương chi tài chính, do đó giảm bớt sự phụ thuộc của chính quyền địa phương ỷ lại vào doanh thu thu được từ việc bán đất. Đồng thời cũng muốn yêu cầu chính phủ phải mạnh mẽ triển khai công tác kiến thiết nhà ở.
Bàn về yêu cầu này của ông ta, cư dân mạng có một cuộc tranh luận nóng bỏng. Dù sao đây cũng là chủ tịch tỉnh, cái thứ nhất chính là Ngô Vĩnh Giang đã chỉ ra rằng thị trường bất động sản hỗn loạn, và ông ta muốn chỉnh đốn lại. Trong vài năm sau, theo những người bạn cho biết tỉnh Long Giang, thị trường bất động sản thực sự đã đi vào ổn định, chính phủ đang từng bước tăng cường việc bảo vệ xây dựng nhà ở, nhưng tình hình chung trong cả nước là giá bất động sản tăng vọt, hiệu quả chỉ có thể nói có chút ít còn hơn không.
- Không ngờ Ngô Giang Quốc là con của hắn!
Phương Minh Viễn khó có thể tin lại một lần nữa nhìn vào lý lịch của Ngô Vĩnh Giang, xác nhận lại không còn nghi ngờ gì nữa.
- Đây chẳng phải cha hổ lại sinh con chó hay sao!